Khi bốn gã đệ tử Phong Sơn phái, dùng bốn chiếc khay bằng Kim Tương
Ngọc, nâng theo bốn bình sứ Thanh Hoa xuất hiện trên sân bóng, nguyên
sân bóng còn đang có chút rầm rĩ, nhất thời biến thành lặng ngắt như tờ.
Vô luận là trong phòng quý khách hay trên khán đài phổ thông, những
người tu chân hay dị năng giả đều đưa ánh mắt nhìn về phía bốn bình sứ
tràn đầy vẻ đẹp cổ điển. Trong khoảnh khắc, bọn họ đều ngậm chặt miệng,
rất sợ lỡ như phát ra âm thanh, sẽ làm bốn đệ tử Phong Sơn phái hoảng
sợ, làm bốn bình sứ Thanh Hoa rơi xuống đất vỡ tan.
Tuy rằng bốn bình sứ Thanh Hoa đều là đồ cổ quý báu, nhưng người tu chân cùng dị năng giả trên sân bóng quan tâm, hiển nhiên cũng không phải bốn bình sứ kia. Dù sao đối với những người như bọn họ mà nói, đồ cổ gì đó, đã thấy được quá nhiều. Hầu như ở trong từng tông phái, đều có đồ cổ
với số lượng xa xỉ. Lúc này sở dĩ bọn họ khẩn trương như vậy, đều bởi vì những thứ đựng trong bốn bình sứ kia.
Tuy rằng bốn
bình sứ đều đậy kín nắp, tuy rằng mọi người ngồi rất xa, nhưng linh khí
tinh thuần phát ra bên trong, lại làm mọi người rõ ràng cảm ứng được,
lại sinh ra một loại cảm giác tinh thần thư sướng, phảng phất những lỗ
chân lông quanh thân đều bị cỗ linh khí mở ra, làm người ta vô cùng sảng khoái. Thậm chí còn có một ít người, càng kinh ngạc phát hiện, dưới tác dụng của cỗ linh khí tinh thuần, tu vi đang dừng ở bình cảnh của họ
không ngờ đã có động tĩnh mơ hồ.
Không hề nghi ngờ, ở bên trong bốn bình sứ Thanh Hoa, hẳn đều là đan dược thượng phẩm có công hiệu thật tốt.
Thẳng đến khi bốn gã đệ tử Phong Sơn phái đặt bốn bình sứ lên trên bàn bán đấu giá, trái tim của mọi người trong sân bóng mới thả lỏng xuống
tới, không hẹn mà cùng hộc ra một hơi.
Tuy rằng động
tĩnh thở ra của mọi người cũng không rõ ràng, nhưng hơn vạn người cùng
thở ra, cũng thật kinh người. Giống như có một cơn lốc vừa thổi lướt
qua. May là trong sân bóng có bố trí cấm chế, che đậy âm thanh tiết ra
ngoài. Bằng không, còn không biết sẽ làm người bên ngoài sân bóng hiếu
kỳ đến thế nào.
Sau thoáng yên lòng, mọi người trên khán đài cũng đều hiếu kỳ suy đoán bên trong bốn bình sứ đang đựng loại đan dược gì.
“Đan dược này có linh khí nồng nặc như vậy, khoảng cách xa như thế,
đều làm ta rõ ràng cảm ứng được. Chỉ sợ phẩm cấp của nó hẳn phải ở ngũ
phẩm đi?”
“Ngũ phẩm? Xem ra ngươi nhất định không
tham gia buổi đấu giá hai hôm nay. Ta nói cho ngươi, trong buổi đấu giá
hôm qua, cũng đã xuất hiện qua ngũ phẩm đan dược. Nhưng linh khí phát ra đều hơn hẳn hôm qua. Theo ta nghĩ, phẩm giai trong bốn bình sứ này, nếu không là thất phẩm, ít nhất cũng lục phẩm.”
“Lục,
thất phẩm đan dược? Trời ạ…điều này khả năng sao? Hiện nay trong tu chân giới, dù có lục, thất phẩm đan dược, số lượng cũng cực kỳ thưa thớt đi? Thế nào lại có người có thể đem ra bán đấu giá? Các ngươi không phải
đang nói bậy đó chứ?”
“Nói bậy? Hừ, ngươi quả nhiên
là ếch ngồi đáy giếng, thiếu thốn kiến thức. Ta đã nghe nói, Phong Sơn
phái là tông phái do tiên nhân sáng chế, công pháp cùng phương pháp
luyện đan, luyện khí đều là tiên pháp do tiên nhân truyền thụ, ngươi nói Phong Sơn phái có bản lĩnh như vậy, muốn luyện chế một nhóm lục, thất
phẩm đan dược, không phải sẽ dễ dàng hay sao? Theo ta thấy, đừng nói là
lục, thất phẩm đan dược, dù là bát, cửu phẩm đan dược, chỉ sợ Phong Sơn
phái cũng có thể luyện chế ra đi?”
