Quý Mị khiếp sợ há hốc miệng, tình cảnh trước mắt khiến cho nàng ngây
dại hồi lâu, sau đó mới phun ra một câu: “Đang xảy ra chuyện gì? Đây
không phải là Đông Doanh Độn Thuật sao? Bất quá ninja đều dùng đạn khói, đâu có giống như hắn, tự đem hài cốt của mình bạo nổ thành sương mù.”
Béo hòa thượng nhanh chân bước đến phía trước, nơi mặt đất lưu lại một đống bột mịn màu trắng kia, không khỏi nhíu mày, thần tình ngập ngừng
nói: “So sánh cùng Đông Doanh Độn Thuật, thì hắn càng giống với tự bạo
hơn. Ưm, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, hồn phách nguyên khí của hắn
đã hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này. Thậm chí ngay cả muốn luân
hồi đầu thai kiếp sau cũng không có cơ hội. Nhưng khiến ta nghi hoặc
chính là, diễn cảm lúc trước của hắn, lại không hề giống như muốn tự
sát, như thế nào đột nhiên lại tự bạo đây?”
“Ta còn
tưởng Bộ Bằng xuất ra món pháp bảo lợi hại gì để đối phó chúng ta, nhưng thật không ngờ lại dùng pháp bảo tự bạo. Ha ha, dùng một kiện pháp bảo
làm bằng Hán Bạch Ngọc* để tự bạo, gã Bộ Bằng này thật đúng là chơi
ngông. Ài...thật đáng tiếc!” Tam Si ở phía sau cũng đã đi tới, ngồi xổm
người xuống trước đống bột mịn tìm kiếm trong chốc lát. Xác định không
thu hoạch được gì. Trên mặt hắn liền tràn ngập biểu tình thất vọng.
(bạch ngọc đời hán, là 1 trong những loại ngọc tốt, hiếm và quý.)
Trương Văn Trọng chậm rãi đi tới trước mặt đống bột mịn, nhíu mày nói: “Hán Bạch Ngọc sao? Nhưng theo tôi nhớ, lúc trước đã từng điều tra qua, nhà Bộ Bằng cũng không phải giàu có, như vậy kiện Hán Bạch Ngọc này hắn lấy ở đâu ra nhỉ? Còn nữa, hắn học được từ đâu yêu pháp tu luyện thành
Bạch Cốt Tinh đây?”
Vũ Văn Hà đưa ra một ý kiến: “Kiện Hán Bạch Ngọc này, chẳng lẽ là bảo vật tổ truyền của nhà hắn?”
“Điều này không có khả năng.” Không đợi Trương Văn Trọng kịp mở miệng, Tam Si liền bác bỏ phán đoán này: “Theo phong cách đả tạo kiện Hán Bạch Ngọc kia mà xem, thì tuyệt đối không phải là đồ cổ, hẳn là mấy năm gần
đây điêu khắc thành. Nếu không, nó phải đáng giá mấy chục vạn đồng rồi.
Hon nữa, Bộ Bằng mới hình thành Cốt Tinh, làm sao lại hiểu được phương
pháp luyện chế pháp bảo đây?”
Béo hòa thượng ở phía
sau cũng phản ứng, nói: “Xem ra, kiện Hán Bạch Ngọc kia, hẳn là do một
người nào đó dạy hắn yêu pháp tặng cho hắn. Người này đến tột cùng là
ai? Thiết nghĩ, chúng ta cần phải điều tra người thân xung quanh Bộ
Bằng, cùng những kẻ gần đây đã tiếp xúc với hắn.”
Trương Văn Trọng lắc đầu: “Chỉ sợ biện pháp này tốn công vô ích mà thôi? Theo tôi nghĩ, người kia nhất định là âm thầm tiếp xúc với Bộ Bằng, cho nên sẽ không lưu lại bất cứ một dấu vết gì.”
