“Tốt lắm, tháng sau khi trở về, con sẽ ăn tôm chiên. Mong là tài nghệ
nấu nướng của cha không bị phôi phai.” Trên mặt Trương Văn Trọng hiện
lên một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Trương Trạch Thụy hài lòng cười: “Ha ha, bảo chứng sẽ không làm cho con thất vọng.”
Cắt đứt điện thoại, xe bus cũng đã chạy tới gần tiểu khu Trương Văn
Trọng thuê nhà, hắn chen qua đoàn người chật chội, bước xuống xe.
Ngay trên đường đi bộ về nhà, chiếc di động lại vang lên thêm lần nữa.
Lần này người gọi điện tới là Nhạc Tử Mẫn.
“Uy, Nhạc lão, có chuyện gì sao?” Trương Văn Trọng chuyển máy, cười hỏi, lúc này tâm tình của hắn rất không tệ.
Nhạc Tử Mẫn nói: “Đích thực là có một chuyện phiền phức muốn mời
Trương tiên sinh hỗ trợ, chẳng biết anh có nguyện ý hay không.”
“Chuyện gì? Nói thử nghe một chút.” Trương Văn Trọng nói: “Có thể hỗ trợ, tôi đương nhiên là không chối từ.”
Nhạc Tử Mẫn cẩn thận dựa theo lời bàn bạc cùng Lý Uyển, nói: “Anh cũng biết đó, tôi ngoại trừ nhận chức phó viện trưởng thường vụ của bệnh
viện Ung Thành ra, còn đảm nhiệm cương vị giảng sư trong đại học Ung
Thành. Thế nhưng bởi vì thường ngày tôi luôn bận rộn xử lý chuyện tình ở bệnh viện, cho nên không có nhiều thời gian để chuẩn bị giáo án. Tôi
muốn hỏi Trương tiên sinh, anh có nguyện ý làm trợ giảng cho tôi không?
Ách, tôi cũng biết, để Trương tiên sinh đảm nhiệm chức vị trợ lý của tôi thật đúng là tài lớn mà dùng tại việc nhỏ, tuy nhiên tôi thực sự tìm
không được ai khác đảm nhiệm nổi công việc này, cũng chỉ đành nhờ vả
Trương tiên sinh. Bất quá phương diện đãi ngộ anh có thể yên tâm, tuy
rằng chỉ là trợ giảng, thế nhưng tôi có thể bảo chứng, anh sẽ hưởng thụ
đãi ngộ như một vị giảng sư…”
Trương Văn Trọng nói: “Như vậy làm trợ giảng, cần tôi phải làm cái gì?”
“Cái gì cũng không cần làm…” Nhạc Tử Mẫn cười ha hả nói, bất quá hắn
rất nhanh liền ý thức được lời của mình có sơ hở lộ hết, vội vã sửa lời
nói: “A, không, không phải. Ý tứ của tôi muốn nói, anh chỉ cần thay tôi
chuẩn bị giáo án cho tốt là được. Chuyện còn lại, đều không phải làm gì. Về phần tôi sẽ giảng bài gì, đến khi đó tôi sẽ thông báo sau.”
Làm một giảng sư y học, hàng năm Nhạc Tử Mẫn sẽ dẫn dắt một nhóm bác
sĩ trẻ. Thế nhưng hắn chưa bao giờ nhận sinh viên trong trường học, đều
chỉ dùng những bác sĩ từng có kinh nghiệm lâm sàng trong bệnh viện để
truyền thụ tri thức y học mà mình nắm giữ. Bởi vậy, làm trợ giảng cho
hắn ở trong trường đại học, vốn cũng chỉ là một chức quan nhàn tản
chuyên nhận tiền lương mà không cần phải làm việc!
Tuy nhiên Trương Văn Trọng cũng không biết những việc này.
“Bây giờ tôi chỉ là một bác sĩ trong phòng y tế của trường, nếu như
kiêm chức trợ giảng, chẳng biết viện trưởng có chịu đồng ý hay không…”
Nhạc Tử Mẫn vội vã nói: “Điều này anh yên tâm, phòng y tế trong trường đại học cũng lệ thuộc bệnh viện Ung Thành, đến lúc đó tôi sẽ nói với
viện trưởng của anh, bảo đảm hắn sẽ không có lời dị nghị gì.”
Trương Văn Trọng trầm ngâm vài giây, mới nói: “Đã như vậy, cũng được, tôi đáp ứng làm trợ giảng cho ông.”
Nhạc Tử Mẫn vui mừng, liên thanh nói: “Tốt, tốt, anh có thể đáp ứng
thật là tốt quá. Trương tiên sinh, lần này anh đúng là đã giúp tôi một
đại ân. Buổi chiều tôi sẽ đi chứng thực chuyện này, đến lúc đó bên viện y học sẽ gọi điện thoại xác nhận việc này cho anh, anh cứ đem sự thực báo cho họ biết là được.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Trương Văn Trọng gật đầu nói.
“Tốt lắm, tôi cũng không quấy rầy Trương tiên sinh nữa.” Nhạc Tử Mẫn
nói lời cảm tạ với Trương Văn Trọng, sau đó mới cắt điện thoại.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng lắc đầu cười khẽ: “Nhạc
Tử Mẫn này thật sự là có tình, không ngờ nghĩ ra biện pháp này để cảm ơn ta.”
Nguyên lai, từ lúc Nhạc Tử Mẫn mở miệng đưa ra
yêu cầu này, Trương Văn Trọng đã hiểu thấu dụng ý của hắn. Chẳng qua
Trương Văn Trọng cũng không đành lòng cự tuyệt, nên mới chịu đáp ứng. Dù sao có thể lấy thêm một phần tiền lương, cũng không phải là chuyện gì
xấu xa.