Vị cục phó bị lời nói của Đàm Thanh làm sắc mặt lúc xanh lúc trắng, giống như sắc mặt khi học hí kịch diễn xuất.
Nếu không bởi vì hắn nghe nói qua “hung danh” của Đàm Thanh, nếu không
bởi vì hắn đánh không lại Đàm Thanh, chỉ sợ hắn đã sớm nổ bạo.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành đưa mắt nhìn về phía Lý Triêu Dương,
cầu viện nói: “Lão Lý, tiểu Đàm cùng tiểu tử kia hồ đồ thì cũng thôi,
sao anh không ngăn lại? Nếu như xảy ra vấn đề, ai tới gánh chịu trách
nhiệm này?”
Làm cho hắn thật không ngờ chính là Lý Triêu Dương
chẳng những không trách cứ Đàm Thanh, cũng không ngăn lại tên tiểu tử
không biết tốt xấu kia, lại lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, bất mãn hừ một
tiếng, nói: “Nghiêm cục phó, đừng lo lắng, nếu như thật sự xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm do tôi gánh chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến con
đường làm quan của ông.”
Nghiêm cục phó cũng không nghĩ tới lời nói của Lý Triêu Dương cũng mùi thuốc súng mười phần, không khỏi nhíu mày nói: “Anh…”
Lý Triêu Dương cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, giành trước nói:
“Nghiêm cục phó, ông vừa mới đến, cho nên không biết sự lợi hại của
Trương tiên sinh, phải biết rằng, ngày trước ba người Tiêu Hà phạm nhiều án mạng bị truy nã trong phạm vi toàn quốc, do chính một mình hắn bắt
được! Không chỉ như vậy, hắn còn am hiểu thuật thôi miên, năng lực công
tâm so với chuyên gia đàm phán không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần. Do
hắn ra tay, xác suất thành công khi giải cứu con tin chí ít ngoài sáu
thành…”
Nói đến đây, hơi khựng lại, trên dưới quan sát Nghiêm
phó cục một phen, mới tiếp tục nói: “Nếu như Nghiêm cục phó có biện pháp khác càng thỏa đáng, tôi sẽ gọi Trương tiên sinh trở về. Nếu như không, không ngại để hắn thử xem. Những con tin kia, nhất là hai con tin bị
trọng thương, không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí được nữa!”
Nghiêm cục phó bị hai người nói làm vô cùng tức giận, nhưng không dám
hướng bọn họ phát hỏa, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi ném một câu: “Sự
tình hôm nay tôi sẽ viết báo cáo, hai người tốt nhất nên cầu khẩn tên
tiểu tử này thực sự có thể thuận lợi cứu ra con tin, nếu như xảy ra vấn
đề gì, đừng mơ tưởng tôi sẽ gánh cùng mấy người!”
“Ông còn không có tư cách để gánh chuyện này.” Đàm Thanh lầm bầm nói.
Lý Triêu Dương tức giận trừng mắt nhìn nàng, cười khổ nói: “Được rồi
tiểu Đàm, cô im lặng đi, nào có ai nói chuyện với lãnh đạo như thế?”
Đàm Thanh lại dùng ánh mắt chẳng đáng quét nhìn Nghiêm cục phó, theo
lời ngậm miệng lại, ngược lại quan tâm cử động của Trương Văn Trọng,
trong lòng âm thầm cầu khẩn: “Trương ca, anh nhất định phải thành công
nghĩ cách cứu viện con tin đi ra a!”
Cùng lúc đó, Trương Văn
Trọng đã đi tới vị trí cách hung thủ mười thước, ở vị trí này, hắn dùng
Quan Khí Bát Pháp ở ngay huyệt Mi Tâm hung thủ phát hiện ra một con yêu
linh.
Gọi là yêu linh, chính là linh hồn của yêu ma sau khi bỏ
qua thân thể. Cũng như linh hồn hay nguyên thần khi người tu chân nhân
loại binh giải.
Không hề nghi ngờ, con yêu linh kia, đầu độc điều khiển người này, khiến cho hắn trở thành một hung thủ giảo hoạt tàn nhẫn.
Thấy Trương Văn Trọng từng bước tới gần, hung thủ ẩn thân trong nhóm
con tin lập tức vung lên cây dao sáng loáng trong tay không chút do dự
hướng nữ sĩ mặc trang phục công sở chém tới.
Trước đó cảnh sát
cùng chuyên gia đàm phán cũng từng nếm thử tới gần hắn, nhưng do hắn
không chút do dự đả thương con tin nên đành bị ép lui xuống. Thế nhưng
hiện tại hắn đối mặt cũng không phải chuyên gia đàm phán, mà là Trương
Văn Trọng.
