“Đỡ đẻ ư?” Trương Văn Trọng chưa kịp trả lời, thì Vưu Giai đã dùng diễn
cảm kinh ngạc nói: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ trên máy bay có người muốn sinh em bé sao? Nhưng dựa theo luật hàng không quốc tế quy định, phụ nữ mang thai ba tháng mười ngày, thì không được lên máy bay cơ mà.”
Diệp Đồng giải thích nói: “Đúng là có quy định như thế, nhưng vị hành
khách này vì muốn trở về nhà giải quyết chuyện gấp, nên đã cố tình che
giấu thời gian mang thai. Hơn nữa thân hình cô ấy khá mập, lại mặc thêm
một chiếc áo lông màu cam, cho nên đã qua mặt được nhân viên đăng kiểm.
Thẳng cho tới khi máy bay gặp khí lưu, gây xóc nẩy, chúng tôi mới phát
hiện tình huống của cô ta không đúng lắm, trải qua một phen truy hỏi, cô ấy mới kẻ rõ ngọn ngành đầu đuôi. Ài, bác sĩ Trương, mặc kệ anh có biết đỡ đẻ hay không, đều mời anh qua nhìn xem một chút đi. Trông bộ dạng
của nàng, chỉ sợ là sẽ đẻ non ah!”
Trương Văn Trọng vội vàng tháo dây an toàn, đứng dậy nói: “Đi thôi, dẫn tôi qua nhìn thử xem.”
“Cám ơn anh, bác sĩ Trương, mời!” Diệp Đồng nói xong, liền xoay người
dẫn Trương Văn Trọng bước nhanh về phía khoang thương vụ.
“Em cũng muốn đi, lúc trước vì phải chăm sóc ông nội, mà em đã từng
học qua kĩ năng hộ lý, nói không chừng có thể giúp được ít nhiều.” Dứt
lời, Vưu Giai cũng tháo dây an toàn, theo sát phía sau Trương Văn Trọng
cùng Diệp Đồng.
Khi Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai
được Diệp Đồng đưa tới khoang thương vụ, thì người sản phụ béo mập đang
thống khổ rên rỉ. Nguyên bản hành khách trong khoang đã được nhóm tiếp
viên hàng không an bài tới chỗ khác, chỉ có một người đàn ông không chịu ra ngoài, luôn muôn ở bên cạnh không ngừng cổ vũ động viên, chính là
lão công của cô ta.
Ngay khi Trương Văn Trọng nhanh
chân bước vào trong khoang, thì một nữ sinh khoảng hơn hai mươi tuổi
đang kiểm tra trạng huống cho người sản phụ kia, sau khi trông thấy
Trương Văn Trọng, trên mặt của nàng nhất thời hiện ra biểu tình vui
mừng, kinh hỉ nói: “Anh...anh là bác sĩ Trương Văn Trọng? Không nghĩ ra
anh cũng ở trên chuyến bay này, thật tốt quá!”
“Cô là?” Trương Văn Trọng không nghĩ, mình quen cô bạn nữ sinh này.
“Tôi tên Triệu Tiểu Chiêu, là y tá trong Viện Bảo Vệ Sức Khỏe Bà Mẹ Và Trẻ Sơ Sinh. Tôi đã từng xem bác sĩ Trương giảng bài trên diễn đàn
internet, thu được lợi ích không nỏ.” Sau khi hướng Trương Văn Trọng
giới thiệu qua loa một phen, Triệu Tiểu Chiêu liền chuyển đề tài về
chính sự: “Bác sĩ Trương, tôi mới tiến hành kiểm tra tình huống của chị
này. Hiện giờ mạch của chị ấy xuất hiện tình trạng đập nhanh hơn bình
thường, khó thở, bụng dưới đau quặn. Đồng thời mép tử cung nở rộng, hẳn
là đã muốn sinh rồi. Bất quá, cơ trưởng vừa thông báo, hiện tại còn cách Vân Thai Thị khoảng một giờ hành trình nữa. Xem ra, chúng ta cần phải
chuẩn bị công tác hộ sinh ở trên máy bay rồi.”
“Ưm,
cô nói rất chính xác.” Trương Văn Trọng gật đầu, theo sau nhìn chồng sản phụ, nói tiếp: “Trước tiên chúng ta chuyển bệnh nhân đến khoang hạng
nhất đi, nơi đó có ghế nằm ngang, sẽ thoải mái hơn. Triệu tiểu thư,
phiền cô đảm đương hiệp trợ, chúng ta cùng nhau đỡ đẻ cho chị gái này.”
