Tiêu Đồ là một trong những loài thượng cổ yêu thú, nó có ý thức lãnh địa rất cao, chuyện tình chán ghét nhất là những sinh vật khác bước vào
phạm vi lãnh địa của nó. Nghe nói, tại thời kì Minh Hiếu Tông, các đại
học sĩ tổng hợp tin tức ở trong dân gian ghi chép lại thành một quyển
sách cổ. Đem nó liệt vào trong hàng ngũ chín đứa con của rồng. Đương
nhiên, đến tột cùng Tiêu Đồ có phải là do rồng sinh ra hay không, thì
chỉ có đương sự mới biết rõ nhất. Nhưng bất kể có phải con của rồng hay
không, thực lực của Tiêu Đồ đều vô cùng cường hãn. Nó không chỉ có lớp
vỏ lân giáp, nanh vuốt lởm chởm sắc bén, mà đồng thời nó còn tinh thông
các loại thuật pháp hệ thổ.
Giờ khắc này, vừa trông
thấy Tiêu Đồ canh gác ở dưới mỏ giếng. Trương Văn Trọng đã biết, tu vi
của nó hẳn cũng phải ở mức Luyện Hư sơ kỳ. Là đối thủ mạnh nhất từ khi
hắn trọng sinh cho tới hôm nay.
Trương Văn Trọng
không dám khinh thường, nâng tay phải lên tạo thành kiếm quyết. Nhất
thời một đạo kiếm khí sắc bén liền phóng xuất ra, hóa thành mấy trăm
chuôi quang mang phi kiếm, gào rít mà bắn thẳng về phía Tiêu Đồ. Chỉ
nghe thấy những chuỗi thanh âm “đương đương đương” không ngừng vang
vọng. Trên bộ lân giáp của Tiêu Đồ sinh ra những tia hoa lửa bỏng mắt.
Bất quá, kiếm khí sắc bén của Trương Văn Trọng không hề gây tổn hại được cho nó, gần nhất chỉ xuất hiện một vài vết kiếm nông sâu bất đồng mà
thôi.
Mặc dù không có bị thương, nhưng Tiêu Đồ lại
hoàn toàn bị chọc giận. Trong tiếng gầm rú khiến cho kẻ khác phải sởn
gai ốc, thì nó cũng lấy xu thế lôi đình tấn công về phía Trương Văn
Trọng. Xem bộ dạng giương nanh múa vuốt của nó, đại khái nếu không xé
xác được Trương Văn Trọng ra. Nó thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Không hổ danh là Tiêu Đồ Luyện Hư sơ kỳ, lực phòng ngự quả nhiên
cường hãn kinh người. Nếu ta chỉ dùng kiếm khí, sợ rằng cũng sẽ vô pháp
tổn thương được nó.” Trương Văn Trọng khẽ vung tay lên, Bàn Long Ngọc
Xích lập tức xuất hiện ở trong tay hắn, hiểm hiểm ngăn chặn lợi trảo sắc bén của Tiêu Đồ quét đến. Không thể nghi ngờ, nếu tốc độ của Trương Văn Trọng hơi chậm một chút, hoặc giả như trong tay hắn không nắm giữ Bàn
Long Ngọc Xích, thì coi như không bị lợi trảo của Tiêu Đồ đâm thủng
bụng, hắn cũng sẽ rơi vào thảm cảnh trọng thương.
Mặc dù một kích không trúng mục tiêu, nhưng Tiêu Đồ vẫn không dễ dàng bỏ
qua như vậy. Trong tiếng rống giận đinh tai nhức óc, nó nhe nanh múa
vuốt, hung hăng tấn công về phía Trương Văn Trọng. Bất tri giác, đã
khiến cho Trương Văn Trọng phải luống cuống tay chân đón đỡ, cũng không
thể hoàn thủ. Bất quá, rất nhanh sau đó Trương Văn Trọng đã triệu hồi
Minh Xà ở trong Càn Khôn Hồ ra. Một chủ một tớ miễn cưỡng hợp lực, cuối
cùng mới có thể đấu ngang được với Tiêu Đồ.
