Cả đại sảnh biến thành lặng ngắt như tờ. Toàn bộ đệ tử Trần gia, đều
trợn mắt há miệng nhìn Trương Văn Trọng. Như thế nào cũng không dám tin
những điều mình vừa nghe thấy lại là sự thật.
Là một
võ học thế gia truyền thừa mấy trăm năm. Đệ tử Trần gia ngoại trừ am
hiểu sự cường hãn của Tu Chân giả, đồng thời cũng biết con đường tu chân sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn.
Thế nhưng lúc này đây, không ngờ Trương Văn Trọng lại đi hỏi bọn hắn rằng, có muốn trở thành Tu Chân giả hay không?
Rốt cuộc là trở thành như thế nào đây.
Chẳng lẽ Trương Văn Trọng thật sự có biện pháp sao?
Bất tri giác, trong đầu của nhóm đệ tử Trần gia đều nảy sinh ra một
cái nghi vấn giống nhau. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt kinh dị vô
định, bất quá lại không dám mở miệng lên tiếng dò hỏi.
Bầu không khí trong đại sảnh, nhất thời trở nên cổ quái dị thường.
Cuối cùng, vẫn là Trần Thục Ân khôi phục thần trí, bà ta cưỡng chế lại cảm giác kích động trong lòng, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Tông
chủ...ngài nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngài có biện pháp để cho
toàn bộ chúng ta trở thành Tu Chân giả sao? Điều này...điều này sao có
thể?”
Nghe thấy Trần Thục Ân dò hỏi, nhóm đệ tử của
Trần gia cũng sôi nổi quẳng ném ánh mắt về phía Trương Văn Trọng. Đều
khẩn cấp muốn nghe, câu trả lời của Trương Văn Trọng.
Bất quá Trương Văn Trọng lại không hề vội vàng, vẫn bình thản bưng ly
trà thơm lên thưởng thức. Theo sau mới mỉm cười, thản nhiên hộc ra một
câu: “Vì cái gì không có khả năng?”
Nguyên bản đại
sảnh đang lặng ngắt như tờ, nhất thời liền bị câu nói này của Trương Văn Trọng thiêu đốt lên. Có người đối với lời nói của Trương Văn Trọng cảm
thấy khiếp sợ, cũng có người cảm thấy kích động, nhưng càng nhiều hơn đó chính là hoài nghi.
“Tu Chân giả! Tông chủ thật sự có khả năng đưa chúng ta bước vào thế giới tu chân ư?”
“Chẳng lẽ, ta cũng có cơ hội trở thành một Tu Chân giả ư! Điều này thật khó lòng tưởng tượng nổi.”
“Tuy rằng tông chủ là Thiên Cấp cường giả, nhưng dù sao cũng không
phải Tu Chân giả, bằng cách nào làm cho chúng ta trở thành Tu Chân giả
đây?”
“Chẳng lẽ tông chủ đã đột phá bình cảnh Thiên Cấp? Lấy võ nhập đạo, bước chân vào hàng ngũ Tu Chân giả?”
“Tất cả yên lặng đi, để nghe tông chủ căn dặn xong đã!” Ước chừng
khoảng năm phút sau, Trần Thục Ân đột nhiên mở miệng quát. Mặc dù tuổi
bà đã cao, nhưng sau khi vận khí, thì thanh âm lại vẫn vang dội như
chuông đồng. Chấn cho cả đám đệ tử đinh tai nhức óc, theo sau đó ngoan
ngoãn ngậm miệng lại, đồng thời nhìn về phía Trương Văn Trọng, chờ đợi
câu nói kế tiếp.