Trong lúc mọi
người còn đang suy đoán nghị luận không ngớt, một nam tử mặt trắng không râu ngồi bên khán đài phía nam, đột nhiên đứng dậy, dùng thanh âm âm
nhu khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy, nhìn những người tu chân ngồi bên
khán đài phía nam nói: “Mặc kệ phẩm giai của bốn bình đan dược là thế
nào, Âm Phong Quỷ Tông chúng ta phải có được. Dù hao hết toàn bộ tích
súc, cũng sẽ không tiếc. Ta khuyên các ngươi, tốt nhất bỏ đi ý niệm cạnh tranh trong đầu. Bằng không Âm Phong Quỷ Tông sẽ không cho các ngươi có ngày lành mà sống yên.”
Câu nói uy hiếp của hắn, tuy rằng làm hoảng sợ một ít người tu chân có tu vi thấp, nhưng đồng dạng
cũng chọc giận nhiều người. Lúc này có một ít người ở những tông phái
khác nhau đều đứng lên, cười lạnh châm chọc:
“Cười
chết người đi được, Âm Phong Quỷ Tông các ngươi lại là gì? Không ngờ còn dám nói ra lời uy hiếp, Lương Sơn Binh Gia chúng ta, nhưng thật ra muốn lãnh giáo bản lãnh của các ngươi.”
“Đông Hải kiếm phái chúng ta cũng không sợ, Âm Phong Quỷ Tông cũng chỉ giỏi khua môi múa mép mà thôi.”
“Ngươi cho là mình mặt trắng không râu, thì là có thể hiệu lệnh thiên
hạ, nhất thống giang hồ sao? Muốn buộc chúng ta buông tha bốn bình đan
dược, cửa cũng không có. Ta thật ra muốn nhìn, Âm Phong Quỷ Tông có dám
động thủ đối với Ngũ Hành Môn chúng ta hay không?”
….
Đệ tử mấy tông phái trợn mắt đứng lên, làm cho cả khán đài phía nam
dày đặc mùi thuốc súng, rất có tư thế một lời không hợp sẽ rút đao khai
chiến.
Trường hợp như vậy, làm một ít người tu chân,
dị năng giả ngồi khán đài phía nam hoảng sợ vội vã đứng dậy lảng tránh.
Làm khán đài phía nam vốn đang trật tự yên tĩnh nhất thời biến thành rối loạn.
Một màn như vậy, tự nhiên cũng bị những chưởng môn, trưởng lão các tông phái ngồi trong phòng quý khách nhìn thấy.
Theo bọn họ xem ra, đây là một cơ hội tốt lấy lòng Trương Văn Trọng và
Phong Sơn phái, đều tiến lên nói với Trương Văn Trọng: “Ra vẻ có người
đang nháo sự bên khán đài phía nam. Bỉ phái vừa lúc có đệ tử ngồi bên
khán đài phía nam, không bằng để ta hạ mệnh lệnh, để bọn họ đến dẹp trận rối loạn này đi?”
Trương Văn Trọng làm sao không
biết tâm tư của những vị này đang muốn mượn cơ hội ban ơn lấy lòng, hắn
mỉm cười, uyển chuyển cự tuyệt: “Ý tốt của chư vị, Phong Sơn phái tâm
lĩnh. Nhưng việc nhỏ này sẽ không cần làm phiền đệ tử của chư vị, Phong
Sơn phái tự nhiên sẽ có người xử lý.”
Ngay khi lời
của Trương Văn Trọng vừa hạ xuống, một cỗ linh lực hùng hậu cường thế
đột nhiên xuất hiện bên trong sân bóng, lại hướng đệ tử các tông phái
ngồi bên khán đài phía nam đổ ập đè ép xuống phía dưới.
Những người còn lại, cho dù cũng đang ở trên khán đài phía nam, chỉ
cảm thấy cỗ linh lực đè ép có chút hô hấp khó khăn. Nhưng đệ tử của tông phái gây nháo, cũng không được dễ dàng như vậy. Bọn họ chỉ cảm thấy,
trên đầu đè xuống cũng không phải là linh lực, mà là một tòa núi lớn vô
hình.
Tuy rằng đã dùng hết toàn lực, nhưng vẫn không
thể chống đối được cỗ linh lực cường thế kia. Những đệ tử các tông phái
đều đang kêu rên, giữa tiếng kêu gào thê thảm, bị áp chế trên mặt đất,
cũng không thể động đậy chút nào. Đệ tử Âm Phong Quỷ Tông khơi mào sự
cố, tức thì bị đè ép đến phun máu miệng. Tuy rằng không làm tổn thương
tạng phủ bọn họ, nhưng muốn khôi phục cũng phải điều dưỡng mấy ngày mới
xong.
