Bốn người Trương Văn Trọng lần lượt xuống xe, nhìn xung quanh, trên thực tế rải ra thần thức muốn ở gần đây tìm kiếm dấu vết. Nhưng lúc này cách ngày Trình Văn Lộ mất tích cũng đã đi qua thời gian năm ngày. Dù ở đây
có lưu lại đầu mối gì, cũng đã sớm tiêu tán sạch sẽ. Vì vậy bốn người
thêm một phen nỗ lực, cũng không đổi lại được thu hoạch gì.
Lúc này Thường Thiên Thành đã xuống xe, đưa tay chỉ về một phương
hướng, nói: “Vào buổi tối thứ sáu tuần trước, Trình Văn Lộ đi về phương
hướng này. Thường ngày cô ấy đi bộ cũng không nhanh, nhưng ở tối đó cô
ta bước nhanh như bay, tôi liều mạng đuổi theo cũng không đuổi kịp.”
Theo phương hướng hắn nói nhìn lại, Trương Văn Trọng gật đầu, nói:
“Tốt, chúng tôi đã biết. Lần này khổ cực anh dẫn đường, anh có thể về
rồi.”
Thường Thiên Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Trở về? Sao được chứ? Tôi muốn cùng các vị đi tìm chân
tướng Trình Văn Lộ vì sao mất tích.”
Trương Văn Trọng nói: “Anh không phải cảnh sát, lại không hiểu phương diện tri thức hình trinh, đi theo chúng tôi làm gì? Còn không bằng ở nhà đợi, chờ tin tức
của chúng tôi đi.”
Thường Thiên Thành cũng quyết tâm
đi theo bọn họ: “Không được, tôi nhất định phải đi với các vị. Nếu như
tiếp tục ở mãi trong nhà ngu ngốc chờ đợi, sẽ làm tôi nghẹn điên lên
mất.”
Lắc đầu, Trương Văn Trọng kéo tay béo hòa thượng truyền âm nói: “Giao cho ông xử lý đó.”
Vốn hắn tinh thông Chúc Do Thuật, nếu như hắn tự mình động thủ thôi
miên Thường Thiên Thành, cho hắn đi về nhà cũng chỉ là chuyện trong vài
giây. Nhưng hắn đem sự tình này giao cho béo hòa thượng đi làm. Cùng lúc bởi vì hắn lười thôi miên, cùng lúc hắn muốn nhìn xem Đặc Cần tổ dùng
loại thủ đoạn nào thôi miên xóa đi ký ức của người thường.
Béo hòa thượng theo lời đi tới trước mặt Thường Thiên Thành, cười tủm tỉm hỏi: “Anh thật muốn cùng đi với chúng tôi?”
Thường Thiên Thành gật đầu, vô ý thức đưa ánh mắt nhìn về phía béo hòa thượng. Nhưng ngay lúc này, tay phải béo hòa thượng đột nhiên vừa lộn,
một cái gương cỡ bàn tay xuất hiện trong tay hắn, trên mặt kính có hai
màu sắc đen trắng không ngừng biến hóa.
Ánh mắt
Thường Thiên Thành trong nháy mắt đã bị mặt gương hấp dẫn. Con ngươi hắn bắt đầu phóng đại, thu nhỏ, lại phóng đại, biến hóa. Cuối cùng khi con
ngươi hắn khôi phục lại bình thường, thần trí hắn cũng dần dại ra.
Lúc này béo hòa thượng thu hồi gương, vỗ vai Thường Thiên Thành, trầm
giọng nói: “Lái xe về nhà, sau đó lên giường mà ngủ. Chờ khi anh tỉnh
lại, đoạn kinh lịch chiều hôm nay sẽ niêm phong vào trí nhớ của anh.”
Biểu tình trên mặt Thường Thiên Thành cũng không hề biến hóa, nghe lời xoay người chui vào trong xe, lái xe về nhà.
Thẳng đến khi Thường Thiên Thành đi khuất, Trương Văn Trọng cau mày
bất mãn nói: “Đặc Cần tổ các vị dùng cách này xóa đi ký ức của người
thường?”
Thái độ và giọng nói của Trương Văn Trọng
làm béo hòa thượng hơi sửng sốt. Bất quá hắn rất nhanh sực tỉnh, biết
hắn đã sản sinh hiểu lầm. Bởi vì lại gương này, chính là một loại pháp
bảo của tà phái. Người thường một ngày bị mê hoặc, nhẹ thì thất hồn lạc
phách, thân thể tổn hại nặng nề, nặng thì hồn phách rời khỏi thân thể,
bị mất mạng tại chỗ.
