Khi Vưu Giai xoay người bước lên tầng, thì tất cả mọi người
đều suy đoán, không biết nàng sẽ tặng lễ vật gì để mừng thọ cho Vưu lão
gia tử.
Lúc này Vưu Triêu Lâm đã hiểu rõ ngọn ngành
rồi, bức tranh nàng dâng lên, Vưu lão gia cũng không ưa thích bao nhiêu. Nàng không khỏi nén giận Vưu Tình con gái mình, tặng cái gì không tốt,
tại sao lại đi tặng bức tranh ngoại quốc đây?
Tại Vưu Triêu Lâm xem ra, bức tranh này giới trẻ Anh quốc có thích hay không,
nàng cũng không quan tâm. Nàng chỉ cần biết chính là, Vưu lão gia có ưa
thích nó không thôi. Hiện tại xem ra, tuy rằng Vưu lão gia không bày tỏ, nhưng từ ánh mắt của lão gia, phỏng chừng lão gia cũng không phải thực
lòng ưa thích bức tranh này.
“Ài....năm nay bốn anh
em chúng ta dâng tặng lễ vật mừng thọ cho lão gia tử, chỉ sợ nhà ta
chính là kém cỏi nhất đi?” Vưu Triêu Lâm âm thầm thở dài, trong lòng
tràn đầy nuối tiếc. Bỗng nhiên dư quang khóe mắt nàng nhìn sang tam ca
Vưu Triêu Tường, trong lòng vừa động, thầm nghĩ: “Tam ca hắn là người
làm việc điên cuồng, hơn nữa cũng không có thời gian nghiền ngẫm tâm tư
của lão nhân gia. Có thể lễ vật mừng thọ của nhà Tam ca, cũng sẽ không
làm cho lão nhân gia vui hơn bao nhiêu đâu.” Nàng càng nghĩ, càng cảm
thấy có khả năng này, nhất thời lo lắng trong lòng được quét sạch, chỉ
cần nàng không phải là người lót đáy, như vậy cũng đủ thỏa mãn lắm rồi.
“Đại ca, anh nghĩ Tam đệ sẽ tặng lễ vật gì để mừng thọ cho lão nhân
gia đây?” Vưu Triêu Phúc cùng Vưu Triêu Quý đang âm thầm xì xào bàn tán: “Tới khi đó, đừng nói là sẽ giành hết sự nổi bật của bộ ấm tử sa kia
nha.”
“Bức tượng phật bằng vàng ròng của chú còn
không thể tranh giành với bộ ấm tử sa. Lễ vật nhà lão tam, như thế nào
có thể tranh phong cùng ta đây?” Vưu Triêu Quý lộ ra tin tưởng mười phần nói tiếp: “Lão Tam chính là người thiên về công việc, đâu có thời gian
rảnh rỗi để đi mua lễ vật mừng thọ cho lão nhân gia? Nếu tôi đoán không
sai, nhất định hắn kêu Vưu Giai thay mặt hắn, đi tới khu phố đồ cổ tìm
mua tranh chữ. Mà theo tôi biết được, trong mấy cửa hàng ở phố đồ cổ Ung Thành, căn bản sẽ không có bức tranh chữ nào, có thể so sánh cùng bộ ấm tử sa này của tôi.”
“Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối, đại ca cũng đừng tự tin quá mức như thế.” Vưu Triêu Phúc cười nói.
Nhị đệ nghi ngờ, làm cho Vưu Triêu Quý có chút mất hứng, hắn hậm hực
nói: “Nếu chú không tin, chúng ta chờ xem, lễ vật của Vưu Giai dâng lên
mừng thọ lão nhân gia, có thể so sánh cùng bộ ấm tử sa Tùng Hạc Duyên
Niên trân quý kia không nhé!”
Không chỉ có Vưu Triêu
Phúc, Vưu Triêu Quý cùng Vưu Triêu Lâm đang đợi Vưu Giai dâng cái lễ vật mừng thọ kia lên, mà hai vợ chồng Vưu Triêu Tường đồng dạng cũng lo
lắng không yên.
Mẹ của Vưu Giai là Tôn Hiểu Uyển cùng Vưu Giai có bảy phần tương tự. Tuy rằng đã bốn mươi mấy tuổi đời nhưng
bởi vì biết cách bảo dưỡng, cho nên nhìn cũng không già lắm. Thật sự ra
thì trông có chút dư âm phong vận của một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi mà
thôi. Lúc này nàng đang ở một bên nhỏ giọng càu nhàu với lão công của
mình: “Em đã nhắc nhở mình rồi, đáng lẽ phải chuẩn bị thời gian đi tìm
lễ vật mừng thọ cho lão nhân gia. Nhưng anh lại quên luôn, thẳng đến
tuần trước mới sai con gái đi mua đồ cổ. Ài....em thực lo lắng nó mua
nhầm phải đồ giả, tổn thất tiền bạc cũng không sao, chỉ sợ sẽ làm cho
lão nhân gia mất hứng, để các huynh muội khác chê cười nhà chúng ta
thôi.”
