Ngay khi Huyền Vũ Linh Thổ trận vừa kết thành, Trương Văn Trọng liền thu hồi Hỗn Độn Lô, bước nhanh vào trong trận nhãn, khoanh chân ngồi xuống, xuất ra một bình Tam Thanh Đại Đạo Đan bổ sung linh lực và một bình Cửu Chuyển Chí Bảo Đan để chữa thương đặt ngay bên cạnh, sau đó vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, làm xong tất cả chuẩn bị mượn Cửu Tiêu Lôi Kiếp đề thăng tu vi.
Cùng lúc đó, pho tượng Huyền Vũ sau một tiếng rống giận nặng nề, đã va chạm cùng hai con điện long dữ tợn.
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc và tiếng gầm gừ sắc nhọn chói tai đồng
thời vang vọng lên, liên miên không dứt, đem cả tòa tẩm cung Ngạc vương
lớn như vậy cũng phải chấn động run rẩy lên.
Sau một
phen va chạm kịch liệt, bức tượng Huyền Vũ không hề bi thương, hai con
điện long dữ tợn lại rút nhỏ một phần, linh khí thô bạo ẩn chứa trong
chúng bị Huyền Vũ Linh Thổ trận chuyển vận vào Chuyển Linh trận, lại
trải qua sự chuyển hoán của Chuyển Linh trận, cuồn cuộn không ngừng tuôn vào huyệt vị quanh thân Trương Văn Trọng, truyền khắp thân thể hắn,
trong nháy mắt đã đầy rẫy khắp kinh lạc của hắn.
Trương Văn Trọng chỉ cảm thấy huyệt vị quanh thân và kinh lạc đột nhiên
bị linh khí tiến vào ồ ạt làm đầy tràn, một loại cảm giác trướng lớn khó thể dùng lời nói để hình dung trong nháy mắt đã lan tỏa khắp trên dưới
toàn thân hắn, tuy rằng hắn kiệt lực cắn răng chịu đựng, nhưng vẫn nhịn
không được há mồm gào lên một tiếng kinh thiên động địa.
Tiếng gào không chỉ vang vọng toàn bộ tẩm cung Ngạc vương, còn truyền
ra ngoài Phong sơn, tuy rằng người thường rất khó nghe được âm thanh
tiếng gào bởi vì tiếng sấm liên miên không dứt, nhưng những người tu
chân đang tụ tập bên trong huyện Ẩn Ngạc, tinh thần vốn đang tập trung
cao độ, cũng lập tức nhận ra trước tiên.
Những người
tu chân nghe được tiếng gào có vẻ có chút thê lương, bởi vậy bọn họ suy
đoán, người đang độ kiếp hơn phân nửa không qua được trận Cửu Tiêu Lôi
Kiếp uy lực kinh người này.
Lục Hòe cũng ôm cách nhìn như vậy, hắn nhìn lên “hồng hoang cự thú” trên đỉnh Phong sơn, không
khỏi nhíu mày, lắc đầu nói: “Mới đạo thiên lôi thứ hai đã kêu thảm thiết như vậy? Xem ra vị bằng hữu Phong Sơn phái này, muốn vượt qua trận Cửu
Tiêu Lôi Kiếp, thật rất trắc trở.”
Tiêu Chấn, Hoắc
Thanh cũng cùng một ý nghĩ, đồng thời gật đầu than thở: “Phải nha. Chỉ
tiếc đánh xuống là Cửu Tiêu Lôi Kiếp uy lực kinh khủng, dù hợp lực bốn
chúng ta cũng khó thể thừa nhận. Bằng không, bốn người chúng ta đồng
loạt ra tay, giúp đỡ vị bằng hữu Phong Sơn phái vượt qua kiếp nạn này,
không chỉ kéo gần quan hệ với Phong Sơn phái, còn có thể làm cho Phong
Sơn phái thiếu chúng ta một đại nhân tình, buôn bán như vậy tính toán
thế nào cũng không thiệt thòi. Chỉ tiếc, thực lực bốn chúng ta không
đủ…”
Tôn Đình Quân lại có cái nhìn khác hẳn, nói:
“Theo ta thấy, vị bằng hữu Phong Sơn phái này hẳn là có thể vượt qua Cửu Tiêu Lôi Kiếp. Đừng quên, Phong Sơn phái còn có Trương tiên sinh. Nói
không chừng, lúc này Trương tiên sinh đang ở bên người vị bằng hữu kia,
thay hắn hộ pháp.”