Béo hòa thượng rất sợ bị hắn
hiểu lầm, vội vàng lấy ra cái gương dùng hai tay đưa cho hắn, cẩn thận
nói: “Trương tổ phó, anh hiểu lầm rồi, mặt gương này tuy là pháp bảo tà
phái, nhưng được cải tạo lại. Nó đã không còn công hiệu tổn hại hồn
phách người khác, chỉ còn lại tác dụng thôi miên.”
Trương Văn Trọng đánh giá cái gương một chút, phát hiện đúng như lời béo hòa thượng nói, đã không còn lực sát thương, hoàn toàn biến thành pháp
bảo phụ trợ, lại trả lại cho béo hòa thượng, nói: “Người có thể đem
gương cải tạo thành như vậy, cũng là một nhân tài.”
Béo hòa thượng thu hồi gương, cười đáp: “Cải tạo gương là lão Tôn Đầu
trong Đặc Cần tổ. Lão gia hỏa này, đích thật là một người tài ba. Tuy
rằng tu vi hắn không cao, nhưng phương diện luyện khí cũng có thiên phú
kinh người, hơn nữa trong đầu luôn luôn nảy sinh những ý niệm mới mẻ.
Chủng loại pháp bảo do hắn cải tạo, không tới hai trăm cũng phải hơn một trăm.”
Trương Văn Trọng nói: “Ngày sau nếu có cơ hội, thay tôi an bài một chút, tôi nghĩ muốn gặp hắn.”
“Không thành vấn đề.” Béo hòa thượng cười hồi đáp: “Nếu như để lão Tôn đầu biết Trương tổ phó muốn gặp hắn, nhất định sẽ vội vã chạy tới Ung
Thành. Dù sao hiện tại ngài là luyện khí tông sư nổi tiếng tu chân giới, lão Tôn đầu đã sớm muốn thỉnh giáo ngài từ lâu.”
Trương Văn Trọng cười cười, ngược lại hỏi Hoàng Vấn Đình: “Thế nào, có phát hiện gì không?”
Từ lúc mới xuống xe, Hoàng Vấn Đình lấy ra trong túi xách một la bàn
màu đồng cổ, cầm trong tay trái. Sau đó lấy viên phấn cầu màu lục tối do Biện Yêu Phấn hội tụ mà thành đặt ngay giữa trung ương, lại bắt đầu
niệm chú ngữ. Lúc này nghe Trương Văn Trọng hỏi, tay phải Hoàng Vấn Đình kháp pháp ấn, hướng la bàn chỉ một ngón tay. Viên phấn cầu màu lục tối
lập tức di động trên la bàn.
Tô Hiểu Hồng nhìn thật hiếu kỳ, nhịn không được hướng Trương Văn Trọng hỏi: “Lão sư, pháp bảo trong tay Hoàng tỷ là gì vậy?”
Hắn hồi đáp: “Đây là Chỉ Yêu Bàn, tuy rằng không xem là pháp bảo cao
cấp, nhưng ở phương diện truy tung yêu ma quỷ quái, cũng có hiệu quả
không sai.”
Hoàng Vấn Đình kinh ngạc liếc mắt nhìn
hắn, nói: “Trương tổ phó, anh quả nhiên học thức uyên bác, không ngờ cả
Chỉ Yêu Bàn do tổ tiên Hoàng gia chúng ta phát minh mà cũng biết.”
Hắn vừa cười vừa vừa nói: “Tôi cũng không nghĩ đến, tổ tiên Hoàng gia lại là Ám Bộ, quả nhiên thất kính.”
Gọi là Ám Bộ, chính là thuộc giới bộ khoái. Bất quá bọn họ phụ trách
bắt giữ, cũng không phải phạm nhân phổ thông, mà là yêu ma quỷ quái tàn
hại người thường. Từ góc độ nào đó mà nói, cùng Đặc Cần tổ hiện tại cũng có hiệu quả như nhau. Hoàng Vấn Đình xuất thân từ Ám Bộ thế gia, thảo
nào tu vi không cao, nhưng bản lĩnh truy tung tầm tích lại là cao thủ.
“Có gì mà thất kính? Chỉ là hỗn miếng cơm ăn mà thôi.” Hoàng Vấn Đình
cười nói một câu, lại chỉ tay về một hướng, nói: “Từ biểu hiện trên Chỉ
Yêu Bàn, Trình Văn Lộ hẳn là đi về hướng này.”
