Qua một buổi trưa, bên trong phòng y tế vẫn vô cùng quạnh quẽ.
Trương Văn Trọng thưởng thức trà thơm, trong tay đang cầm một quyển Đan Khê Tâm Pháp lật xem.
Tô Hiểu Hồng ngồi ngay đối diện hắn, đang ôm một quyển “Phần bổ sung
Thảo Mộc Diễn Nghĩa”, đây là phần bài học Trương Văn Trọng đưa cho nàng. Tuy rằng nàng còn chưa được Trương Văn Trọng thu làm đệ tử chính thức,
nhưng dù sao nàng cũng là thực tập sinh của Trương Văn Trọng, cho nên
hắn cũng đưa những phần bài học cho nàng xem.
Ở bên
phòng đối diện, Lâm Tử Mạn đang dựa trên bàn làm việc ngủ say. Cả đêm
hôm qua trằn trọc mãi, vào buổi sáng còn ráng miễn cưỡng đi làm, nhưng
tới buổi chiều nàng cũng không gượng được nữa. May mắn chính là vào buổi chiều bên trong phòng y tế cũng không có bệnh nhân, bằng không với tinh thần trạng huống hiện tại của Lâm Tử Mạn, rất có khả năng xảy ra sự cố
chữa bệnh. Đột nhiên tiếng bước chân gấp gáp vang lên trên hành lang
phòng y tế, đánh vỡ bầu không khí yên lặng. Trương Văn Trọng buông xuống quyển Đan Khê Tâm Pháp trong tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa phòng,
thấy Vương Hiểu đầu đầy mồ hôi đang đi nhanh vào, dáng dấp thở hổn hển,
cũng không biết từ đâu chạy tới.
“Vương Hiểu?” Tô
Hiểu Hồng buông xuống quyển “Phần bổ sung Thảo Mộc Diễn Nghĩa”, đứng
dậy, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, không giải thích được dò hỏi: “Chuyện
này làm cho anh gấp đến như vậy? Là ai sinh bệnh gì hay sao?”
Vương Hiểu nhìn nàng khoát khoát tay, không trả lời câu hỏi của nàng,
mà bước nhanh vào phòng, không quên trở tay đóng cửa phòng lại.
Vương Hiểu hai bước vọt tới bên người Trương Văn Trọng, đè thấp thanh
âm, dò hỏi: “Trương ca, có phải anh trêu chọc người hắc đạo không?”
“Người hắc đạo?” Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:
“Không có, tôi vốn không biết ai là người hắc đạo, sao lại đi trêu chọc
gì?”
Tô Hiểu Hồng gấp gáp, càng không nhịn được nói:
“Vương Hiểu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Anh cũng đừng thừa nước đục
thả câu với chúng tôi nữa, nhanh nói rõ ra đi!”
Vương Hiểu vội vã nói: “Bên trong phòng của tôi có một người anh em. Có chút
quan hệ với người hắc đạo, hắn nghe được một tin tức, nói có một người
tên hiệu là Rắn Hổ Mang, vốn là một tiểu lão đại tên Ngụy Nhạc, đang
chiêu tập thủ hạ, chuẩn bị chiều nay nhân lúc anh tan tầm giáo huấn
anh!”
“Ngụy Nhạc?” Trương Văn Trọng đầu tiên sửng
sốt, sau đó nhớ lại nam tử đeo kính từng gặp mặt trong nhà Lâm Tử Mạn,
hắn không phải tên là Ngụy Nhạc đó sao? Nghĩ tới đây, khóe miệng Trương
Văn Trọng chợt nhếch lên, vừa cười vừa nói: “Không sai, trước kia tôi có gặp qua một người tên là Ngụy Nhạc. Nguyên lai hắn là một tiểu lão đại
trong hắc đạo. Che giấu cũng thật là tốt, làm tôi còn cho rằng, hắn là
một nhân sĩ thành công nhã nhặn.”
“Trương ca, anh
không lo lắng một chút nào sao?” Nhìn Trương Văn Trọng sau khi biết được tin tức này, biểu tình vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hắn không khỏi ngây dại.
Trương Văn Trọng chẳng đáng nói: “Lo lắng? Có
gì đáng lo lắng? Hắn muốn đến dạy tôi, cứ đến là được rồi. Đến lúc đó
tôi thật ra muốn nhìn, đến tột cùng là ai dạy cho ai.”
Vương Hiểu không biết lòng tin của Trương Văn Trọng đến tột cùng từ
đâu mà có, hắn khuyên nhủ: “Trương ca, tôi biết thân thủ của anh không
tệ, nhưng tục ngữ nói rất đúng, hai tay không địch nổi bốn tay. Dù sao
anh cũng chỉ có một mình, theo tôi được biết, tên Ngụy Nhạc kia kêu tới
mười mấy thủ hạ. Anh dù có thể đánh, cũng không thể đánh hơn được mười
mấy người phải không? Nghe tôi nói, thừa dịp hiện tại, thừa dịp Ngụy
Nhạc và thủ hạ của hắn còn chưa tới, anh mau tránh đi.”
