Sáng sớm hôm sau, Trương Văn Trọng cùng người nhà và Vưu Giai, Tô Hiểu
Hồng cùng nhau quay về huyện Ẩn Ngạc, giản đơn thu thập ít hành lý, lại
cùng đến nghĩa trang công cộng, thắp nhang cho mẹ của hắn, dừng chốc lát lại ra xe đến sân bay quốc tế Vân Thai thị.
Lần này
trở về Ung Thành, ngoại trừ mang theo người nhà, Trương Văn Trọng còn
đưa theo Lưu Phong Huy cùng vài tên đệ tử có tư chất tốt của Phong Sơn
phái đem theo bên người, dự định cho họ mượn linh cư đến rèn luyện một
chút, đề thăng tu vi.
Trên đường đến sân bay, hắn
ngồi nhắm mắt như nghỉ ngơi, kỳ thực đang suy nghĩ có nên dời Phong Sơn
phái đến Ung Thành hay không.
Lúc trước sáng lập
Phong Sơn phái chính vì muốn bảo hộ cho người nhà. Thế nhưng hiện tại họ đã theo hắn đến Ung Thành. Cho nên Phong Sơn phái không cần tiếp tục ở
lại huyện Ẩn Ngạc. Huống chi trong Ung Thành còn có linh cư tồn tại, nếu như Phong Sơn phái dời đến Ung Thành, hoàn toàn kiến thiết trong tiểu
khu biệt thự Hải Vận. Kể từ đó dựa vào linh cư, không những kiến thiết
ra một đại trận trấn phái uy lực cường đại, đồng thời còn giúp tu vi của các đệ tử đại thụ ích lợi.
Nhưng gia nghiệp của Trần gia, đại khái đều đặt ở Vân Thai và những huyện chung quanh, hơn nữa
tại Cửu Phong trấn còn giếng mỏ, còn có một mạch khoáng sản xuất linh
tài liệu. Cho nên chuyện dời Phong Sơn phái đến Ung Thành phải bàn bạc
cho kỹ hơn mới được. Theo hắn xem ra, kết quả tốt nhất chính là ở tại
huyện Ẩn Ngạc và Vân Thai kiến thiết ra chi nhánh của Phong Sơn phái.
Lúc lên máy bay, tiểu Liên Nam có vẻ rất hưng phấn, bởi vì đây là lần
đầu tiên cô bé được đi máy bay, đối với tất cả đều cảm giác mới mẻ cùng
hiếu kỳ. Bất quá dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, dù có Trương Văn Trọng
dẫn dắt vào con đường tu chân, nhưng tinh lực và linh lực cũng kém mọi
người. Cho nên sau thoáng kích động cùng hưng phấn, cô bé rất nhanh rơi
vào giấc ngủ say.
Khi máy bay đáp xuống sân bay Ung
Thành, đã hơn bốn giờ chiều. Ngay khi mọi người đem hành lý đi ra sân
bay, liền nghe được có tiếng người gọi tên bọn họ.
Theo phương hướng thanh âm truyền đến nhìn qua, người mới gọi không phải ai khác, chính là hai anh em Vưu Lương, Vưu Văn.
Trương Văn Trọng mang theo hành lý cùng mọi người đi về phía họ.
Sau một phen hàn huyên, Trương Văn Trọng cười hỏi: “Sao hai người lại đến đây? Là Giai Giai nói với các vị à?”
Vưu Văn vừa cười vừa nói: “Phải nha, tối hôm qua chị ấy gọi điện cho
chúng tôi, nói hôm nay mọi người sẽ tới Ung Thành. Lão gia tử vừa nghe
tin tức này, liền vui vẻ cả đêm không ngủ. Mới sáng sớm nay đã gọi mấy
tiểu bối chúng tôi đến sân bay đợi đại giá của mọi người. Ai biết giờ
này mọi người mới đến, làm hại chúng tôi ở đây chờ mãi.”