Câu nói của hắn, làm ba người Lục Hòe liên tục gật đầu.
Sau khi trải qua chuyện của Phù Bảo Tông, bọn họ đối với thực lực của Trương Văn Trọng đã có một loại tin tưởng mù quáng.
Có thể dù chính bọn họ cũng không biết, ở sâu trong nội tâm của họ, đã nhận định ở trên thế giới này sẽ không có chuyện Trương Văn Trọng làm
không được.
“Nói đến Trương tiên sinh…” Vẻ mặt Tiêu
Chấn hiếu kỳ nói: “Các ngươi nghĩ, tu vi của hắn đến tột cùng đã đến mức nào? Là Hợp Đạo kỳ? Hay Đại Thừa kỳ?” Sau một lát trầm ngâm, Lục Hòe
mới nói: “Ai biết được? Tu vi của chúng ta kém hắn quá xa, vốn không thể nhìn ra tu vi sâu cạn của hắn.”
“Nhưng lúc trước
nhìn thấy tại Phù Bảo Tông, hắn bày ra kiếm ý đáng sợ cùng lĩnh ngộ về
Đạo, đều biểu lộ tu vi của hắn tuyệt đối sẽ không thấp…Ta đoán, tu vi
của hắn dù không phải Đại Thừa kỳ, cũng có thể đang ở Hợp Đạo kỳ đi a?”
Ba người Tôn Đình Quân cũng đều nghĩ như vậy, nhưng sau khi nghe Lục Hòe nói câu đó, vẫn nhịn không được hít sâu một hơi, cảm khái nói: “Đáng
sợ…Quả nhiên là đáng sợ.” Trong lúc bốn người còn đang nói chuyện, đạo
thiên lôi thứ hai của Cửu Tiêu Lôi Kiếp đã kết thúc, đạo thiên lôi thứ
ba lại không hề ngừng nghỉ hướng Phong sơn oanh xuống.
Nhưng từ đầu đến cuối, tiếng gào trong miệng Trương Văn Trọng, cũng không hề ngừng lại, vẫn luôn vang vọng không ngớt.
Mà làm cho mọi người kinh ngạc cùng không giải thích được chính là, vẻ thống khổ trong tiếng gào, tựa hồ đang giảm bớt.
Lục Hòe nhíu mày, không giải thích được nói thầm: “Kỳ quái, tiếng gào
của người này hình như dễ dàng hơn không ít so với ban đầu, đây là có
chuyện gì? Theo lý thuyết, uy lực đạo thiên lôi thứ ba phải vượt hơn hai đạo trước mới phải, vì sao hắn lại biến thành dễ dàng hơn trước vậy?”
Ba người Tôn Đình Quân đối với việc này cũng không hiểu ra sao, nhưng bọn họ cũng không nói, đều mở to mắt nhìn lên Phong sơn.
Ở tu chân giới hiện nay, muốn tận mắt chứng kiến một người đang vượt
qua Cửu Tiêu Lôi Kiếp, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, bọn họ tự
nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tăng trưởng kiến thức.
Nếu không phải vì sợ Cửu Tiêu Lôi Kiếp sẽ lan đến trên người mình, chỉ
sợ bọn họ cũng sẽ không ở yên trong khách sạn chờ đợi, mà chạy lên Phong sơn gần gũi quan sát.