Vưu Triêu Tường thở dài nói: “Việc đã tới nước này, chúng ta cũng chỉ có thể trông cậy vào Vưu nhi thôi. Anh không
mong nó sẽ mua được cái thứ gì tốt, chỉ cần không phải hàng giả là được
rồi. Mọi chuyện cũng đều là do ta mà ra ah.....”
Khi
mọi người đang xì xào bàn tán, thì Vưu Giai rốt cục cũng từ trên lầu
bước xuống. Mọi người lập tức dâng cao hứng thú, ánh mắt không hẹn mà
đồng thời quẳng ném tới hai tay của nàng. Ở trên tay Vưu Giai đang cầm
một cuộn giấy, có bộ dạng giống như là tranh chữ.
Mọi người không khỏi phỏng đoán, bức tranh chữ trong tay Vưu Giai đến tột
cùng là cái dạng gì? Mà hai vợ chồng Vưu Triêu Tường càng lo lắng không
yên, bởi vì bọn họ sợ bức tranh này sẽ là đồ giả.
“Ông nội, đây là lễ vật mừng thọ của nhà con.” Còn chưa đi tới trước mặt Vưu lão gia, Vưu Giai đã giơ cuộn tranh trong tay lên khoe.
“Ủa, tranh chữ sao?” Vưu lão gia đeo cặp kính não lên, nhìn thấy cuộn
tranh trong tay của Vưu Giai, không khỏi tươi cười ha hả, liên tục gật
đầu nói: “Coi như con cháu có hiếu tâm, cũng biết ta thích tranh chữ.
Mau....mau lấy ra cho ta nhìn một cái.”
“Ông nội, đây là một bức Bách Thọ Đồ, chúng con hy vọng người có thể sống lâu trăm
tuổi, mãi mãi khỏe mạnh.” Vưu Giai nói xong, tiêu sái bước đến trước mặt lão gia tử, đem cuộn tranh đặt lên trên bàn. Theo sau mở nút dây buộc,
chậm rãi bày ra.
“Bách Thọ Đồ? Không sai, không sai.” Vưu lão gia gật đầu cười nói.
“Ta còn tưởng rằng lễ vật của lão tam, sẽ là một bức tranh cổ, nguyên
lai thứ này trông vẫn còn mới tinh ah!” Vưu Giai vừa bày bức tranh ra,
Vưu Triêu Quý đã lắc đầu cười khan. Mặc dù hắn đối với tranh chữ không
am hiểu sâu sắc, nhưng bởi vì Vưu lão gia ưa thích đồ cổ, cho nên hắn
cũng nghiên cứu một chút về phương diện này. Khi hắn trông thấy một nửa
bức tranh liền biết đây là một kiện vật còn mới. Hắn không khỏi yên tâm, nghĩ rằng lễ vật này trăm triệu lần không thể so sánh cùng bộ ấm tử sa
Tùng Hạc Duyên Niên Hồ của mình được.
“Bức tranh này
còn mới sao? Ha ha, có phải là hàng giả không nhỉ?” Lúc này Vưu Triêu
Lâm cũng an tâm, tuy rằng bức tranh ngoại quốc nàng dâng lên Vưu lão gia không yêu thích lắm, nhưng dù sao cũng là hàng thật giá thật. Nếu tấm
Bách Thọ Đồ này của Vưu Giai là thứ hàng ngụy tạo, như vậy năm nay nhà
Vưu Triêu Tường sẽ xếp ở hàng lót đáy. Vừa nghĩ như thế, trong lòng Vưu
Triêu Lâm không khỏi tràn đầy vui mừng phấn khởi.
Vợ chồng Vưu Triêu Tường đều không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn qua đối phương một cái, theo sau lại im lặng thở dài.
Vưu lão gia chứng kiến đại bộ phận bức tranh này còn mới tinh, thì lão cũng hơi nhíu mày. Bất quá lòng dạ thâm sâu, nên không có toát ra biểu
tình gì, vẫn cười dài như cũ.
Vưu Giai rất bình tĩnh, nàng không nhanh không chậm, đem bức tranh Bách Thọ Đồ này mở ra.
Khi trông thấy nước giấy Tuyên Thành và chữ viết, thì đám người Vưu
Triêu Quý, Vưu Triêu Phúc cùng Vưu Triêu Lâm lại khẽ mỉm cười. Bởi vì
thụ sâu hun đúc của Vưu lão gia, nên bọn hắn liếc mắt một cái liền nhìn
ra giấy Tuyên Thành này là mặt hàng đương đại, hơn nữa còn vô cùng bình
thường. Tựa hồ ở ngoài cửa hàng tạp hóa nào cũng đều bày bán cái loại
giấy Tuyên Thành kém chất lượng này.
“Không hề nghi
ngờ, lần này lão Tam mua phải hàng giả rồi.” Ba huynh muội Vưu gia nhỏ
giọng phán định, đều dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn sang
Vưu Triêu Tường.
Hi vọng của vợ chồng Vưu Triêu Tường ở một khắc này, đã tan biến sạch trơn. Trong nháy mắt biểu tình của bọn họ trở nên khó coi cực điểm.
Ngay lúc này, hàng chữ thọ thứ nhất của bức tranh, cũng được hiển lộ ra ở trước mắt mọi người.