Sau khi Nhạc Lỗi bị bắt, liền bị phát hiện mấy hãng dược của hắn không
chỉ là kẻ khả nghi trốn thuế, đồng thời còn bị khả nghi sản xuất ra dược phẩm kém chất lượng hoặc giả mạo, buôn lậu dược phẩm chưa được nghiệm
chứng lâm sàng hòng kiếm chác món lãi kếch xù. Lần này, dù không xử lý
chuyện hắn muốn đổ tội cho Trương Văn Trọng, thì hắn cũng phải vào tù.
Cũng bởi vì chuyện này, bộ môn vệ sinh Nam Uyển thị, bộ môn giám sát
dược phẩm cùng với bộ môn công thương ít nhiều đều có quan viên bị liên
lụy, ở một ban đêm lạnh giá đầu đông, bị kỷ ủy và Bộ An Ninh quốc gia
đều bắt giữ mang đi điều tra.
Trương Văn Trọng cũng
không hề ngờ tới, chuyện này lại huyên náo lớn như vậy, không chỉ kinh
động Tôn lão gia tử bọn họ, còn kinh động đến cả tổng bí thư. Vốn hắn
muốn giúp Nhạc Lỗi cầu tình, thế nhưng sau khi biết được Nhạc Lỗi còn
phạm tội khác, hắn đành bỏ đi ý niệm này trong đầu, chỉ nhàn nhạt nói
một câu: “Người đang làm, trời đang nhìn, đã làm người, mặc kệ là làm
chuyện gì cũng không thể che giấu lương tâm.” Hắn cũng không tiếp tục để ý đến việc này, tùy ý cho kỷ ủy và Bộ An Ninh quốc gia xử lý, bản thân
cùng Vương Tư quay về khách sạn Nam Uyển tiếp tục nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Văn Trọng và Vương Tư rời khỏi Nam Uyển thị, lái xe đi về hướng Ung Thành.
Trên đường đến Ung Thành, Trương Văn Trọng kinh ngạc khi cảm giác được một cỗ niệm lực cảm kích dâng trào dũng mãnh truyền vào trong cơ thể
của mình, làm linh lực bị Vạn Yêu Đồ Sách hút cạn trong nháy mắt đã khôi phục không ít.
Trương Văn Trọng không khỏi vô cùng ngạc nhiên: “Đây là có chuyện gì? Những niệm lực cảm kích này từ đâu mà đến?”
Nguyên lai, sau khi trời sáng, dân chúng trong Nam Uyển thị cũng đều
biết tin Nhạc Lỗi bị bắt, công ty của Nhạc Lỗi bị niêm phong, cùng tin
tức nhiều quan viên bị kỷ ủy mang đi.
Dân chúng tại
Nam Uyển thị, đối với mấy xưởng dược của Nhạc Lỗi đã sớm oán than dậy
đất. Bởi vì mấy xưởng dược này không chỉ làm ô nhiễm nguồn nước, đồng
thời mùi vị từ trong xưởng tràn ra còn làm cho cư dân gần bên khổ không
kể xiết. Thậm chí còn có nhiều người, bởi vì vậy mà nhiễm bệnh. Tuy rằng dân chúng từng đi kiện cáo, thế nhưng bởi vì quan hệ của Nhạc Lỗi quá
rộng, năng lượng lớn, cho nên những bộ môn đều kéo dài, chưa từng xử lý.
Trong khoảng thời gian ngắn, dân chúng nghe tin vui mừng khôn xiết,
thậm chí còn có người đốt pháo ăn mừng. Một ít lão nhân tuổi tác lớn,
càng thắp hương lễ Phật, cảm tạ ông trời đã thay Nam Uyển diệt trừ khối u ác tính. Niệm lực cảm kích của dân chúng tập hợp cùng nhau, truyền về
chỗ Trương Văn Trọng. Tuy rằng không làm cho linh lực của hắn hoàn toàn
khôi phục, nhưng ít ra cũng giúp hắn khôi phục được hai ba thành.
Khi trời chạng vạng, hai người cũng đã đến Ung Thành. Sau khi đưa
Trương Văn Trọng quay về tiểu khu biệt thự Hải Vận, Vương Tư liền cáo từ rời đi. Bởi vì lúc ở trên đường đã từng gọi điện báo, cho nên khi
Trương Văn Trọng về đến nhà, Vưu Giai đã sớm chuẩn bị một bàn thức ăn
phong phú, ngồi bên bàn chờ hắn. Mà Tô Hiểu Hồng mấy hôm nay đều ở lại
trong nhà Trương Văn Trọng, cũng rất lý trí tuyển chọn lảng tránh, dành
thời gian và không gian để lại cho hai người yêu nhau.