Trận
chiến giữa Trương Văn Trọng và Tiêu Đồ đang ở hồi gay cấn kịch liệt.
Nhưng đám người Trần Hi cùng Trần Đạo Mạnh lại chỉ có thể đứng nhìn ở
phía sau, không thể giúp đỡ được cái gì.
Trần Đạo
Mạnh sắc mặt tái nhợt, đưa tay ra kéo Trần Hi hỏi: “Cậu theo tông chủ
tham dự nhiều lần quyết chiến, cậu cảm thấy ngài ấy có thể thắng được
con yêu quái này không? Ta nghĩ thực lực của con yêu quái rất mạnh ah!
Chỉ riêng yêu khí tản mát ra từ trên người nó, cũng đã ép cho ta phải
ngộp thở rồi.”
“Mạnh thúc, chú yên tâm đi, tông chủ
ngay cả tu chân đại phái còn có thể san bằng. Chẳng lẽ còn sợ một con
yêu quái này sao?” Dựa vào pháp bảo mang theo bên người. Tình huống của Trần Hi so với Trần Đạo Mạnh tốt hơn rất nhiều, ít nhất sắc mặt hắn vẫn còn bình thường. Bởi vì đã từng trông thấy thực lực khủng bố của Trương Văn Trọng, cho nên hắn rất có lòng tin, Trương Văn Trọng sẽ chiến thắng Tiêu Đồ.
Vừa lúc đó, một luồng u hương thấm đẫm ruột gan, đột nhiên xuất hiện ở sâu bên trong mỏ giếng ẩm ướt. Nương theo
mùi u hương xuất hiện, còn có những tia lục quang tịnh lệ trông giống
như phỉ thúy.
“Sao thế này? Mùi u hương cùng lục
quang phát ra từ đâu nhỉ?” Tuy lúc này đang quan sát trận chiến giữa
Trương Văn Trọng và Tiêu Đồ, nhưng tình huống dị thường bất ngờ xảy ra,
lại vẫn hấp dẫn tâm tình tò mò của đám người Trần Hi.
Đang chiến đấu cùng Tiêu Đồ, Trương Văn Trọng đồng dạng cũng đã phát
hiện ra dị biến này. Hắn tung ra một chiêu công đẩy lùi sự đeo bám của
Tiêu Đồ xong, liền quay đầu nhìn về phía mạch nguồn khoáng thạch. Ở nơi
đó có một đóa hoa sen phi thường kiều diễm. Khiến cho người ta kinh ngạc chính là, nơi đóa hoa sen kia sinh trưởng, cũng không phải hồ nước gì,
mà là một bãi nước bùn tối đen. Bãi nước bùn này, chính là căn nguyên
gây nên tia độc.
“Đây là....Cửu Phẩm Tiên Liên? Đúng rồi, đây chính là Cửu Phẩm Tiên Liên ah! Khó trách Tiêu Đồ lại tận lực
canh giữ ở trong này. Nếu ta đến chậm hơn một lát, chỉ sợ Tiêu Đồ đã hấp thu xong đóa Cửu Phẩm Tiên Liên này rồi. Tới khi đó, thực lực của nó sẽ không chỉ dừng ở mức Luyện Hư sơ kỳ, mà còn có thể đột phá cảnh
giới...” Nhìn đóa hoa sen kiều diễm, Trương Văn Trọng không khỏi sửng
sốt. Động tác trên tay cũng bởi vậy mà trì hoãn đi vài phần, nếu không
phải có Minh Xà giúp hắn quẫy nhiễu Tiêu Đồ, chỉ sợ trong giây phút phân tâm ngắn ngủi này, Tiêu Đồ sớm đã xé xác hắn ra thành từng mảnh nhỏ
rồi.
Trương Văn Trọng nhãn châu xoay động, liền nghĩ
ra một cái biện pháp chế phục Tiêu Đồ. Hắn vội vàng nhìn về phía đám
người Trần Hi quát lớn: “Các ngươi đừng ngây ra xem náo nhiệt như thế.