“Được.” Triệu Tiểu Chiêu gật đầu đáp ứng. Tuy nàng đã cố gắng trấn
định tinh thần, nhưng trên mi mắt vẫn lộ ra thần tình lo lắng khẩn
trương. Bởi vì, mặc dù nàng là y tá trong Viện Bảo Vệ Sức Khỏe Bà Mẹ Và
Trẻ Sơ Sinh, nhưng lại không phải hộ sĩ khoa sản. Lần này, đột nhiên ở
trên chuyến bay gặp phải người chuẩn bị sinh nở, nếu nàng không khẩn
trương lo lắng, thì đó chẳng phải là chuyện lạ hay sao? Giờ khắc này,
trong thâm tâm nàng chỉ kỳ vọng, vị bác sĩ Trương Văn Trọng được cả nước ca tụng kia, ở trên phương diện hộ sinh, cũng có được trình độ cao
siêu.
“Được...được” Anh chồng của chị sản phụ đang
không biết phải làm sao, lúc này nghe thấy Triệu Tiểu Chiêu nói cũng
liên tục gật đầu. Nhóm người khiêng chị sản phụ đưa tới khoang hạng
nhất.
Bởi vì ở đây có Trương Văn Trọng, nên nguyên
bản tâm tình đang treo cao của Diệp Đồng cũng được buông lỏng. Sau khi
thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng cũng đã hồi phục thần trí, nhanh chân
bước lên trước tiên, chạy về phía khoang hạng nhất, đồng thời nói: “Tôi
đi dọn dẹp ghế ngồi trước.”
Lúc này, cô tiếp viên
trưởng cũng đã chạy tới, nàng bình tĩnh nói: “Tôi nhớ ra rồi! Ở trên máy bay có một hộp cấp cứu, tôi sẽ đi lấy nó cho mọi người.”
Khi nhóm Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai đưa chị sản phụ lên khoang
hạng nhất, đặt nàng nằm thẳng ở trên ghế ngồi, không qua bao lâu sau, cả người nàng đã xuất hạn mồ hôi lạnh ướt đẫm. Hơn nữa, nhìn diễn cảm
thống khổ trên mặt nàng, hẳn là có thể xác định, cơn đau thắt kịch liệt
truyền ra từ trong bụng. Sợ rằng cơn đau thắt này chỉ mới là bắt đầu mà
thôi. Nàng một bên thống khổ thở dốc, một bên dùng sức nắm chặt lấy cánh tay ông xã, mượn chút sức lực để vượt qua cơn đau đớn chưa từng nếm mùi này.
Quan sát bộ dáng của sản phụ, Trương Văn Trọng
vươn tay kiểm tra mạch tượng cho nàng, khoảng mười giây đồng hồ sau,
liền thông báo: “Chị ấy chuẩn bị sinh rồi! Chúng ta phải giúp chị ấy đỡ
đẻ ngay lập tức.”
Dứt lời, hắn tiếp nhận hộp cấp cứu
mà vị tiếp viên trưởng mang đến, lấy ra hai chiếc găng tay vô khuẩn, một bộ giao cho Triệu Tiểu Chiêu, còn một bộ khác thì tự đeo cho mình.
Lúc này Triệu Tiểu Chiêu cũng dựa theo những tri thức hộ sinh trước
kia học qua, dạy phương pháp điều tiết nhịp thở và lấy hơi cho người sản phụ. Còn Vưu Giai, Diệp Đồng cùng nhóm nữ tiếp viên hàng không khác,
đang sôi nổi mở to hai mắt quan sát, đồng thời ở trong lòng không ngừng
cầu nguyện, tiếp đó cũng bị Trương Văn Trọng sai khiến bận rộn túi bụi.
Sau khi trải qua một phen cố gắng, đột nhiên Triệu Tiểu Chiêu kích
động reo lên: “Tốt, tốt, đầu thai nhi đã ra ngoài rồi. Mạnh thêm chút
nữa...chút nữa.....”
Nghe thấy những lời nói này của
Triệu Tiểu Chiêu, không chỉ có ông xã của người sản phụ buông lỏng tâm
tình. Mà Vưu Giai, Diệp Đồng, cùng nhóm tiếp viên hàng không đều nhất tề thở phào một hơi nhẹ nhõm, thậm chí tựu ngay cả đám hành khách trên
chuyến bay cũng cảm thấy yên tâm. Nếu không phải sợ quẫy nhiễu Trương
Văn Trọng, Triệu Tiểu Chiêu, chỉ sợ mọi người đã muốn vỗ tay hoan hô mất rồi.