Tuy rằng Vương Hiểu biết thân thủ của Trương Văn Trọng không tệ, nhưng không biết rốt cục hắn có bao nhiêu lợi hại. Theo Vương Hiểu suy nghĩ,
một mình Trương Văn Trọng đánh ba bốn người, có thể không có vấn đề gì.
Thế nhưng nếu muốn một mình đánh với mười mấy người, thì chắc chắn không có khả năng. Dù sao hắn chưa từng gặp qua cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc chân chính, cũng không biết được chiến lực của những người
này kinh khủng đến mức độ nào!
Ngụy Nhạc và Vương
Hiểu có ý nghĩ như nhau, mặc dù hắn biết được trong tình báo về Trương
Văn Trọng, có một câu “thân thủ không tệ, khả năng từng học qua võ
công.”, thế nhưng hắn cũng không đem điều này để vào trong lòng. Vào lúc này, hắn chỉ đánh giá lời nói kia bằng giọng điệu nói với thủ hạ: “Thân thủ không tệ? Vậy thì thế nào? Một người đánh không lại hắn, mười
người, hai mươi người thì sao? Ta cũng không tin, hắn còn được như Chân
Tử Đan, một lần đánh mười người!”
Một tên tiểu đệ bên cạnh cẩn cẩn thận thận nói: “Lão đại, anh nói đó là Diệp Vấn, Chân Tử Đan chỉ là diễn viên.”
“Ta biết, không cần ngươi tới dạy ta!” Ngụy Nhạc trừng mắt tên tiểu đệ, làm hắn sợ đến vội vã câm miệng, không dám nhiều lời.
Ngụy Nhạc chỉ là một tên tiểu lão đại trong hắc đạo, dù con đường của
hắn có bao nhiêu lợi hại, cũng không khả năng biết được thực lực của
Trương Văn Trọng đến tột cùng mạnh mẽ tới bao nhiêu. Dù sao cho tới bây
giờ người chân chính nhìn thấy được thực lực của Trương Văn Trọng, rất
ít người. Với con đường của Ngụy Nhạc, muốn chân chính lý giải gốc gác
của Trương Văn Trọng, căn bản là không có khả năng. Cho nên tình báo
trong tay hắn mới chỉ có một câu tình báo kém xa thực tế như thế.
Lúc này bên trong phòng, nghe xong Vương Hiểu nói, Trương Văn Trọng
không khỏi bật cười, lắc đầu nói: “Dù là ngày hôm nay trốn được, như vậy ngày mai, ngày mốt, ngày kia thì sao? Không có khả năng mỗi ngày đều
trốn tránh chứ? Được rồi, Vương Hiểu, cậu không cần quá lo về việc này.”
Từ bên trong phòng y tế đi ra, Vương Hiểu mờ mịt lắc đầu. Đến bây giờ
hắn còn không hiểu rõ, lòng tin của Trương Văn Trọng đến tột cùng từ đâu mà tới. Không ngờ có thể không hãi sợ Ngụy Nhạc và thủ hạ của hắn.
“Mặc kệ thế nào, tuyệt đối không thể để cho Trương ca bị hại.” Vương
Hiểu quay đầu lại nhìn vào phòng làm việc của Trương Văn Trọng, để lại
một câu nói như thế, xoay người chạy đi.
“Trương lão
sư, nếu không chúng ta báo cảnh sát?” Ngay khi Vương Hiểu vừa rời khỏi
phòng y tế, Tô Hiểu Hồng vẻ mặt kinh hoàng đề nghị.
“Thế nào? Không tin được tôi sao?” Trương Văn Trọng nở nụ cười, lòng tin mười phần nói: “Yên tâm đi, chỉ bằng đám lưu manh của Ngụy Nhạc, đến
bao nhiêu tôi xử lý bấy nhiêu.”
Khác với Vương Hiểu,
Tô Hiểu Hồng từng gặp qua Trương Văn Trọng đánh nhau với Triệu Giáp và
Trịnh Bân hai người. Cho nên đối với thực lực của Trương Văn Trọng, nàng cũng có được sự nhận thức tương đối. Hơn nữa bản thân nàng rất có lòng
tin đối với Trương Văn Trọng, cho nên thật đúng là tin tưởng lời hắn
nói, hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng nói: “Tràng diện một người đánh
hơn mười người, em lớn như vậy còn chưa từng kiến thức qua. Trương lão
sư, em sẽ nỗ lực cổ vũ cho thầy. Ai, được rồi, em còn phải lấy điện
thoại chụp hình ảnh oai hùng của thầy, truyền lên online trường học! Ân, đến lúc đó, đặt tên gì mới tốt đây? Giáo y dũng mãnh phi thường miểu
sát lưu manh hắc đạo? Tên này hình như tương đối tục khí a…”
Nhìn Tô Hiểu Hồng không ngờ lại đi quan tâm tới chuyện như vậy, Trương Văn Trọng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Đợi đến buổi chiều lúc gần tan tầm, Lâm Tử Mạn lại muốn trở về trước,
nhưng khi nàng vừa đóng lại cửa phòng chuẩn bị đi về, Trương Văn Trọng
lại mở miệng gọi lại nàng: “Chờ một chút, Tử Mạn, khoan hãy đi vội.”