Béo hòa thượng tự tin mười phần, cười nói: “Yên tâm đi, Trương tổ phó! Bây giờ
tôi sẽ cầu xin sự trợ giúp từ tổng bộ Đặc Cần tổ ở Kinh Thành, để thượng cấp phái Tu Chân giả am hiểu trinh sát lại đây hỗ trợ. Chỉ cần gã kia
đã từng xuất hiện trong Ung Thành, nhất định sẽ lưu lại chân khí. Dựa
theo manh mối đó, Tu Chân giả am hiểu kĩ năng trinh sát, liền có thể tìm ra được người này thôi.”
Trương Văn Trọng hỏi: “Tu Chân giả am hiểu thám thính, chẳng lẽ những người đó là Trú Thú Môn?”
“Đúng vậy.” Béo hòa thượng gật đầu đáp: “Ài, Trương tổ phó, anh cũng đã từng nghe danh bọn hắn sao?”
“Có nghe qua.” Trương Văn Trọng nói: “Nếu có thể mời được cao thủ Trú
Thú Môn đến trợ giúp. Hẳn là sẽ tìm thấy tung tích của người kia thôi!”
Lúc này Béo hòa thượng liền bày tỏ thái độ: “Yên tâm, tôi sẽ gọi điện thoại liên hệ với bọn hắn sau.”
Trương Văn Trọng gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ móc từ
trong túi quần ra một chiếc bình sứ nhỏ, mở nắp bình xong, giơ nó nhắm
về phía đống bột mịn đang nằm ở trên mặt đất, tay phải bắt quyết, trong
miệng lẩm bẩm niệm tụng một câu thần chú khó hiểu: “Hồn phách ở đâu? Mau quay trở lại, mau quay trở lại. Cấp cấp như luật lệnh!”
Mười đóa quang hoa màu u lam hình dạng giống đom đóm, từ bên trong
đống bột mịn hiện ra, chậm rãi bốc lên, bay thẳng vào miệng chiếc bình
sứ nhỏ trong tay của Trương Văn Trọng.
Mười đóa quang hoa này chính là ba hồn bảy vía của Trần Hi, bị Bộ Bằng cắn nuốt. Chỉ
cần đem chúng nó trả lại về thân thể của Trần Hi, như vậy bệnh tình của
hắn, không cần chữa trị cũng sẽ tự khỏi.
Cẩn thận đậy nắp bình sứ, thu hồi vào trong người xong, Trương Văn Trọng ngoảnh mặt
nhìn bốn người Béo hòa thượng nói: “Chuyện tình nơi đây đã giải quyết ổn thỏa. Giờ tôi phải đi giao trả hồn phách về lại thân xác chủ cũ, về
phần thủ tục giải quyết hiện trường, liền giao cho mọi người làm nhé!”
“Được, thỉnh Trương tổ phó yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử trí thỏa đáng.” Bốn người Béo hòa thượng nhất tề gật đầu nói.
“Tiểu muội, chúng ta đi.” Trương Văn Trọng nhìn sang Tô Hiểu Hồng đứng ở bên cạnh mình phân phó một tiếng. Theo sau nhanh chân bước về phương
hướng của trường đại học Ung Thành. Tính toán giao trả hồn phách cho
Trần Hi trước, sau đó mới đến bệnh viện tâm thần, chữa trị cho mấy em
học sinh điên loạn kia.
Thế nhưng, khi Trương Văn
Trọng đi được vài bước chân, thì bất ngờ có một cơn gió lạnh thấu xương
liền gào thét thổi qua. Khiến cho đống bột mịn nằm trên mặt đất bị thổi
bay, chỉ trong chớp mắt bốn phía xung quanh tạo thành một tầng sương
trắng mờ mịt, không thể tránh né được, Trương Văn Trọng cũng hít phải
loại bột mịn này.
“Ủa? Hương vị của đám bột mịn này,
có chút điểm không thích hợp!” Trương Văn Trọng khẽ cau mày, tạm thời
dừng bước. Theo sau hít thêm một hơi không khí lạnh ẩn chứa bột mịn, vận dụng linh lực trong nội thể phân tích thành phần của đám bột mịn này.
