Sau khi nhận được điện thoại xin giúp đỡ khẩn cấp của Nhạc Tử Mẫn,
Trương Văn Trọng lập tức phân phó Trần Nhàn an bài xe chuẩn bị chạy tới
Vân Thai thị. Hắn cũng không đem chuyện này nói cho người nhà, không chỉ bởi vì bọn họ đang ở thời khắc bế quan thanh tu, càng không muốn để bọn họ đi theo mạo hiểm.
Hiệu suất làm việc của Trần
Nhàn thật nhanh, khi Trương Văn Trọng vừa đi ra khỏi phòng, nàng cũng đã cho xe chạy đến ngay căn phòng của hắn nằm trong lâm viên.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi ra, Trần Nhàn vội vàng tiến lên đón,
nói: “Tông chủ, tôi đi cùng ngài được chứ? Ngài đừng quên, lúc chống lại dịch chuột tại Ung Thành, tôi cũng từng chiến đấu trên tuyến đầu, cũng
xem như có kinh nghiệm phong phú đối phó ôn dịch. Huống chi, tôi cũng
như tông chủ, đều là một bác sĩ, việc cứu người là chức trách của chúng
ta.”
Trong mấy ngày nay, tuy rằng Trần Nhàn và Trương Văn Trọng đều ở bên trong Mục Mã Trường. Thế nhưng nàng cũng không
giống như hắn, một lòng một dạ chăm chú trong việc luyện đan. Mỗi ngày
nàng cũng rút ra thời gian xem ti vi, internet, cho nên đối với việc Vân Thai thị đột nhiên bộc phát bệnh dịch kiểu mới đại quy mô, cũng có lý
giải cùng quan tâm. Khi nghe Trương Văn Trọng muốn nàng an bài xe đến
Vân Thai thị, nàng lập tức hiểu được hắn muốn đến đó làm gì. Vì vậy ngay lúc này liền tự đề cử mình.
“Cô muốn theo tôi đến Vân Thai thị?” Nhìn Trần Nhàn, hắn nhíu mày, cũng không vội vã tỏ thái độ.
Đối với y thuật của Trần Nhàn, hắn cũng rất hiểu rõ. Y thuật của nàng
vốn không kém, sau khi trở thành người tu chân, đem linh lực, đạo pháp
cùng y thuật cùng kết hợp, làm cho tiêu chuẩn y thuật của nàng còn đề
thăng thật lớn so với trước đây.
Đối với hắn mà nói,
có một trợ thủ phối hợp ăn ý, phải nói là Tô Hiểu Hồng. Thế nhưng hiện
tại bởi vì nàng đang bế quan thanh tu, hắn cũng không nguyện ý quấy rối
nàng, miễn cho bao khổ cực mấy ngày nay đều hóa thành uổng phí. Càng
nghĩ Trần Nhàn cũng có thể thay thế cho Tô Hiểu Hồng giúp hắn. Hơn nữa
có nàng bên người, hắn còn có thể đúng lúc hạ mệnh lệnh với đệ tử Phong
Sơn phái, để ứng đối tất cả biến cố có khả năng gặp phải.
Theo hắn xem ra, lần này ôn dịch đột nhiên bạo phát tại Vân Thai thị,
rất có điểm quỷ dị. Nói không chừng, bên trong còn cất giấu bẫy rập gì
đó.
Chính bởi vì có ý nghĩ này, hắn trầm ngâm một
lát, đồng ý cho Trần Nhàn đi theo, gật đầu nói: “Tôi cũng đang cần một
trợ thủ, nếu cô nguyện ý theo tôi cùng đi, tự nhiên là tốt quá.”
Trần Nhàn nghe vậy vui mừng, vội vàng giúp hắn mở cửa xe. Chờ hắn ngồi vào, nàng cũng ngồi ngay ghế lái, cho xe phóng nhanh về Vân Thai thị.
Trên đường đến Vân Thai, hắn hướng Trần Nhàn phân phó: “Để đệ tử Phong Sơn phái, từ bây giờ phải khởi hết tinh thần chú ý, ôn dịch bạo phát
tại Vân Thai thị lần này, chỉ sợ là có người cố ý làm.”
“Cái gì? Có người cố ý làm?” Trần Nhàn bị những lời của hắn làm hoảng
sợ, tay lái không khỏi run lên, làm chiếc xe thoáng đảo trên đường cái.
May hiện tại trên đường trốn trơn đãng đãng, không có xe cộ gì. Bằng
không không chừng sẽ xảy ra một hồi tai nạn.