Giờ khắc này, tất cả mọi người ở trên chuyến
bay đều chờ đợi giây phút một sinh linh bé nhỏ ra đời. Tâm tình bọn họ
không ai giống ai, có người nhẹ giọng khích lệ sản phụ cố gắng lên, đồng thời cũng có người âm thầm cần khẩn thần linh phụ hộ cho hai mẹ con
được bình an.
Nhưng mà khi mọi người vừa mới thả
lỏng được vài giây, thì chợt nghe Triệu Tiểu Chiêu lại kinh hô. Lúc này, âm lượng của nàng có vẻ run rẩy, khiến cho tất cả mọi người đều giật
mình bất an: “Không xong rồi, đây là một ca khó sinh! Thai nhi không cân xứng với xương chậu.”
Cái gọi là khó sinh, thai nhi
không cân xứng với xương chậu là muốn ám chỉ trong quá trình người sản
phụ rặn đẻ, đầu thai nhi đã thò ra ngoài, nhưng phần vai của đứa trẻ bị
liên hợp xương mu giữ lại. Cho nên không thể đỡ đẻ theo phương pháp
thông thường.
Dưới tình trạng thân thể của thai nhi
vẫn còn nằm ở trong tử cung, dây cuống rốn sẽ bị liên hợp xương mu áp
bức, khiến thai nhi không được cung ứng máu đầy đủ. Nếu trong vòng mấy
phút đồng hồ không đưa thai nhi ra ngoài, liền gặp phải tình huống thiếu thốn dưỡng khí và máu, thai nhi có thể bị hao tổn đến trí thông minh,
hoặc có thể là tử vong.
Cho dù ở trong phòng hộ sinh
được trang bị đầy đủ, những ca khó sinh do xương chậu quá hẹp, không cân xứng với đầu thai nhi đều khiến các bác sĩ sản khoa phải toát mồ hôi
lạnh.
Lúc này, toàn thân trên dưới Triệu Tiểu Chiêu
cũng đã đầm đìa mồ hôi, không tự chủ được lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Trương Văn Trọng trầm giọng quát:
“Tiểu Chiêu, cô phải giữ bình tĩnh. Thân là nhân viên y tế, nếu như cô
hoảng loạn, làm sao cô giúp được cho bệnh nhân đây chứ?”
Những lời này của Trương Văn Trọng tựa như là một hồi chuông nhà Phật, giúp cho Triệu Tiểu Chiêu trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều. Nàng lập
tức hồi tưởng lại phương pháp khắc phục khó sinh do bị lệch xương chậu,
nhìn sản phụ nói: “Chị ơi, chị mau lấy hai tay ôm đùi, dùng hết sức gập
lại....đúng rồi, chính là như vậy! Chị làm tốt lắm.”
Phương pháp Triệu Tiểu Chiêu dạy cho sản phụ, có tác dụng giảm bớt độ
gấp khúc của đoạn xương cột sống, thu nhỏ độ nghiêng của xương chậu,
nâng cao liên hợp xương mu, do đó mà thân thể thai nhi mắc kẹt tại liên
hợp xương mu cũng được nới lỏng ra. Đây là biện pháp lâm sàng khi gặp
phải những ca khó sinh do xương chậu hẹp. Bất quá, rất nhanh Triệu Tiểu
Chiêu đã phát hiện, biện pháp này căn bản là không có tác dụng gì.
Dưới tình huống khẩn cấp, Triệu Tiểu Chiêu đành phải đưa ra biện pháp
cuối cùng: “Thai nhi bị mắc kẹt quá chặt, không thể trôi qua liên hợp
xương mu được. Vì để bảo trụ tính mạng thai nhi, chúng ta đành phải bẻ
gãy xương quai xanh của thai nhi thôi! Đợi sau khi máy bay hạ cánh, sẽ
chuyển tới bệnh viện điều trị xương gãy ngay lập tức! Tuy rằng làm như
thế, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của thai nhi, nhưng vì bảo trụ tính mạng cho bé, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Bác sĩ Trương, anh thấy sao?”
Nghe những lời này của Triệu Tiểu
Chiêu, mọi người có mặt ở trong khoang hạng nhất đều đau xót kịch liệt.
Bất quá vì bảo trụ tính mạng cho bé, nên anh chồng của chị sản phụ cũng
cắn răng nói: “Bác sĩ, nếu phải bẻ gãy xương quai xanh, thì hai người cứ hành sự đi, chỉ cầu xin các vị hãy bảo trụ tính mạng cho con tôi.”
Thế nhưng, ngay khi nỗi bi quan bao trùm bầu không khí xung quanh, thì Trương Văn Trọng lại mở miệng nói: “Tôi nghĩ....tôi có biện pháp đưa
thai nhi bị mắc kẹt ra khỏi liên hợp xương mu.”