Vào lúc đạo thiên lôi thứ sáu phủ xuống, Trương Văn Trọng cũng đã ngừng gào thét.
Bởi vì ngay lúc này, huyệt vị cùng kinh lạc toàn thân hắn cũng đã
không còn cảm giác trướng lớn khiến kẻ khác điên cuồng như lúc nãy.
Chỉ còn lại một cảm giác thư thích ấm áp dào dạt.
Loại cảm giác này, làm Trương Văn Trọng biết, chuyện mình mượn Cửu Tiêu Lôi Kiếp tu luyện, đã thu được thành công.
Phương pháp như vậy nhìn như mạo hiểm, nhưng có thể thực hành.
Tuy rằng hắn tạm thời còn không biết, Cửu Tiêu Lôi Kiếp lần này giúp
hắn đề thăng bao nhiêu, nhưng có một chút có thể khẳng định.
Đó chính là Cửu Tiêu Lôi Kiếp lần này, đem huyệt vị cùng kinh lạc toàn thân hắn toàn bộ đều cường hóa, mở rộng, bắn rơi cơ sở kiên cố cho sự
tu luyện sau này của hắn.
Chỉ cần điểm này, đủ làm cho hắn thập phần thỏa mãn.
Mà khi tiếng huýt gió của Trương Văn Trọng ngừng lại, bốn người Lục
Hòe lại càng hoảng sợ, bọn họ còn tưởng rằng người đang độ kiếp trên
Phong sơn đã tao ngộ bất trắc.
Thẳng đến khi họ nhìn thấy đạo thiên lôi thứ sáu đúng hạn phủ xuống, lúc này mới tin tưởng người độ kiếp còn sống.
Bởi vì một khi người độ kiếp đã chết, kiếp số sẽ rất nhanh tán đi, không tiếp tục phủ xuống.
Đạo thứ sáu…đạo thứ bảy…đạo thứ tám…Rất nhanh, Cửu Tiêu Lôi Kiếp đã
qua tám đạo thiên lôi, chỉ còn sót lại đạo cuối cùng, cũng là đạo thiên
lôi mạnh nhất.
Khi đạo thiên lôi thứ tám bị Trương
Văn Trọng mượn Huyền Vũ Linh Thổ trận và Chuyển Linh trận chuyển hóa,
thu nạp, đạo thiên lôi thứ chín cũng không lập tức phủ xuống như trước
đó, linh khí thô bạo trên Phong sơn đang kịch liệt bốc lên, xa xa nhìn
lại, phiến linh khí giống như đang được nấu chín như nước đun sôi.
Toàn bộ người tu chân đều biết, đây là đạo thiên lôi cuối cùng của Cửu Tiêu Lôi Kiếp, cũng là cực mạnh, đáng sợ nhất. Nếu như có thể qua được
đạo thiên lôi này, như vậy có thể bước vào cảnh giới mới.
Nếu như không thể, chính là hạ tràng thần hồn câu diệt.
Toàn bộ người tu chân đều ngừng hô hấp, mở to hai mắt nhìn Phong sơn,
từng giọt mồ hôi lạnh từ quanh thân họ tuôn ra, làm quần áo lẫn đầu tóc
họ ướt đẫm.
Tuy rằng người đang trải qua Cửu Tiêu Lôi Kiếp không phải bọn họ, nhưng sự khẩn trương trong lòng bọn họ cũng không hề ít.
So sánh với những người tu chân bàng quan, Trương Văn Trọng thân là
đương sự, cũng không có một chút cảm giác khẩn trương, tuy rằng hắn cũng biết, uy lực của đạo thiên lôi thứ chín sắp phủ xuống còn kinh khủng
đáng sợ hơn tám đạo thiên lôi trước đó hợp lại, nhưng hắn vẫn có vẻ vô
cùng bình tĩnh.