Nhân dịp ta kiềm chế Tiêu Đồ, mau chóng tới nhổ tận gốc đóa hoa sen kia
đi. Các ngươi phải cẩn thận bãi nước bùn kia, tốt nhất là dùng pháp bảo
hộ thể, ngàn vạn lần đừng để nước bùn dính vào người. Bởi vì trong nước
bùn có ẩn chứa tia độc dày đặc, một khi dính phải, cho dù là ta chỉ sợ
cũng không thể nào cứu nổi đâu.”
“Hiểu rồi, việc này
liền giao cho tôi làm đi.” Trần Hi đang lo lắng không thể giúp được
Trương Văn Trọng chuyện gì. Giờ khắc này, hắn vừa nghe thấy mệnh lệnh,
thì không khỏi cao giọng đáp ứng. Nhanh chóng chạy tới phía Cửu Phẩm
Tiên Liên nằm ở trong vũng bùn.
Lúc này Tiêu Đồ cũng
nhận ra, Cửu Phẩm Tiên Liên đã tới thời khắc chín muồi. Nó vốn tính toán xé xác tên nhân loại xâm nhập lãnh địa của mình trước, sau đó mới đi
hưởng dụng đóa Cửu Phẩm Tiên Liên. Nhưng khi nó nhìn thấy Trần Hi chạy
về phía Cửu Phẩm Tiên Liên, thì nó không khỏi nóng nảy, lập tức mặc kệ
Trương Văn Trọng, quay ngược lại công kích Trần Hi.
Cái mà Trương Văn Trọng cần, chính là cơ hội này. Bởi vì Tiêu Đồ có một
nhược điểm ở phía sau lưng. Khi đối kháng trực diện, muốn tấn công vào
nhược điểm của nó là tương đối khó khăn. Nhưng lúc này, toàn bộ tâm tư
của Tiêu Đồ đã chuyển sang đóa Cửu Phẩm Tiên Liên kia rồi! Hơn nữa, Tiêu Đồ cũng không nghĩ rằng, Trương Văn Trọng sẽ nắm bắt được nhược điểm
của mình. Mà nắm bắt được nhược điểm là một chuyện, còn phá hủy được
nhược điểm hay không, lại là một chuyện khác. Cho dù tu chân giả Luyện
Hư kỳ, muốn công phá nhược điểm này, cũng không phải chuyện tình dễ
dàng.
Bất quá, Trương Văn Trọng tuy không phải tu
chân giả Luyện Hư kỳ, nhưng ở trong tay của hắn lại có hai kiện pháp
bảo---Chuẩn Tiên Khí.
Ngay khi Tiêu Đồ xoay người,
thì Trương Văn Trọng đã ném Long Phượng Trình Tường Ấn ra-----Nhất thời
Kim Long và Phượng Hoàng lập tức xuất hiện, cùng Minh Xà và Thanh Long
của Bàn Long Ngọc Xích triển khai công kích. Chưa dừng lại ở đó, Trương
Văn Trọng còn thu vén toàn bộ linh lực còn sót lại trong cơ thể, thi
triển ra mười đạo “Thuần Dương Kiếm Pháp.”
Năm loại
linh lực cường đại trong nháy mắt dung hợp cùng nhau. Hóa thành một
thanh bảo kiếm tuyệt thế, phảng phất như muốn đem trọn mảnh thiên địa
này bổ nát ra làm đôi. Rất nhanh, tuyệt thế bảo kiếm dùng xu thế sét
đánh không kịp bưng tai, bắn thẳng đến khối u nhược điểm trên lưng Tiêu
Đồ.
Chiêu công này tập hợp lực lượng của Trương Văn
Trọng, Minh Xà cùng hai kiện pháp bảo Chuẩn Tiên Khí, cho nên sức công
phá quả nhiên rất khủng bố.
“Oanh oanh...”