Ngay khi hắn vừa vung dao lên, vùng lông mày Trương Văn Trọng chợt nhướng lên, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”
Nhìn thấy một màn này, Nghiêm cục phó cười nhạt lên, châm chọc nói:
“Ngu ngốc, nếu như kêu gọi đầu hàng hữu dụng, còn tới phiên hắn kêu
sao?”
Nhưng một màn kế tiếp cũng làm Nghiêm cục phó mở rộng tầm mắt.
Hung thủ vung con dao định chém người, không ngờ thật sự ngừng phắt động tác.
“Đây…đây là có chuyện gì?” Nghiêm cục phó kinh ngạc mở to miệng, hắn
vẫn nhớ kỹ, vừa rồi tên hung thủ này không hề chịu thỏa hiệp, nói gì
cũng không nghe vào, thế nào hiện tại lại đột nhiên chuyển biến thái độ?
Nghiêm cục phó tự nhiên sẽ không biết, vừa rồi Trương Văn Trọng không
chỉ quát lên đơn giản như vậy. Ngay khi hắn nhướng mày, liền có một đạo
linh lực tinh thuần từ trong hai mắt hắn bắn ra, chiếu vào trong mi tâm
hung thủ, đem con yêu linh phong ấn vây khốn. Cùng lúc đó, trong hai chữ quát to của hắn, càng ẩn chứa lực lượng thần kỳ của Chúc Do Thuật. Hai
bút cùng vẽ, mới làm động tác của hung thủ dừng lại, đồng thời cũng lần
đầu tiên làm cho hắn bại lộ trong tầm nhìn của tay súng bắn tỉa.
Sau khi nghe bên bắn tỉa truyền lại tin tức, Nghiêm cục phó không chút
do dự mệnh lệnh: “Nổ súng!” So sánh với Trương Văn Trọng, hắn càng thêm
nguyện ý tin tưởng tay súng bắn tỉa.
Ngay khi Nghiêm cục phó vừa hạ mệnh lệnh, Trương Văn Trọng cao giọng quát bảo ngưng lại: “Không thể nổ súng!”
Nhưng câu quát của hắn đã chậm, hơn nữa tay súng bắn tỉa ẩn nấp cũng
không nghe theo mệnh lệnh của hắn, cho nên ngay khi hắn mới quát lên,
“phanh” một tiếng, tiếng súng liền vang lên. Ngay sau đó một đoàn huyết
hoa đỏ bừng từ đầu hung thủ vẩy ra.
Ngay lúc tiếng súng vừa vang lên, những con tin bị bắt cóc, trong tiếng thét chói tai cùng tiếng la
hét, thất kinh hướng xung quanh chạy trốn.
“Đẹp!” Nghiêm cục phó quá đỗi vui mừng, còn suýt chút vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Chết tiệt.” So sánh với vẻ hưng phấn kích động của Nghiêm cục phó, sắc mặt Trương Văn Trọng trong nháy mắt sầm xuống. Cùng lúc đó, hai chân
hắn bắn khỏi mặt đất, cả người giống như một viên đạn pháo, lao tới chỗ
hung thủ vừa bị bắn vỡ đầu.
Phản ứng đột ngột này của hắn làm
Nghiêm cục phó không khỏi ngẩn người, rất nhanh hắn liền thấy được một
chuyện khiến hắn thiếu chút nữa trợn trừng rơi cả tròng mắt.
Tên hung thủ rõ ràng đã bị bắn vỡ đầu cũng không ngã xuống, thân thể lay
động vài cái, không ngờ dùng một tay lôi một con tin bị thương ở chân
túm trở về, vung lên con dao trong tay định đâm thẳng vào cổ nàng.
“Người này là người sao? Đầu trúng đạn lại không chết?” Nghiêm cục phó
sợ đến suýt chút ngã ngồi trên mặt đất, cầm lấy bộ đàm quát: “Tiếp tục
nổ súng…”
Không đợi tay súng bắn tỉa tiếp tục nổ súng, Trương Văn Trọng cũng đã vọt tới trước mặt hung thủ.
Một phát súng vừa rồi, không chỉ giết chết hung thủ, đồng thời còn giúp con yêu linh bị linh lực của Trương Văn Trọng vây khốn đột phá vòng
vây, lại thành công nắm giữ thân thể không có sinh mạng và linh hồn kia, làm cho hắn không thẹn là một “cái xác không hồn”.