“Cẩn
thận lái xe, đừng đem chúng ta rơi hết xuống ruộng.” Trương Văn Trọng mở một câu vui đùa, lập tức nói thêm: “Cô còn nhớ nguồn gốc của dịch bệnh
tại Ung Thành không?”
Lúc này Trần Nhàn đã bình tĩnh
lại, lái xe như bình thường. Nàng nhìn vào kính chiếu hậu, cau mày nói:
“Tông chủ, lẽ nào ngài hoài nghi trận ôn dịch tại Vân Thai thị lần này,
có liên quan tới hai yêu quái tên “Ngạo, Sơn”?”
Nguồn gốc của dịch bệnh tại Ung Thành, Trần Nhàn cũng có nghe thấy. Đó là do
Bạch Cốt Tinh Trâu Bằng sau khi tự bạo tạo ra. Nếu như Trương Văn Trọng
đề cập tới nguồn gốc dịch bệnh Ung Thành, như vậy, theo đầu mối này nghĩ xuống, cũng sẽ không khó hoài nghi lên trên người hai yêu quái tên
“Ngạo, Sơn” kia.
Trương Văn Trọng nói: “Tôi cũng chỉ
hoài nghi, tạm thời còn không thể khẳng định. Thế nhưng trận ôn dịch tại Vân Thai thị lần này, thật sự bạo phát quá mức đột nhiên, quá mức quỷ
dị. Trước đây tôi cũng đã ở Vân Thai, tôi có thể rõ ràng cảm ứng được
trong Vân Thai thị tràn ngập linh khí, lại vô cùng dư thừa, không hề có
dấu hiệu linh khí suy bại trước khi khởi phát ôn dịch. Cho nên tôi mới
có thể hoài nghi, trận ôn dịch thình lình xảy ra lần này, là có người cố ý làm ra.”
Trần Nhàn suy nghĩ, lại càng cảm thấy lời của Trương Văn Trọng có đạo lý. Nàng không dám chậm trễ, vội vàng gọi
điện cho người phụ trách của Phong Sơn phái tại huyện Ẩn Ngạc cùng Vân
Thai thị, để bọn họ phải khởi lên tinh thần, từ ngay bây giờ làm sẵn sự
chuẩn bị chiến đấu.
Sau một phen phóng xe nhanh như điện chớp, chiếc xe cũng dần dần tiến gần Vân Thai thị.
Trên đường đi thông Vân Thai thị, ngày xưa đều là cảnh tượng nhiệt náo xe cộ nườm nượp, nối liền không dứt. Thậm chí thường thường còn có tình huống kẹt xe xuất hiện. Thế nhưng tại hôm nay, trên đường cái rộng mở,
chỉ có một chiếc xe chạy đi. Hơn một tiếng đồng hồ, nhìn thấy được xe cộ chạy qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tình huống như vậy cũng thật bình thường.
Lúc Vân Thai thị đột nhiên bạo phát ôn dịch đại quy mô, cả tòa thành
thị tạm thời bị phong tỏa, cách ly. Mọi người đều chỉ có thể vào mà
không thể ra. Thử hỏi ở dưới tình huống này, lại có bao nhiêu người
nguyện ý chạy tới Vân Thai? Trên đường quạnh quẽ vắng tanh cũng chẳng có gì là lạ.
Khi xe đi tới ngay lối vào thành phố, võ
cảnh binh sĩ mặt đeo khẩu trang đang đứng gác làm công tác cách ly, ngăn cản xe, kiểm tra đo lường nhiệt độ cơ thể hai người họ. Cùng lúc đó một gã quan quân trung niên đeo quân hàm văn chức, bước nhanh đến trước mặt Trương Văn Trọng, hướng hắn chào theo nghi thức quân đội, nói: “Trương
tướng quân, rốt cục cũng đã chờ được ngài.”
Trương
Văn Trọng liếc mắt nhìn vị quan quân này, nhận ra lúc chống dịch bệnh
tại Ung Thành, hắn đi cùng chuyên gia truyền nhiễm học Bạch Hiểu Xuyên
đi tới. Trương Văn Trọng thậm chí còn nhớ rõ, người này thuộc tổng y
viện quân y kinh thành, chỉ là không biết tên họ của hắn là gì mà thôi.
Nếu thuộc tổng y viện quân y kinh thành, biết được quân hàm của mình
cũng không có gì kỳ lạ. Dù sao, quân hàm của hắn cũng chẳng phải là bí
mật trọng đại gì.
Vị quan quân kia sợ hắn không nhận
ra mình, vội vàng tự giới thiệu: “Tôi họ Uông tên Khải, là một quân y.
Lần này tôi phụng mệnh tướng quân Bạch Hiểu Xuyên, ở chỗ này chờ ngài.”