“Đi
thôi, để chúng ta nhìn xem, Trình Văn Lộ rốt cục đã đi địa phương nào.”
Nói xong hắn bước nhanh, hướng phương hướng Chỉ Yêu Bàn chỉ thị đi đến.
Dưới sự chỉ dẫn của Chỉ Yêu Bàn, bốn người đi qua một con đường, đi
thêm hơn một tiếng đồng hồ, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, mới đứng
ngay ngoài cửa lớn một khu xưởng hoang phế lâu ngày vùng ngoại thành.
Khu xưởng này, cũng không biết đã bỏ hoang bao nhiêu năm, nhìn xuyên
qua cửa sắt loang lổ, ánh vào mi mắt, đều là cỏ dại bao phủ, lại theo
gió liên tục hoảng động, lờ mờ giống như một đám oan hồn đòi mạng.
Toàn bộ khu xưởng hoang phế, dưới màn đêm âm u, tản ra cảm giác âm trầm khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy.
Đứng ngay trước cửa khu xưởng đã bị vứt đi, hắn không khỏi nhíu mày nói: “Âm khí thật nặng.”
Hoàng Vấn Đình chỉ có tu vi Kết Đan kỳ, càng cảm thấy có một cỗ hàn
khí thấu xương ập tới, trong nháy mắt bao vây nàng bên trong, máu huyết
lưu động trong thân thể cũng giống như bị đông lạnh lại. Nàng hoảng sợ,
vội vàng thúc đẩy linh khí để chống lại đạo âm khí tập kích, trong lòng
còn sợ hãi, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Nơi này sao lại có âm khí nặng như
vậy? Lẽ nào trước đây nó là Loạn Phần Cương?”
Béo hòa thượng lấy ra một địa đồ đánh dấu những ký hiệu cổ quái nhìn xem, cười
khổ nói: “Cô thật đoán trúng rồi, ở đây hồi trước là Loạn Phần Cương.
Tuy rằng sau này cải biến thành khu xưởng, nhưng bởi vì bình thường hay
có sự cố an toàn, làm chủ xưởng cảm thấy quá mức tà môn, cho nên dần dần vứt bỏ. Yêu ma quỷ quái từ trong Hỗn Độn Tu La Giới trốn ra, thích nhất chính là âm khí và sát khí. Trốn trong địa phương nồng nặc âm khí thế
này, đối với việc khôi phục và đề thăng tu vi của chúng có hiệu quả rất
tốt.”
Vừa nói béo hòa thượng vừa đem địa đồ nhét trở
vào tăng bào, lại lấy ra một đồng trượng như một cây côn, đón gió hóa
thành một cây côn kim quang sáng lạn, khắc không ít hoa văn chú ngữ,
chính là Hàng Ma Xử có cấp bậc linh khí tam phẩm.
“Nói như thế yêu ma quỷ quái từ trong Hỗn Độn Tu La Giới chuồn ra đang
trốn ở chỗ này sao? Xem ra hôm nay chúng ta sẽ có một hồi ác chiến. Rượu thịt hòa thượng, ông nói chúng ta có nên gọi thêm cứu binh tới?” Hoàng
Vấn Đình vừa nói vừa lấy ra một xiềng xích màu đỏ tối, vật này gọi là
Tỏa Yêu Liên, nhưng cũng là một kiện linh khí nhị phẩm, là gia truyền
chi bảo của nhà nàng, đối yêu ma quỷ quái có một loại uy hiếp tiên
thiên.
“Gọi cứu binh làm gì? Có lão sư tôi ở đây, yêu ma quỷ quái có lợi hại hơn cũng phải ngoan ngoãn đền tội.” Tô Hiểu Hồng tràn đầy lòng tin đối với Trương Văn Trọng, nhưng lòng tin đầy đủ nàng
cũng không quá mức phớt lờ, không chỉ lấy ra hết toàn bộ linh khí do hắn cấp cho, còn đem mình vũ trang đến tận răng. Đồng thời giương tay ném
ra Triệu Hoán phù, đem Hắc Hùng Tinh vẫn duy trì dáng dấp chó săn lông
vàng triệu hoán tới trước người mình.
Trong mọi người chỉ có hắn vẫn không vội vàng đem ra pháp bảo. Hắn chỉ một ngón tay,
cửa sắt loang lổ liền bị kiếm khí sắc bén nổ tung phân thành bốn năm
mảnh.
“Đi tới nhiều người trái lại càng thêm dễ bó
tay bó chân, bốn người chúng ta vào xem tình huống rồi hãy nói.” Nói
xong hắn cất bước đi vào khu xưởng.