“Sư phụ, thầy làm sao vậy?” Nhìn sắc mặt của Trương Văn Trọng ngày
càng khó coi, Tô Hiểu Hồng không khỏi lo lắng bất an, vội vàng nói:
“Chẳng lẽ thầy không thoải mái chỗ nào sao? Ai nha, thầy bị mẫn cảm với
tro bụi hả?”
Trương Văn Trọng cũng không trả lời vấn
đề của Tô Hiểu Hồng, chỉ vận dụng linh lực phân tích thành phần ẩn chứa
trong thứ bột mịn này. Khoảng hai phút sau, cũng đã có kết quả, hắn
không khỏi giật mình kinh hô lên: “Vi khuẩn Bacillus! Trong thành phần
của thứ bột mịn này có chứa vi khuẩn Bacillus.” (Hay còn gọi là khuẩn
que, khuẩn trực. Khuẩn này gây nên bệnh Than, hay còn gọi là ôn dịch. Nó đã từng cướp đi một phần tư dân số Châu âu thời trung cổ.)
Thanh âm kinh hô bất thình lình của Trương Văn Trọng, làm cho bốn
người Béo hòa thượng đưa mắt nhìn nhau, không hiểu gì cả. Dù sao bọn hắn chưa từng học qua ngành y, nên chẳng thể biết nổi “vi khuẩn Bacillus”
là cái gì. Ngây ngốc một lát sau, cuối cùng bọn hắn kiềm nén không nổi
tò mò liền hỏi: “Vi khuẩn Bacillus? Đó là cái quái gì?”
Lúc này sắc mặt của Tô Hiểu Hồng trắng bệch thành một đoàn, nàng theo
bản năng vươn tay che mũi, ồm ồm hồi đáp: “Vi khuẩn Bacillus là những
nhiễm sắc thể hình que, thường lây qua niêm mạc da.”
Chứng kiến phản ứng của Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng, nhất thời
trong lòng bốn người Béo hòa thượng dâng lên một tầng hàn ý. Cho dù bọn
hắn không biết vi khuẩn que này là cái thứ gì, không rõ cái gì là nhiễm
sắc thể, chỉ dựa vào phản ứng của Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng,
bọn hắn cũng đã biết, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản.
Liếm đôi môi rạn nứt vì khô khốc, Tam Si nhịn không được chen ngang
lời của Tô Hiểu Hồng, nói: “Đừng dùng thuật ngữ chuyên ngành y học nữa!
Chúng tôi nghe không hiểu đâu, nói đơn giản một chút được không đây?”
Tô Hiểu Hồng gật đầu, trầm giọng nói: “Đơn giản hơn thì chỉ có hai chữ thôi! Đó chính là bệnh than.”
“Cô nói cái gì? Bệnh than?” Bốn người béo hòa thượng đồng thanh kinh
hô, săc mặt càng khó coi hơn Tô hiểu Hồng. Giờ khắc này bọn hắn đều
ngừng thở, vận khởi linh khí trong nội thể, bức vi khuẩn que vừa mới hít vào đi ra ngoài.
Bệnh than, là một căn bệnh truyền
nhiễm nguy hiểm, thời cổ đại người ta gọi nó là bệnh ôn hạch. Thời Trung cổ, một phần ba dân số tại Châu Âu mắc căn bệnh dịch này mà chết đi.
Cho nên đối với sự khủng bố của nó, thì không cần phải giải thích rườm
rà.
Theo thời gian trôi qua, bởi vì chất lượng sinh
hoạt của mọi người được tăng lên, đạt tiêu chuẩn vệ sinh sạch sẽ hơn.
Ngành y tế phát triển, các loại vắc-xin phòng và chống cũng được ra đời, khiến cho căn bệnh người ta nghe danh phải tím tái mặt mày cũng dần dần lắng xuống. Thế nhưng đó không có nghĩa là đã chữa trị được tận gốc.
Hay nói cách khác, không biết tại thời điểm nào, thì căn bệnh ôn dịch này đột nhiên sẽ bùng nổ.
“Trương tổ phó, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bốn người Béo hòa thượng chân tay phát lạnh, chẳng biết phải làm sao, cho nên đều quẳng ném ánh
mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng, mong chờ hắn có thể nghĩ ra biện pháp khắc phục.