Có lẽ ông trời cũng biết Trương Văn Trọng muốn đến thôn Long Hóa để khảo sát đất đai, vì vậy trên bầu trời đã hiện ánh mặt trời vàng chói mắt.
Ánh nắng ấm áp rơi trên người, làm cho người ta phi thường thoải mái,
thậm chí sinh ra một loại cảm giác an nhàn lười biếng.
Sáng sớm, Trương Văn Trọng lái xe đến đại học Ung Thành, đón Tô Hiểu
Hồng và mấy nghiên cứu sinh lên xe. Vốn Tô Hiểu Hồng muốn ngồi vào vị
trí bên cạnh tài xế, bởi vì nơi đó ở gần Trương Văn Trọng một chút, thế
nhưng bởi vì đường núi không dễ đi, cần phải có người hiểu rõ đường sá
như Lý Minh Hiên làm hướng dẫn, cho nên cuối cùng nàng đành không cam
lòng đem chỗ đó tặng cho Lý Minh Hiên, còn mình cùng mấy nghiên cứu sinh ngồi ở băng sau. Bởi vì lần này nhiều người cùng đi, cho nên Trương Văn Trọng cũng không dùng xe do Hà Phi Quan biếu tặng, mà mượn một chiếc xe mười sáu chỗ từ Vưu Văn để sử dụng.
Mọi người ngồi xong, Trương Văn Trọng liền khởi động xe đi tới huyện Tam Phong.
Từ khu vực thành thị đến huyện Tam Phong, con đường tương đối không
đến nỗi, hơn nữa tránh giờ kẹt xe cao điểm, cho nên chỉ khoảng một tiếng đồng hồ đã đến thị trấn huyện Tam Phong. Nhưng con đường từ thị trấn
huyện Tam Phong đến Long Hóa Hương, đường thật vô cùng khó đi. Con đường không chỉ toàn là đường núi quanh co khúc khuỷu, hơn nữa tình hình giao thông rất kém, tùy ý có thể thấy được ổ gà ổ voi đầy dẫy, làm trên
đường không ngừng bị dằn xốc không chịu nổi.
Lúc vừa
mới bắt đầu, Tô Hiểu Hồng bọn họ còn cảm thấy dằn xóc như vậy rất thú
vị, thế nhưng không bao lâu, bọn họ đã bị xóc nảy đến choáng váng đầu
óc, dù người bình thường không bị say xe, cũng không qua được cảm giác
bị say xe. May là Lý Minh Hiên đã sớm có dự liệu, chuẩn bị thuốc chống
say xe, phân phát cho Tô Hiểu Hồng bọn họ, lúc này mới giúp cảm giác
choáng váng giảm bớt hơn không ít. Sau một hơi thở dài, bọn họ cũng nhịn không được cảm khái nói:
“Mẹ ơi, con đường này thật hư hỏng quá nặng đi thôi? Đều sắp sửa làm bộ tiêu hóa văng luôn ra ngoài.”
“May là sáng nay tôi không có ăn điểm tâm, bằng không xác định vững chắc đều phải nhổ ra.”
“Tôi van anh, đừng nhắc tới chữ “ói” có được hay không? Lúc này tôi vừa nghe liền có cảm giác muốn ói ngay.”
Lý Minh Hiên cũng không có cảm giác gì với chuyện xóc nảy, quay đầu
lại nhìn bọn họ cười nói: “Đoạn đường này coi như đã đỡ lắm, tuy rằng
sứt mẻ, nhưng ít ra còn là đường cement. Đi thêm một đoạn, chỉ có đường
đất, ở chỗ đó tình hình giao thông càng thêm khó đi hơn.”
“A? Còn có đường tệ hơn sao?”
Thoáng chốc, một mảnh tiếng khóc thét vang khắp phía sau xe không ngừng.
Sự thực chứng minh, Lý Minh Hiên cũng không nói dối, tình hình giao
thông đoạn đường kế tiếp đích thật càng thêm kém cỏi. Thế cho nên đến
một giờ rưỡi chiều, xe của Trương Văn Trọng mới dừng ngay trước cửa nhà
Lý Minh Hiên.
Xe vừa dừng lại, Tô Hiểu Hồng bọn họ
khẩn cấp từ trong xe chui ra, vừa hô hấp không khí giá lạnh mới mẻ, vừa
hô to: “Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.” Làm Trương Văn Trọng và Lý
Minh Hiên nhìn thấy bật cười.
Tiếng ầm ĩ náo nhiệt
làm những người chung quanh chợt chú ý. Một người phụ nữ trung niên mái
tóc hoa râm, từ trong nhà Lý Minh Hiên đi ra, vừa nhìn thấy người phụ
nữ, Lý Minh Hiên vội vàng đi ra phía trước, nói: “Mẹ, con đã về.”