Vưu Lương đã gọi điện cho Vưu Thiên Hải, hồi báo gia đình Trương Văn
Trọng đã đến Ung Thành, khi cúp điện thoại hắn vừa cười vừa nói: “Đừng
nghe Vưu Văn nói bậy, tiểu tử này vừa mới chạy tới thôi.” Chợt hắn cung
kính chào Trương Thành Quý và Trương Trạch Thụy, nói: “Trương gia gia,
Trương bá phụ, ông nội cháu cùng gia đình đã làm một bàn tiệc tại nhà,
đang cùng mọi người chờ đợi các vị. Còn mời mọi người đến dự, hân hạnh
đón tiếp.”
Trương Thành Quý cười nói: “Từ biệt ở
huyện Ẩn Ngạc, ta cũng rất muốn gặp lại Vưu lão đệ uống mấy chén. Thế
nhưng chúng ta mới đến Ung Thành, hành lý còn chưa kịp buông…”
“Mấy chuyện này để Trương ca và Giai tỷ làm thôi. Mọi người cùng tụi
cháu đến nhà dự tiệc. Bằng không lão gia tử lại mắng tụi cháu không biết lễ phép.” Vưu Văn vẻ mặt cầu xin nói, đồng thời móc ra chìa khóa đưa
cho Trương Văn Trọng, chỉ vào chiếc xe gần đó, nói: “Chiếc xe đó thuộc
về hai người, bỏ hành lý mang về nhà xong mau nhanh đến nhà ăn cơm.”
“Tiểu tử, cậu…” Trương Văn Trọng cười lắc đầu, lại nhìn Trương Thành
Quý và Trương Trạch Thụy nói: “Ông nội, cha, mọi người đi theo Vưu Lương và Vưu Văn đi thôi. Chuyện cất hành lý để cháu và Giai Giai là được.”
Sau thoáng do dự, Trương Thành Quý gật đầu: “Được rồi, làm theo lời
mấy đứa. Vưu lão đệ thịnh tình mời, chúng ta nếu như chối từ chẳng phải
tổn thương cảm tình hai nhà sao?”
Vưu Lương và Vưu
Văn mừng rỡ, vội vàng đưa hai người đến một chiếc xe khác: “Trương gia
gia, Trương bá phụ, còn có Vương tỷ và tiểu Liên Nam, xe bên này, mời đi theo chúng tôi.”
Trương Văn Trọng cũng không vội đi
tới xe, mà nhìn Trần Nhàn phân phó: “Cô đưa Lưu Phong Huy bọn họ dàn xếp ở một địa phương cạnh tiểu khu biệt thự Hải Vận, nghỉ ngơi một phen,
sau đó tôi sẽ liên lạc mọi người.”
“Dạ.” Trần Nhàn gật đầu đáp, lại dẫn Lưu Phong Huy bọn họ đi thuê nhà ở gần tiểu khu Hải Vận.
“Chờ một chút.” Vưu Giai gọi nàng, lại nói với Trương Văn Trọng: “Bên
trong tiểu khu Hải Vận còn vài biệt thự chưa bán đi, cách linh cư của
anh không xa, để em gọi điện thoại cho họ, bảo họ đưa ra cho Trần Nhàn
bọn họ ở lại nhé?”
Trương Văn Trọng suy nghĩ, gật đầu: “Ân, như vậy cũng tốt.”
Nghe hắn đồng ý, Vưu Giai lấy điện thoại gọi phân phó vài câu, lại đưa số điện thoại của Trần Nhàn nói cho người quản lý.
Cúp điện thoại, Vưu Giai nhìn Trần Nhàn nói: “Tôi đã gọi điện cho quản lý, hắn sẽ chờ mọi người ở cửa tiểu khu, mọi người đến đó là được.” Lập tức đem số điện thoại người quản lý nói cho Trần Nhàn.
Đợi nhóm người Trần Nhàn ngồi xe rời sân bay, Trương Văn Trọng đem
hành lý bỏ vào xe, cùng Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng ngồi vào xe.
Ngồi ở băng sau xe, Tô Hiểu Hồng dang rộng tay chân, cười hì hì nói:
“Hơn nửa tháng không gặp Tam Túc Ô, thật là nhớ nó quá, lần này gặp được nó, em phải ngược đãi nó một chút mới được, đem những gì thiệt thòi
trước kia đòi trở về.”