Sau khi ăn xong bữa cơm người yêu làm riêng cho mình, Trương Văn Trọng ôm Vưu Giai ngồi trên sô pha xem ti vi.
Vưu Giai đột nhiên nhớ tới một việc, vội nói: “À, được rồi Trọng ca,
quỹ hội y học đã dùng danh nghĩa của anh thành lập xong. Em chuẩn bị
thêm vài ngày tổ chức một buổi tiệc tối, mời phú hào của tỉnh Thiên Nam, thậm chí trong toàn quốc cùng những nhân vật nổi tiếng đến tham gia. Để cho bọn họ giúp tiền, vì quỹ hội y học làm chút cống hiến. Tuy nói anh
xuất ra một triệu đô la để duy trì quỹ hội, thế nhưng tiền nha, ai cũng
sẽ không ngại ít, càng nhiều càng tốt có phải không?”
“Em nói làm thế nào thì làm thế đó, không cần hỏi anh. Ở phương diện
này, em hiểu biết nhiều hơn anh.” Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, lập tức liền nghĩ tới một việc, vội vàng hỏi: “Ai, được rồi, người Hàn quốc kia không phải nói sẽ đưa gấp mười lần số tiền vào hội sao, còn lập ra
chứng từ, thế nào, em có tìm hắn đòi tiền không?”
Vừa nghe Trương Văn Trọng hỏi việc này, Vưu Giai lập tức nở nụ cười, nói:
“Đương nhiên là có. Tuy rằng không lấy được mười triệu đô la, thế nhưng
cũng phải đền hết toàn bộ gia sản. Anh không nhìn thấy thôi, biểu tình
ảo não của hắn đến bây giờ khi em hồi tưởng lại, đều cảm thấy rất buồn
cười.”
“Đây đều là hắn tự tìm.” Trương Văn Trọng cũng bật cười.
Cùng lúc đó, tại một căn phòng nhỏ thủ đô Seoul Hàn quốc, có một người đang rơi nước mắt nhớ tới gia sản, đột nhiên cảm giác được trên lưng
mát lạnh, liền ách xì vài cái. Sau đó hắn nhìn căn phòng nhỏ chật hẹp
vừa thuê, nhìn chén cơm trong tay, lại hồi tưởng tháng ngày ở trong biệt thự xa hoa ăn mỹ vị, không khỏi phát sinh bi thương, ôm chén cơm “oa”
một tiếng khóc lên.
“Ta đã tạo phải nghiệt gì vậy nha.” Hắn khóc rống lên, nước mắt nước mũi cúi đầu ăn cơm.
Tiểu biệt thắng tân hôn(tình nhân gặp lại còn thắm thiết hơn đêm tân
hôn), Trương Văn Trọng và Vưu Giai không thiếu được một phen triền miên. Sau trận mây mưa, Vưu Giai ngọt ngào ngủ say, mà Trương Văn Trọng cũng
nhờ vào thuật song tu khôi phục lại linh lực, hắn nương theo biển linh
khí, vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, khôi phục lại linh lực tiêu hao. Về
phần bản Vạn Yêu Đồ Sách, được hắn đặt ngay trên trận nhãn Tụ Linh trận
bên trong phòng sách, để cho nó tự động thu nạp linh khí. Dù sao hiện
tại Vạn Yêu Đồ Sách đã nhận hắn làm chủ nhân, hắn cũng không lo lắng Vạn Yêu Đồ Sách thu nạp linh khí xong sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với hắn.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đưa Vưu Giai đến tập đoàn Vưu thị, Trương Văn Trọng cũng quay trở lại phòng y tế đại học Ung Thành.
Vừa đi vào phòng, vẻ mặt Tô Hiểu Hồng tươi cười nghênh đón, đưa cho
Trương Văn Trọng một chén trà nóng tỏa hương bốn phía, lại thừa dịp mấy
nghiên cứu sinh còn chưa đến, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ hỏi thăm
chuyện hành trình của Trương Văn Trọng tại Đông Nam Á đối phó Vu Pháp
Liên Minh. Sau đó nàng lấy ra điện thoại, tìm kiếm đoạn ghi hình được
phóng lên internet đưa cho Trương Văn Trọng xem, vẻ mặt bát quái hỏi:
“Lão sư, người này là thầy phải không?”
“Di, sao có đoạn ghi hình này?” Trương Văn Trọng không khỏi sửng sốt, hỏi: “Tiểu muội, đoạn ghi hình này cô ở đâu có được?”
“Quả nhiên là lão sư.”