“Mẹ đang ngạc nhiên sao ngoài cửa lại ồn ào như vậy, nguyên lai là con gái đã về.” Nhìn thấy Lý Minh Hiên, trên mặt Lý mẫu nhất thời hiện lên
dáng tươi cười kiêu ngạo. Ở trong hương xóm suốt mười dặm quanh đây, Lý
Minh Hiên thi đậu nghiên cứu sinh thế nhưng vẫn trở thành nhân vật có
tiền đồ điển phạm được truyền tụng. Vì vậy làm cha mẹ của nàng, cũng
luôn nhận được sự tôn kính và khen ngợi của thôn dân chung quanh.
Lôi kéo Lý Minh Hiên hỏi thăm vài câu, ánh mắt Lý mẫu lại nhìn về nhóm người của Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, hiếu kỳ nhìn Lý Minh Hiên
dò hỏi: “Con gái, những người này là ai? Là bạn học của con sao?”
Lý Minh Hiên nhanh nhẹn giới thiệu nhóm người Trương Văn Trọng với mẹ
mình: “Mẹ, vị này là thầy của con, Trương Văn Trọng Trương giáo thụ, là
danh gia y học vang danh trong và ngoài nước. Mà những vị này, cũng là
học trò của Trương lão sư, là đồng môn sư huynh đệ của con.”
Lý mẫu vừa nghe, liền nhanh nhẹn nhiệt tình mời mọc: “A, nguyên lai là lão sư của con gái đến nha? Những người miền núi chúng tôi, cũng không
hiểu thế nào là cấp bậc lễ nghĩa, nếu có chỗ nào thất lễ, còn thỉnh lão
sư tha thứ nhiều hơn, không nên lấy làm phiền lòng. Mời vào, mau mau mời vào. Lão sư, còn có mấy cháu, mau vào trong nhà, như vậy sẽ ấm áp hơn.”
Cùng mẹ mình mời nhóm người Trương Văn Trọng vào nhà, Lý Minh Hiên kéo tay Lý mẫu nói: “Mẹ, mẹ mau nhanh làm chút cơm nước cho tụi con đi. Mọi người xuất phát từ sáng sớm, hiện tại đến được đây đã đói lắm rồi ạ. Ăn xong con còn phải dẫn lão sư đến địa phương lần trước mấy tay thương
nhân đã khảo sát để nhìn xem.”
Lý mẫu gật đầu đáp:
“Mẹ đi làm cơm, vừa vặn mấy ngày trước ở trong rừng ngắt được một mớ rau tươi, nghe nói người thành phố rất thích ăn rau này, vậy mẹ làm cho mọi người ăn. Con nên đón tiếp thầy giáo cùng các bạn học cho tốt, đừng để
họ nghĩ người miền núi chúng ta không hiểu lễ nghĩa.”
Lý Minh Hiên hồi đáp: “Yên tâm đi mẹ, con sẽ tiếp đón họ thật tốt.”
Lý mẫu xoay người đi về phòng bếp, đi một hai bước chợt ngừng lại,
hiếu kỳ hỏi: “Ai, con gái, con mới nói con muốn đưa thầy con và bạn học
đến địa phương lần trước có nhóm thương nhân khảo sát để nhìn xem sao?
Vì sao vậy?”
Lý Minh Hiên hồi đáp: “À, lão sư của con dự định kiến tạo một cơ sở trồng thuốc Đông y, cho nên mới để con đưa
thầy đến đây nhìn xem, nếu như nơi này phù hợp yêu cầu của thầy, thầy sẽ kiến tạo cơ sở trồng thuốc Đông y ở đây. Đến lúc đó, thu nhập của thôn
dân Long Hóa chúng ta khẳng định sẽ đề thăng rất nhiều, sinh hoạt cũng
sẽ được cải thiện tốt hơn hiện tại không ít.”
Lý mẫu
vừa nghe, nhất thời kích động lên: “Thực sự? Con nói thầy con dự định
kiến tạo cơ sở trồng thuốc Đông y ở chỗ chúng ta? Ôi uy, nếu như chuyện
này thực sự thành công, vậy thầy của con, sẽ làm một việc thiện lớn
trong suốt tám hương thôn trong phạm vi mười dặm nơi này đó!”
Lý Minh Hiên nói: “Mẹ, chuyện này rốt cục có thành công hay không, còn phải xem lúc lão sư khảo sát, mới có thể kết luận. Trước đó mẹ cũng
không thể đem chuyện này tuyên dương khắp nơi.”