Mắt thấy con dao sáng loáng sẽ chém vào trên cổ nạn nhân, Trương Văn Trọng không
chút do dự vươn tay trái thay con tin chặn lại một dao kia. Cũng may là
hắn tu luyện Y Giám Tâm Kinh, thân thể đã sớm được rèn đúc cứng như sắt
thép, bằng không dù hắn có tu vi Hóa Thần kỳ, một dao kia cũng sẽ chém
bị thương tay trái của hắn.
Ngay khi đưa tay trái ngăn đao, tay
phải hắn lộ ra, năm ngón tay tạo thành trảo hung hăng chộp lên mặt hung
thủ, chân phải đá lên, đem thủ cấp hung thủ đá vỡ tung, làm con tin đang kinh hách quá độ thét lên chói tai bỏ chạy.
Yêu linh hiển nhiên cũng không cam tâm bị hắn chế phục như vậy, ngay khi hắn định phóng
xuất ra linh lực gạt bỏ yêu linh, nó đột nhiên bỏ qua cỗ thân thể, hóa
thành một đạo khói đen, dùng tốc độ cực nhanh cấp tốc chui vào thân thể
của một con tin bị thương nặng không thể bỏ chạy.
Ngay trong nháy mắt, yêu linh đã khống chế thân thể kia, bật dậy khỏi mặt đất, dùng tốc độ chạy trăm thước nước rút bỏ chạy.
“Người này không phải bị thương nặng sao? Thế nào đột nhiên lại nhảy
dựng lên? Còn chạy trốn nhanh như vậy?” Người nhìn thấy một màn này, tất cả đều trợn tròn mắt.
Tốc độ của yêu linh cực nhanh, nhân loại
bình thường căn bản không nhìn thấy, chỉ có Đàm Thanh từng tu luyện qua
võ thuật mới thấy được một đạo khói đen hiện lên, nhưng bởi vì tốc độ
quá nhanh, nàng cũng không biết chính xác có phải mình bị hoa mắt nhìn
lầm hay không. Cho nên ngoại trừ Trương Văn Trọng, cũng sẽ không có ai
biết, con tin nguyên bản đã trọng thương ngã xuống vì sao lại đột nhiên
nhảy dựng lên.
Trương Văn Trọng không có một tia do dự, lập tức
bỏ qua thi thể không có sinh mạng, ngược lại đánh về phía con tin đang
bị yêu linh khống chế.
Lúc này đây hắn đã có sẵn chuẩn bị, cũng không cho yêu linh cơ hội đào tẩu, thành công đem nó gạt bỏ.
Kỳ thực hắn rất muốn bắt sống yêu linh kia, để thu được ít tình báo hữu dụng, nhưng từ khi Nghiêm cục phó hạ mệnh lệnh nổ súng, muốn bắt sống
yêu linh càng trở nên phiền phức. Để không cho yêu linh gây tai họa cho
càng nhiều người, hắn chỉ đành đem nó gạt bỏ.
Đã không có yêu
linh khống chế, con tin thương thế khá nặng kia cũng không còn lực lượng đứng thẳng, thoáng chốc yếu đuối ngã quỵ trên mặt đất.
Những biến cố liên tiếp trong thời gian ngắn đã làm mọi người tại hiện trường đều ngây dại.
Qua vài phút, Nghiêm cục phó hồi phục lại tinh thần, lập tức chỉ tay về hướng hắn, lớn tiếng kêu la: “Anh…anh dám thương tổn con tin?”
Ngay lúc này một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai hắn: “Ông nói sai
rồi, hắn cũng không phải thương tổn con tin mà là đang cứu vớt họ. Còn
ông đúng là ngu ngốc, không quan tâm chuyện gì đã hạ mệnh lệnh nổ súng,
thiếu chút nữa đã gây thành hậu quả khó có thể thu thập…”
Nghiêm cục phó quay đầu vừa nhìn, người vừa nói mặc tăng bào, ở bên người hắn
còn có một nam tử cao gầy mặc tây trang, cùng một nữ tử mang kính mắt và một cô bé khả ái.
Tổ hợp kỳ quái trước mắt làm hắn không khỏi ngẩn người, cau mày chất vấn: “Các ngươi là người nào? Thế nào chạy tới chỗ này.”
“Đây là giấy chứng nhận của tôi, ông tự xem đi.” Béo hòa thượng cũng
không khách khí với hắn, đưa tay đem giấy chứng nhận đưa ra, sau đó bốn
người đi tới bên cạnh Trương Văn Trọng, cùng kêu lên: “Trương tổ phó,
chúng tôi đã trở về.”