Gương mặt Lâm Tử Mạn trong nháy mắt lại đỏ lên, nàng vô ý thức muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng cũng ngừng lại, hít sâu một hơi, nỗ lực để tâm
tình của mình bình tĩnh một chút, mới xoay người lại nhìn Trương Văn
Trọng, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Vào đây nói.” Trương Văn Trọng nhìn nàng vẫy vẫy tay.
Trái tim Lâm Tử Mạn thật vất vả mới yên tĩnh xuống tới, nhất thời lại không chịu thua kém kinh hoàng lên.
Hắn…hắn gọi ta đi vào, đến tột cùng là muốn…muốn gì?
Sau khi do dự một thoáng, Lâm Tử Mạn đi vào phòng Trương Văn Trọng.
Bởi vì nàng nhìn thấy Tô Hiểu Hồng vẫn còn ở trong phòng Trương Văn
Trọng, cho nên cũng bình tĩnh lại, cho rằng Trương Văn Trọng tìm nàng
hẳn là có chính sự, mà không phải thảo luận về nụ hôn sáng hôm qua.
Đợi khi Lâm Tử Mạn đi vào phòng, Trương Văn Trọng mới đem chuyện Vương Hiểu báo nói cho nàng. Bởi vì Trương Văn Trọng lo lắng, tên Ngụy Nhạc
kia không chỉ muốn bất lợi đối với hắn, đồng thời còn muốn bất lợi đối
với Lâm Tử Mạn. Nếu nói như vậy, hiện tại Lâm Tử Mạn đơn độc đi ra
ngoài, chẳng phải vừa lúc trúng ý đồ của hắn?
Lâm Tử
Mạn nghe vậy thất kinh, nhất thời rối loạn, thanh âm run rẩy nói:
“Cái…cái gì? Ngụy Nhạc kia không ngờ là một người hắc đạo, mà còn là một tiểu lão đại? Văn Trọng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Báo cảnh sát,
đúng, chúng ta nhanh báo cảnh sát, để cảnh sát tới thu thập bọn hắn!”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Báo cảnh sát? Vô dụng thôi, những tên
này đều là tặc đạo tinh ranh, đến lúc đó chỉ sợ cảnh sát vừa đến thì bọn chúng cũng đã chạy hết. Mà đợi khi cảnh sát vừa đi, bọn chúng lại tụ
tập xuất hiện.”
“Vậy…vậy làm sao bây giờ?” Lâm Tử Mạn run giọng dò hỏi.
“Yên tâm đi, tôi có biện pháp, tôi sẽ cho Ngụy Nhạc một lần giáo huấn
khắc cốt minh tâm, để cho hắn cũng không dám tiếp tục dây dưa chúng ta
nữa.” Trương Văn Trọng mỉm cười nói.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng mỉm cười, sự khẩn trương cùng bất an trong lòng Lâm Tử Mạn
trong nháy mắt liền biến mất. Chẳng hiểu sao, nàng đột nhiên cảm giác,
chỉ cần có Trương Văn Trọng, như vậy nàng sẽ rất an toàn.
Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn, Tô Hiểu Hồng ba người vừa mới đi ra
khỏi cửa đại học Ung Thành, lập tức liền bị người do Ngụy Nhạc phái tới
theo dõi. Để phòng ngừa Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn sớm thu được tin
tức, rời khỏi từ cửa khác của trường học, Ngụy Nhạc phân phó mỗi một cửa trường đều phái một người canh gác. Chỉ cần nhìn thấy thân ảnh của
Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn, lập tức sẽ dùng điện thoại thông báo cho Ngụy Nhạc. Mà Ngụy Nhạc sẽ dẫn theo thủ hạ của hắn lập tức ngồi xe chạy tới.
Quả nhiên, Trương Văn Trọng, Lâm Tử Mạn và Tô
Hiểu Hồng ba người vừa mới đi ra khỏi cửa trường không bao xa, một chiếc xe tải nhẹ cũ nát đã đậu ngay trước mặt bọn họ mấy thước. Ngay sau đó,
hơn mười tên lưu manh cầm theo gậy sắt nhảy xuống. Mà trên xe lúc này
Ngụy Nhạc ló đầu ra, nhìn về hướng Trương Văn Trọng phun ra cục đàm,
mệnh lệnh cho thuộc hạ: “Đánh cho ta!”
Trương Văn
Trọng vừa mới bước về phía trước một bước, nhưng ngay khi hắn vừa định
chuẩn bị động thủ, một trái bóng rổ đột nhiên từ phía sau hắn gào thét
bay ra, trong một tiếng “Phanh” trầm muộn, chuẩn xác trúng thẳng vào mặt Ngụy Nhạc. Khi bóng rổ rơi xuống, hai dòng máu mũi từ trong mũi Ngụy
Nhạc tuôn ra.
“Dám chạy đến đại học Ung Thành khiêu
khích thần tượng ca của chúng ta, các ngươi muốn chết phải không?” Một
thanh âm vang lên phía sau Trương Văn Trọng.