Lý
mẫu vừa cười vừa nói: “Yên tâm đi, mẹ cũng không phải người miệng rộng,
làm sao lại đi tuyên dương khắp nơi chứ? Được rồi, được rồi, mẹ đi làm
cơm, không thể để cho thầy con và các bạn học bị đói.”
Không bao lâu, Lý mẫu đã bắt đầu bưng cơm nước lên. Thức ăn rất có
hương vị, món ăn mặn đại khái đều là thịt heo tự nuôi trong nhà, sau khi dùng nướng lên, lên có một phen phong vị khác biệt. Thức ăn rau cải
cũng từ núi rừng ngắt về, tươi xanh mơn mởn. Một bàn thức ăn nhà nông
phong phú, làm nhóm người Trương Văn Trọng thèm nhỏ dãi.
Không những như vậy, Lý mẫu thuần phát thiện lương còn đang liên tục
xin lỗi Trương Văn Trọng bọn họ, nói là cơm nước thô sơ, mong muốn bọn
họ đừng nên phiền lòng.
Có thể bởi vì thức ăn ngon
miệng, có thể bởi vì dọc đường đi bị xe xóc nảy mệt mỏi làm họ đói bụng
vô cùng, bữa cơm này mọi người ăn rất ngon lành. Mà khi nhìn thấy họ
ngốn ngấu, Lý mẫu cũng thỏa mãn nở nụ cười.
Sau khi
cơm nước xong, đoàn người chuẩn bị nghỉ ngơi, sau đó sẽ đến mấy địa điểm tiến hành khảo sát đất đai. Ngay trong lúc nghỉ ngơi, Lý Minh Hiên hiếu kỳ hỏi thăm: “Ai, mẹ, sao vẫn không nhìn thấy cha? Cha đi đâu vậy?”
Lý mẫu hồi đáp: “Ác, cha con cùng mấy chú bác trong thôn đi mời đạo sĩ.”
Lý Minh Hiên hiếu kỳ hỏi: “Mời đạo sĩ làm gì? Trong thôn có người chết sao?”
Ở rất nhiều nông thôn trong tỉnh Thiên Nam, vẫn còn bảo lưu tập tục
nhà có người chết sẽ mời đạo sĩ hay hòa thượng đến lập đàn cầu siêu, cho nên Lý Minh Hiên mới hỏi như vậy.
Nghe được câu hỏi
của Lý Minh Hiên, biểu tình của Lý mẫu nhất thời biến thành cổ quái, sau khi nhìn quanh bên ngoài một phen, mới đè thấp thanh âm, nói: “Con gái, con không biết đâu, dạo gần đây trong thôn chúng ta chọc phải thứ dơ
bẩn…”
“Thứ dơ bẩn?” Lý Minh Hiên nhất thời không hiểu.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng bọn họ nhất thời cũng bị lời nói của
hai mẹ con hấp dẫn, đều đưa ánh mắt nhìn về phía họ, Trương Văn Trọng
càng hiếu kỳ dò hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nói ra cho chúng tôi
nghe với, nói không chính xác chúng tôi cũng có thể giúp đỡ được gì đó.”
Lý mẫu thở dài nói: “Lại nói cũng là nghiệp chướng, cũng không biết
thứ dơ bẩn gì chạy vào trong thôn chúng ta, không tai họa cho những
người lớn tuổi như chúng tôi, lại đi tai họa bọn nhỏ trong trường học
của thôn. Chỉ trong một đêm, không có có hai mươi mốt đứa trẻ bị trúng
tà.”
Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, hỏi: “Trúng tà? Là trúng tà ra sao?”
Lý mẫu đáp: “Còn trúng tà thế nào? Mấy đứa trẻ chừng mười tuổi, đứa
nào cũng giống như mất hồn, nói bậy nói bạ, khóc cười liên tục thì thôi, còn muốn đánh người hủy vật, thậm chí không nhận ra cha mẹ của mình,
còn muốn đánh cả họ, toàn bộ trong thôn đều bị náo loạn chó gà không
yên.”
Lý mẫu nói chưa xong, một người đàn ông trung
niên đi nhanh vào nhà, vội vàng nói: “Mẹ đứa nhỏ, đạo sĩ khu quỷ hàng
yêu đã được mời tới, mau nhanh theo tôi cùng đi nghênh tiếp các đạo sĩ.”
Vừa nói xong, người trung niên mới phát hiện trong nhà ngoại trừ Lý mẫu còn có những người khác.
Sau thoáng sửng sốt, hắn nhìn thấy Lý Minh Hiên đứng bên cạnh Lý mẫu,
gương mặt tràn đầy nếp nhăn nhất thời hiện lên sự vui vẻ, kích động nói: “Ôi, con gái, con về hồi nào? Sao không báo trước cho cha biết một
tiếng?”