Một chuỗi thanh âm “răng rắc” giòn tan vang lên. Tấm đai lưng chắc
chắn của Tiêu Đồ trong nháy mắt bị công phá vỡ vụn, hóa thành những mảnh bột mịn, tán lạc phủ đầy ở trên mặt đất. Dưới chiêu công khủng bố, nó
không chỉ bị phá nhược điểm trên lưng, đồng thời còn bị trọng thương, há miệng phun ra một đoàn tinh huyết.
Lúc này, Kim Long và Phượng Hoàng cũng quay về trong Long Phượng Trình Tường Ấn. Theo sau khối kim ấn dần dần nở to lên, “oanh” một tiếng, nó đem Tiêu Đồ đè bẹp ở trên mặt đất.
Long Phượng Trình Tường Ấn này, có thể mượn trọng lượng của trời đất, rồi chuyển hóa cho mình dùng. Giờ phút
này, nó đang mượn trọng lượng của cả ngọn Cửu Phong sơn, đè ép lên trên
người Tiêu Đồ. Khiến cho Tiêu Đồ thở hồng hộc, không tài nào có thể giãy giụa nổi.
Trương Văn Trọng móc bình sứ ra, ném mấy
viên đan dược vào trong miệng. Sau đó mới ngoảnh mặt nhìn Trần Hi kêu
lớn: “Trần Hi, trở về mau! Tia độc trong vũng bùn kia rất lợi hại. Cậu
không ứng phó nổi đâu.”
Trần Hi vốn hơi ngạc nhiên.
Nhưng sau khi trông thấy tình cảnh bi thảm của Tiêu Đồ, hắn liền hiểu
ra. Vừa rồi Trương Văn Trọng kêu mình đi hái Cửu Phẩm Tiên Liên chỉ là
một kế sách dụ địch. Để Tiêu Đồ phơi bày nhược điểm ra.
Trần Hi tuân mệnh quay trở về bên cạnh Long Phượng Trình Tường Ấn dạo
quanh một vòng. Hắn hiếu kỳ quan sát, theo sau nhịn không được dò hỏi:
“Tông chủ, con yêu quái này xử lí thế nào đây? Tôi nghe nói, yêu thú đều có nội đan. Vậy không bằng, chúng ta lấy nội đan của nó ra để luyện chế pháp bảo đi?”
“Dùng nội đan của Tiêu Đồ Luyện Hư kỳ
để luyện chế pháp bảo ư? Không thể được!” Trương Văn Trọng lắc đầu bật
cười nói: “Lúc này nó đang bị thương, đúng là thời khắc tốt nhất để thu
phục nó. Các ngươi thay ta hộ pháp, ta đi một chút rồi sẽ trở lại.”
Dứt lời, Trương Văn Trọng thu hồi Long Phượng Trình Tường Ấn, vươn tay nắm lấy chân trước của Tiêu Đồ, âm thầm niệm tung vài câu chú ngữ. Ngay khi một đạo quang mang lóe lên, Trương Văn Trọng cùng Tiêu Đồ đã tiến
nhập vào trong Càn Khôn thế giới.
Giống như lúc trước thu phục ngũ độc yêu và Minh Xà. Trương Văn Trọng đem Tiêu Đồ ném xuống dòng sông ở trong Càn Khôn Hồ. Tiêu Đồ thân bị trọng thương, rốt cuộc
cũng không ngăn cản nổi tác dụng của dòng sông linh khí này. Rất nhanh
đã phải thần phục Trương Văn Trọng.
“Ngươi hảo hảo
dưỡng thương ở trong Càn Khôn thế giới đi. Sau này ta sẽ luyện chế cho
ngươi một cái giáp lưng cứng rắn hơn trước.” Sau khi khai đạo cho Tiêu
Đồ một phen, Trương Văn Trọng mới rời khỏi Càn Khôn Hồ, quay trở lại mỏ
giếng.
Tiêp theo, hắn bình tĩnh đem ánh mắt quẳng ném về phía Cửu Phẩm Tiên Liên, mọc ở trong đầm bùn đen ngòm...