Trương Văn Trọng khởi động máy lái xe ra khỏi sân bay, cũng không quay đầu lại nói: “Muốn gặp Tam Túc
Ô? Ngày mai đi. Tôi phải đưa cô về nhà trước.”
Tô Hiểu Hồng nhất thời trợn tròn mắt: “A? Không phải chứ?”
Trương Văn Trọng nói: “Cô đã ở chỗ tôi hơn nửa tháng, cha mẹ cô khẳng
định đang rất lo lắng. Hôm nay cô về Ung Thành, tự nhiên phải về nhà
trước cho họ yên tâm.”
Tô Hiểu Hồng bất mãn bậm môi.
Nhưng dù bất mãn nàng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, chỉ đành thành thật nói ra địa chỉ nhà để Trương Văn Trọng đưa nàng về.
Khi đưa nàng về tới trước cửa nhà, hắn lại dặn: “Hôm nay cô ở nhà cùng cha mẹ, ngày mai qua nhà tôi, tôi sẽ truyền thụ cô một bộ pháp thuật
thích hợp với tu vi hiện tại.”
Tô Hiểu Hồng vui vẻ, sau đó lại lầm bầm: “Chỉ sợ từ ngày mai trở đi, cha mẹ em sẽ giam lỏng em trong nhà cho xem.”
Trương Văn Trọng bị biểu tình và lời nói của nàng làm vui vẻ, cười lắc đầu nhắc nhở: “Tiểu muội, cô là người tu chân đó. Dù cha mẹ cô giam
lỏng, cô không phải cũng dễ dàng chuồn ra sao?”
Tô
Hiểu Hồng nhất thời sáng ngời đôi mắt, vỗ trán nói: “Đúng rồi, em là
người tu chân mà, dù họ khóa cửa, em cũng dùng độn phù chuồn ra. Ha ha,
đa tạ lão sư nhắc nhở, em không cần sợ bị giam lỏng nữa.”
Từ biệt Trương Văn Trọng và Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng xoay người đi vào nhà.
Đợi bóng lưng nàng tiêu thất, Vưu Giai vẻ mặt dở khóc dở cười nói: “Anh nha, dạy gì không dạy, lại dạy tiểu muội trốn nhà.”
“Anh cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy thôi.” Trương Văn Trọng cười nói, lái xe về tiểu khu Hải Vận.
Trên đường đi, Trần Nhàn gọi điện thoại báo đã an bài xong nơi ở, nàng dẫn nhóm người Lưu Phong Huy ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt, nếu hắn có gì cần phân phó thì gọi điện cho nàng.
Chỉ chốc lát
sau, Trương Văn Trọng lái xe vào tiểu khu Hải Vận. Nhưng ngay khi hắn
vừa vào tiểu khu, biểu tình trên mặt cũng đột nhiên biến thành nghiêm
trọng.
“Trọng ca, làm sao vậy?” Vưu Giai nhạy cảm nhận ra biểu tình biến hóa của hắn, vội vàng dò hỏi.
“Có người từng có ý đồ xông vào nhà của anh.” Hắn híp mắt lại nhìn về
phương hướng biệt thự của mình, trầm giọng đáp: “Pháp trận phòng ngự anh bố trí đã bị họ phá vỡ tám phần, cũng không biết Tam Túc Ô bọn chúng có bị thương hay không.”
Hắn lái xe nhanh hơn, rất nhanh đã dừng trước cửa biệt thự, cùng Vưu Giai nhảy xuống đi nhanh vào trong.
Tuy rằng nhìn bên ngoài biệt thự cũng không có biến hóa gì quá lớn.
Nhưng dù là Vưu Giai chỉ có Trúc Cơ kỳ, cũng rõ ràng cảm ứng được linh
khí chung quanh bất ổn định. Hiển nhiên trước đó không lâu, ở đây từng
bạo phát một hồi chiến đấu kịch liệt không ai biết.
“Chủ nhân, ngài rốt cục đã về…” Ngay khi hắn vừa mở cửa nhà, Tam Túc Ô
cả người rụng hết lông, phe phẩy đôi cánh thịt lảo đảo bay lên đầu vai
hắn, không quản có mặt Vưu Giai, đầy ngập oán khí khóc lóc kể lể: “Chúng tôi suýt chút bị người cướp đoạt a…”