Tô Hiểu Hồng cười dài nói: “Tuy rằng trong đoạn ghi hình không nhìn
thấy rõ gương mặt, thế nhưng vừa nhìn thân hình cùng khí độ, chỉ biết
chính là lão sư. Thế nào, lão sư, thầy còn không biết sao? Hiện tại đoạn ghi hình thầy cứu người ở trên internet đã nổi tiếng. Không biết có bao nhiêu cô gái, đang tìm hiểu tư liệu và phương thức để liên hệ với thầy. Em tin tưởng, nếu như hiện tại đem số điện thoại của thầy công bố lên
mạng, chỉ sợ lập tức sẽ bị nổ tung.”
Trương Văn Trọng lại càng hoảng sợ, nhanh miệng nói: “Tiểu muội, cô đừng làm xằng bậy.”
“Yên tâm đi lão sư, em sẽ không làm xằng bậy đâu.” Tô Hiểu Hồng cười
đáp. Cuối cùng lại bổ sung trong lòng một câu: “Hiện tại đối thủ của em
đã quá nhiều rồi, sao em lại ngu ngốc để cho càng nhiều ong bướm vây
quanh thầy nữa chứ?”
Hai người trò chuyện, một thiếu nữ vẻ mặt rụt rè sợ sệt từ ngoài cửa phòng nhô đầu vào, nhìn quanh phòng một thoáng.
Trương Văn Trọng phát hiện cử động này của nàng, buông chén trà trong
tay xuống, mỉm cười hỏi: “Đồng học, cô muốn khám bệnh sao? Vào đi.”
Tô Hiểu Hồng nhìn chằm chằm thiếu nữ vài lần, nói: “Ai, cô có phải là
bạn cùng phòng với Oánh Oánh sao? Được rồi, cô tên là gì?” Oánh Oánh
trong miệng của nàng, chính là bạn học thời trung học của nàng, cũng
chính là bạn gái của Vương Hiểu đang học trong học viện múa. Lúc nàng ở
trong phòng Oánh Oánh, từng gặp qua thiếu nữ này.
“Tô…Tô tỷ.” Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy người quen, gương mặt thiếu nữ
nổi lên một tầng đỏ ửng, do dự một chút, cuối cùng cũng đi vào phòng, sợ sệt nói: “Tôi là Phương Uyển Nghi.” Hiển nhiên nàng cảm thấy ngại ngùng khi quên cả tên của người khác.
“À, Uyển Nghi, cô có chỗ nào khó chịu? Yên tâm, có lão sư tôi ở đây, bảo chứng có thể thuốc đến bệnh trừ.”
Phương Uyển Nghi liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, vẻ ửng đỏ trên mặt
càng đậm, nhỏ giọng nói: “Tô tỷ, tôi có thể để cho chị khám dùm được
không?”
“Tôi?” Tô Hiểu Hồng sửng sốt, vừa cười vừa
nói: “Uyển Nghi, để lão sư tôi khám cho cô đi, ông ấy khám rất giỏi.
Phải biết rằng hiện tại có rất nhiều người muốn tìm lão sư nhờ khám
bệnh, còn chưa có cơ hội nữa đó.” Nàng tựa hồ cũng nhìn ra Phương Uyển
Nghi có điều gì khó nói, mỉm cười: “Thế nào, Uyển Nghi, lẽ nào cô bị tật bệnh về phương diện phụ khoa, cho nên ngại ngần không muốn lão sư tôi
khám?”
“Ân.” Phương Uyển Nghi gật đầu nhỏ giọng hồi đáp.
Tô Hiểu Hồng vừa cười vừa nói: “Đối với bác sĩ chúng tôi mà nói, nam
hay nữ đều như nhau. Uyển Nghi, nghe lời tôi, vì tốt cho cô, để lão sư
xem cho cô đi. Cô hẳn cũng biết, lão sư là chuyên gia y học nổi tiếng
thế giới nga.”
Sau một thoáng chần chờ, lúc này Phương Uyển Nghi đỏ mặt gật đầu nói: “Vậy…được rồi.”
Tô Hiểu Hồng kéo ghế cạnh bàn làm việc mời nàng: “Nào, ngồi ở đây, nói thử một chút, cô khó chịu chỗ nào?”
“Tôi…” Phương Uyển Nghi mấp máy môi, cuối cùng vẻ mặt ửng đỏ nói ra
bệnh tình: “Mấy hôm trước khi tôi tắm, cảm giác bên trong ngực trái có
một khối hạch, cương cứng, còn có thể di động. Bác sĩ Trương, Tô tỷ, tôi bị bệnh gì vậy? Khối hạch kia có phải là bệnh ung thư không? Tôi còn
trẻ tuổi, cũng không muốn mình bị ung thư mà chết đâu.” Tâm tình nàng
kích động, viền mắt nổi lên rươm rướm. Nhìn ra được, nàng đã nhiều ngày
lo lắng cho bệnh tình của mình.