Lúc này công việc kiểm tra nhiệt độ cơ thể theo lệ cũng đã xong,
Trương Văn Trọng cũng không khách sáo với Uông Khải, nói: “Có gì nói,
lên xe, vừa đi vừa nói chuyện.”
“Dạ.” Lúc này Uông
Khải cũng đang lo lắng trận ôn dịch đại quy mô trong Vân Thai, ước gì
Trương Văn Trọng đến nhanh cùng các vị chuyên gia nghiên cứu ra phương
pháp trị liệu trận ôn dịch khổng lồ này. Cho nên hắn cũng không khách
khí, mở cửa xe ngồi vào, lại nhìn Trần Nhàn nói: “Biết địa chỉ bệnh viện trung y Vân Thai không? Đúng, đi tới đó.”
Chiếc xe tiến nhanh vào Vân Thai.
Lúc này, là hơn năm giờ chiều gần sáu giờ, đang thời gian cao điểm tan tầm. Nếu như ở bình thường, xe cộ trên đường cùng người đi đường có thể nói là khá nhiều. Thậm chí còn kẹt xe nửa bước khó đi, điều đó cũng
thật bình thường. Nhưng ở hôm nay, thành thị vốn luôn náo nhiệt lại vô
cùng lạnh lẽo trống vắng. Trên đường, xe cộ cùng người qua lại thật ít,
không có một chút gì đang nằm trong giờ cao điểm tan tầm. Không chỉ như
vậy, người qua lại trên đường, đều bó kín hết mặt mũi cơ thể như một cái bánh chưng. Ngoại trừ mắt, không còn bộ vị nào khác lộ bên ngoài. Bọn
họ thần sắc vội vã, rất sợ ở chốn công cộng quá lâu. Về phần những cửa
tiệm ven đường, cũng đã đóng cửa ngừng kinh doanh.
Dưới hoàng hôn, Vân Thai thị vắng vẻ quạnh quẽ, nơi chốn đều lộ ra vẻ hiu quạnh khiến lòng kẻ khác chua xót.
Trương Văn Trọng thu hồi ánh mắt quan sát khung cảnh bên ngoài, ngược
lại nhìn Uông Khải, há mồm hỏi: “Trận ôn dịch này bạo phát lúc nào? Vào
lúc nào truyền khắp Vân Thai thị? Hiện tại bệnh nhân được xác nhận bị ôn dịch có bao nhiêu người? Bệnh trạng lâm sàng của bệnh ôn dịch này là
gì? Các vị từng dùng thuốc gì? Hiệu quả ra sao?”
Uông Khải biết Trương Văn Trọng sẽ hỏi chuyện này, cho nên hắn đã sớm chuẩn
bị, nghe được Trương Văn Trọng vừa hỏi, lập tức liền trả lời: “Theo tình huống hiện tại mà xem, trận ôn dịch này đã bạo phát sớm nhất vào tối
hôm trước, đồng thời chỉ trong một đêm đã truyền khắp toàn bộ Vân Thai
thị, người bị nhiễm ôn dịch đã vượt quá vạn người. Đồng thời còn có
người có triệu chứng giống như nhiễm bệnh cùng tạm thời còn chưa kiểm
tra ra được nhiễm bệnh…Độ truyền nhiễm của trận ôn dịch này quả nhiên là rất kinh khủng, so với lúc xưa còn huyên náo sôi sùng sục, có thể nói
may mắn chính là chính phủ Vân Thai thị ứng đối đúng lúc, đêm đó khởi
động kịp việc ứng đối. Bằng không với độ truyền nhiễm như vậy, một khi
khuếch tán ra, hậu quả thật khó đánh giá.”
Uông Khải đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn ra được, hắn đối với trận ôn dịch đột nhiên bạo phát này cảm thấy sợ hãi.
Hắn tiếp tục nói: “Từ bệnh lâm sàng mà xem, người bệnh sốt cao ngất
lịm, ho khan ra máu, hô hấp khó khăn, cực kỳ tương tự như bệnh viêm
phổi. Thế nhưng dùng phương pháp trị liệu viêm phổi để trị thử, cũng khó có thu hoạch. Hơn nữa bệnh này càng thêm đáng sợ, tỉ lệ tử vong cũng
càng cao. Bởi vậy chúng tôi hoài nghi trận ôn dịch này hẳn là kiểu mới,
là biến chứng đường hô hấp cực kỳ nghiêm trọng, nếu như không nhanh
chóng tìm ra phương pháp trị liệu, chỉ sợ nhân số tử vong sẽ trong vòng
mấy ngày ngắn ngủi sẽ tăng trưởng gấp nhiều lần.”