Một đạo quang mang màu vàng đất, phóng xuất
trước người đệ tử Âm Phong Quỷ Tông vừa mới uy hiếp mọi người, đợi khi
quang mang biến mất, chính là Tiêu Đồ có tu vi Luyện Hư kỳ vừa mới hóa
thành hình người, đã xuất hiện ngay trước mặt bọn họ. Hắn nhấc tên đệ tử Âm Phong Quỷ Tông đang quỳ rạp dưới đất đứng lên, hừ lạnh nói: “Thật to gan, tiểu tử cũng dám nháo sự ngay hội đấu giá tu chân do Phong Sơn
phái tổ chức, ngươi may mắn, nếu không phải chủ nhân nhà ta không cho ta giết người lung tung, theo tính tình của ta, sẽ cho Âm Phong Quỷ Tông
các ngươi diệt môn ngay tại chỗ.”
Câu nói của Tiêu Đồ làm người của Âm Phong Quỷ Tông vô cùng kinh hãi. Bọn họ bỗng nhiên nhớ tới, Phong Sơn phái không phải là người dễ khi dễ, người ta là tông
phái đã liên tục diệt môn hai tông phái xếp hàng trong trăm môn phái
đứng đầu. Ở chuyện diệt môn này, lại có truyền thống tốt đẹp cùng kinh
nghiệm phong phú. Một khi thật sự chọc giận bọn họ, chỉ sợ Âm Phong Quỷ
Tông sẽ bước rập khuôn theo Phù Bảo Tông và Âm Kiệt phái.
Vừa nhớ tới những chuyện này, các đệ tử Âm Phong Quỷ Tông nổi lên màu xanh nhợt hòa lẫn vẻ đen thui.
Các đệ tử Âm Phong Quỷ Tông không muốn nhận lấy kết cục bi kịch, vội
vã khóc rống thừa nhận lệch lạc, cầu xin khoan dung. Mà những đệ tử của
các môn phái khác cũng không dám chậm trễ, đều hướng Tiêu Đồ xin khoan
thứ.
Bởi vì có mệnh lệnh của Trương Văn Trọng, Tiêu
Đồ cũng không dự định giết chết những người này, chỉ muốn làm bọn họ
kinh sợ một chút, đồng thời gõ núi chấn hổ, làm những người tu chân đến
tham gia hội đấu giá, đều phải thành thật hơn một chút. Lẫn nhau có mâu
thuẫn tranh cãi gì, thì phải chấm dứt ngay, bằng không nháo sự trong hội đấu giá, trở ngại hội đấu giá tiến hành.
Cho nên
trong tiếng cầu xin khoan dung của đệ tử Âm Phong Quỷ Tông, Tiêu Hồi thu lại thuật pháp “Bàn Sơn”, để những người đang quỳ sấp dưới mặt đất có
thể đứng dậy.
“Xem thái độ thừa nhận lệch lạc của các ngươi, ta tạm thời tha cho các ngươi lần này. Nhưng ta nói thẳng trước, nếu còn ai dám nháo sự, ta sẽ không khách khí như vậy nữa.”
Lời nói đằng đằng sát khí của Tiêu Đồ, không chỉ nói cho mấy tông phái kia nghe, đồng dạng cũng là nói cho toàn bộ các tông phái trong sân
bóng nghe thấy. Mà sau khi nói xong, hắn biến thành một đạo quang mang
màu đất, quay về địa phương ban đầu, tiếp tục giám thị tình huống bên
trong sân bóng.
Tuy rằng những tông phái đến tham gia hội đấu giá, cũng không ít người có tu vi không kém gì Tiêu Đồ. Thế
nhưng sau khi nghe Tiêu Đồ nói xong, dù không cam lòng, nhưng cũng không dám biểu lộ ra. Dù sao Phong Sơn phái có tiên nhân làm chỗ dựa, trong
phái còn không biết đang cất giấu bao nhiêu cao thủ. Đối nghịch với bọn
họ, chẳng phải là tự tìm khổ hay sao?
Huống chi người ta là tông phái chuyên nghiệp diệt môn, làm sao có thể tùy tiện trêu chọc tới?
Màn nhạc đệm này mang đến ảnh hưởng cũng không duy trì được bao lâu,
lực chú ý của mọi người rất nhanh quay về bốn bình sứ Thanh Hoa trên đài bán đấu giá. Bọn họ đều đang chờ mong Khâu Đại Bảo nhanh chóng tuyên bố bắt đầu đấu giá, để bọn họ có thể lập tức thu lấy bốn bình sứ kia vào
trong túi.