A Mông Thái bị hỏa diễm bao phủ thân thể, nhưng hắn vẫn không chịu thua, hắn lớn tiếng thét lên chói tai, dùng tay phải còn lại nặn ra một ấn
pháp, chuẩn bị lần thứ hai thi triển Hàng Thuật để đánh cuộc lần cuối
cùng. Giờ khắc này A Mông Thái đã quyết định chủ ý, dù không thể chạy
thoát, cũng muốn cùng Trương Văn Trọng đồng quy vu tận*, lôi kéo hắn
cùng nhau xuống dưới suối vàng! (ôm nhau cùng chết),
Đúng lúc này, Trương Văn Trọng bổ ra một kiếm cực mạnh, triệt để đánh vỡ chuôi chủy thủ màu đỏ đen do tiểu quỷ đang cầm thành vỡ nát. Nương theo tro bụi lả tả bay xuống, tiểu quỷ vốn cùng một nhịp thở với cây chủy
thủ, há mồm phát ra một tiếng kêu thảm thiết khiến cho kẻ khác dựng đứng tóc gáy, sau đó hóa thành một luồng khói xanh, tiêu tan trong vô hình.
Âm hồn tiểu quỷ vốn liên hệ cùng một chỗ với chuôi chủy thủ, lúc này
chủy thủ bị phá hủy, nó cũng không còn cách nào tồn tại trên thế giới
này.
Sau khi phá ngự kiếm thuật tiểu quỷ của A Mông
Thái, Trương Văn Trọng bước nhanh tới trước người hắn, đưa tay chém một
kiếm vào ót hắn.
A Mông Thái thấy thế kinh hãi, qua
cử động của Trương Văn Trọng, hắn lập tức hiểu được đối phương hiểu rất
rõ nhược điểm của Hàng Thuật Sư. Nếu như để một kiếm của Trương Văn
Trọng chém lên ót mình, như vậy hắn sẽ không còn cách xoay người, cho dù có tu luyện thành Ti La Bình, cơ hội cũng không còn nữa!
Mắt thấy một kiếm của Trương Văn Trọng chém ngang đến, A Mông Thái vội vàng ngồi xổm xuống để tránh khỏi một kiếm chém ngang đầu. Nhưng ngay
khi hắn vừa ngồi xổm xuống, Tam Xích kiếm trong tay Trương Văn Trọng lại biến đổi từ chém ngang thành dựng thẳng chém, vẫn hướng thẳng ngay đầu
của hắn.
Trong cơn kinh hãi A Mông Thái cũng không
suy nghĩ nhiều, vội vã ngửa nửa người về phía sau, không ngờ để đầu của
hắn tránh được một kiếm chém xuống của Trương Văn Trọng, nhưng ngực bụng của hắn đã không cách nào tránh khỏi một kiếm, lập tức bị chém ngang
bụng ngay tại chỗ. Thân thể A Mông Thái tê liệt ngã xuống trên mặt đất,
máu tươi từ ngực bụng bị chém ngang của hắn ồ ạt tuôn ra, mắt nhìn liền
biết không sống nổi, Cốt Linh Độc Vụ xung quanh cũng tiêu tan trong vô
hình.
Thế nhưng Trương Văn Trọng biết chuyện này còn
chưa kết thúc, đối với một Hàng Thuật Sư mà nói, chỉ cần đầu của hắn còn chưa triệt để bị hủy diệt, như vậy hắn vẫn còn cơ hội để xoay người!
Trương Văn Trọng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh,
cho nên hắn lại lập tức cầm kiếm hướng ngay đầu A Mông Thái đâm tới.
Cả người bị cháy rực, lại bị mổ phá bụng nhưng A Mông Thái còn chưa
mất mạng, hắn há mồm phun ra một đoàn tinh huyết màu đỏ đen, hóa thành
hai đạo máu tươi, trong tiếng rít bén nhọn xé gió bay vụt về hướng hai
mắt Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng vội vã nghiêng người né tránh hai đạo máu tươi, vì thế một chiêu kiếm chém xuống liền chậm đi.
A Mông Thái đang cần thời cơ này, trong miệng hắn bỗng nhiên bắn ra
tiếng kêu to khiến da đầu kẻ khác tê dại, sau đó một đoàn huyết vụ chợt
bốc lên ngay cổ hắn, mà đầu của hắn lập tức chia lìa cùng thân thể, dùng tốc độ cực nhanh bay vụt về phía cửa sổ do Tam Túc Ô đánh vỡ, ý đồ muốn bỏ chạy.
Đối với một Hàng Thuật Sư mà nói, chỉ cần
đầu của hắn còn chưa bị phá hủy triệt để, như vậy hắn sẽ không chết. Dù
không còn thân thể, hắn vẫn có thể dựa vào bí pháp tu luyện thành Ti La
Bình, mạnh mẽ cướp đi thân thể người khác để ký sinh, tiếp tục dùng hình thái của “Người” để sống lại trên thế giới này.