Sau khi dùng thần thức phân hình thân thể mình một phen, Trương Văn Trọng thầm nghĩ: “Trải qua tám đạo thiên
lôi, huyệt vị và kinh lạc của ta đều đã được cải tạo hết, linh khí do
thiên lôi biến thành cũng đầy rẫy trong thân thể, cũng đã đạt được hạn
độ lớn nhất. Ở dưới tình huống này, nếu như ta tùy tiện thu nạp thêm đạo thiên lôi thứ chín, chỉ sợ sẽ bị linh khí làm nổ bạo thân thể. Xem ra,
đạo thiên lôi thứ chín ta không thể tiêu thụ, chỉ có thể nhượng Huyền Vũ Linh Thổ trận kháng cự cho qua.”
Trương Văn Trọng
cũng không lãng phí thời gian, lập tức đứng dậy đi ra Chuyển Linh trận,
tiến nhập vào trong trận nhãn của Huyền Vũ Linh Thổ trận.
Chuẩn bị toàn lực vận chuyển Huyền Vũ Linh Thổ trận, kháng cự lại đạo thiên lôi cuối cùng cùng Cửu Tiêu Lôi Kiếp.
Trong tiếng sấm ù ù, chín đạo thiểm điện còn thô to bằng tám đạo thiên lôi trước đó cộng lại, giống như chín con điện long thật lớn đến từ
hồng hoang, dưới thanh thế kinh khủng khiến cho kẻ khác tuyệt vọng hít
thở không thông, oanh xuống Phong sơn.
“Đây là đạo
thiên lôi cuối cùng của Cửu Tiêu Lôi Kiếp hay sao? Thật là khủng khiếp…” Bốn người Lục Hòe không hẹn mà cùng hít sâu một hơi, hàm răng không hẹn mà cùng va nhau côm cốp, thân thể run rẩy lên, đều bị đạo thiên lôi
cuối cùng của Cửu Tiêu Lôi Kiếp làm kinh hoảng.
Người tu chân bị làm hoảng sợ giống như bốn người Lục Hòe cũng không hề ít,
thậm chí còn có người tu vi quá thấp, tâm chí không kiên định, đã trực
tiếp hoảng hốt té ngồi lên mặt đất.
Uy thế của đạo
thiên lôi cuối cùng của Cửu Tiêu Lôi Kiếp, thật sự vô cùng đáng sợ. Chín con điện long lập tức xuyên qua đá núi, rít gào đánh về phía Trương Văn Trọng đang ngồi bên trong Huyền Vũ Linh Thổ trận, bày ra tư thế một
ngụm nuốt chửng hắn.
Bức tượng Huyền Vũ thật lớn cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, sau một tiếng rít gào làm cả tòa Phong
sơn rung động, nghênh đón chín con điện long thật lớn, hai bên lập tức
đánh vào nhau, năng lượng cường đại làm địa cung của Ngạc vương liền bị
ảnh hưởng, rất nhiều cơ quan bẫy rập bởi vậy bị hủy diệt, vô số đá vụn
và bụi bặm nhất thời bốc cao lên.
Địa cung Ngạc vương, mơ hồ có dấu hiệu đổ nát.
Ngay khi những người tu chân đều bị uy thế của đạo thiên lôi thứ chín
làm kinh khủng, vẻ mặt Trương Văn Trọng tiếc hận than thở: “Đạo thiên
lôi cuối cùng của Cửu Tiêu Lôi Kiếp quả nhiên uy lực kinh người, thực sự đáng tiếc, với tu vi hiện tại của ta khó có thể đem hấp thu, chỉ đành
không công lãng phí…” Nói đến đây, trong đầu hắn chợt hiểu ra, hắn vỗ
trán nói: “Ai da, sao ta lại quên, tuy rằng ta không thể hấp thu đạo
thiên lôi cuối cùng, nhưng có thể mượn nó để luyện chế pháp bảo ah.”