Sau khi đưa Trần Nhàn rời khỏi phòng, Trương Văn Trọng tiếp tục phỏng
vấn cho đến người cuối cùng, thời gian đã nhanh đến mười một giờ trưa.
Buổi phỏng vấn hôm nay, không ngờ cũng tiêu hao tròn thời gian một buổi
sáng.
Bởi vì Trương Văn Trọng kiên trì ý niệm tuyển
lựa người giỏi chữa bệnh lâm sàng, cho nên lần này hơn mười người tham
gia phỏng vấn hôm nay, ngoại trừ Trần Nhàn, cũng chỉ có thêm hai bác sĩ
và một hộ sĩ qua sự phỏng vấn của hắn được ký hợp đồng.
Ngay khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng thu thập phòng hội nghị
chuẩn bị rời đi, viện trưởng Ngô Thủ Chí của y học viện đại học Ung
Thành cũng đột nhiên xuất hiện bên trong phòng y tế, cười dài đi về
hướng Trương Văn Trọng, nói: “Trương phó viện trưởng, nguyên lai cậu ở
chỗ này, hèn chi tôi không nhìn thấy cậu ở trong phòng làm việc.”
“Ngô viện trưởng, ông cứ gọi là tiểu Trương. Gọi là Trương phó viện
trưởng, tôi thật sự không thói quen.” Trương Văn Trọng đạm nhiên cười,
nói: “Ngô viện trưởng, nếu vô sự ông sẽ không đến. Lần này hạ mình đến
phòng y tế chúng tôi, không biết là có chuyện gì?”
“Tôi cũng không khách sáo với cậu, lần này tôi tới, thật đúng là có việc tìm cậu.” Ngô Thủ Chí nói: “Đợi khi kỳ nghỉ hè trôi qua, học kỳ mới bắt đầu, sẽ có một nhóm học sinh mới vào lớp. Cậu cũng biết, đối với người
thường chưa từng được tiếp xúc với Trung y, cơ sở lý luận Trung y có thể nói cực kỳ khô khan tối nghĩa, muốn chân chính học hiểu nó, cũng không
phải là một chuyện dễ dàng.”
“Ông muốn tôi nhận giảng bài?” Trương Văn Trọng hỏi.
“Không sai.” Ngô Thủ Chí gật đầu nói: “Lần kia cậu giảng bài về Tinh
Khí học thuyết, có thể nói cực kỳ ngoạn mục. Dù là những người chưa từng được tiếp xúc qua Trung y, cũng đều thích nghe, nhưng lại còn có thể
nghe hiểu được. Cho nên lần này tôi muốn đến hỏi thăm một chút, cậu có
thể ngay kỳ nhập học, giảng một chút về cơ sở lý luận Trung y hay không? Cơ sở lý luận Trung y nếu không học được giỏi, thì những tri thức Trung y khác cũng đừng mơ tưởng học giỏi. Xã hội hiện tại, người chịu học
Trung y càng ngày càng ít, mà người chân chính học hiểu về Trung y, cũng lại càng thiếu thốn. Nếu như cậu chịu giảng bài về cơ sở lý luận, sẽ có thể làm cho những người mới tiến vào học tập, chân chính học hiểu được
lý luận cơ sở Trung y. Vì tương lai nghiên cứu tại y đạo của bọn họ, có
được cơ sở vững chắc. Nếu nói lớn hơn, xem như có thể để cho Trung y
truyền thừa phát triển cho đời sau.”
Khi Ngô Thủ Chí
nói những lời này, hai mắt vẫn nhìn Trương Văn Trọng chằm chằm, kỳ vọng
có thể từ trong miệng hắn, nghe được một tin tức tốt.
Trương Văn Trọng trầm ngâm một lúc, nói: “Rất xin lỗi, hiện tại tôi bận rộn rất nhiều việc, không có cách nào mở lớp thường xuyên giảng bài về
cơ sở lý luận mỗi ngày.”
“Đây thực sự là…” Ngô Thủ Chí vẻ mặt tiếc nuối.
Trương Văn Trọng còn nói thêm: “Tuy rằng tôi không cách giảng bài mỗi
ngày, thế nhưng ở học kỳ mới, tôi có thể rút ra một ít thời gian, mở một khóa công cộng về phương diện cơ sở lý luận Trung y. Nếu có học sinh
nguyện ý tới nghe, vô luận là chuyên ngành gì cũng đều hoan nghênh.”
“Thực sự? Như vậy thật tốt quá!” Nguyên Ngô Thủ Chí đang cảm giác sâu
sắc tiếc nuối, nhất thời lại cao hứng lên. Hắn vừa cười vừa nói: “Tiểu
Trương, như vậy chúng ta nói định rồi. Đợi khi thời gian học kỳ mới bắt
đầu, cậu phải mở khóa công cộng về cơ sở lý luận Trung y, có khóa công
cộng này, tôi nghĩ những sinh viên vừa mới nhập học về Trung y hệ khi
học tập về Trung y, khẳng định có thể có được hiệu quả vô cùng. Tôi ở
đây thay mặt họ cảm ơn cậu.”
Nói đến đây, Ngô Thủ Chí đột nhiên cúc cung chào Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng vội vã nghiêng người, lảng tránh việc cúc cung của
Ngô Thủ Chí, hơi cười khổ nói: “Ngô viện trưởng, ngàn vạn lần đừng làm
như vậy, tôi không chịu nổi thi lễ của ông đâu.”
Ngô
Thủ Chí cúc cung xong đứng thẳng lại, còn nói thêm: “Lần này tôi tới,
ngoại trừ mời giảng bài, còn có một việc cũng muốn thuận tiện thông tri
mọi người.”
“Chuyện gì?” Trương Văn Trọng hỏi.
Ngô Thủ Chí vừa cười vừa nói: “Đại học Ung Thành chúng ta, khi đến học kỳ mới bắt đầu, sẽ chuẩn bị mở một buổi tiệc tối lớn chào mừng những
học sinh mới đến. Đến lúc đó, không chỉ có sinh viên cùng thầy cô giáo
các học viện biểu diễn tiết mục, dù các bộ môn hậu cần cũng cần biểu
diễn tiết mục. Phòng y tế các vị cũng tự nhiên không thể ngoại lệ.”
“Biểu diễn tiết mục?” Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, sau đó gật đầu đáp: “Được, tôi đã biết.”
“Chuyện muốn nói tôi cũng đã nói xong. Không làm chậm trễ công việc
của cậu nữa.” Ngô Thủ Chí cười chào Trương Văn Trọng, nói: “Tiểu Trương, tôi cáo từ, tạm biệt.” Dứt lời, hắn xoay người đi ra khỏi phòng y tế.
“Biểu diễn tiết mục sao?” Trương Văn Trọng gãi gãi đầu, cảm thấy có chút đau đầu.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng nhịn không
được bật cười khúc khích, mở miệng nói: “Trương lão sư, điều này có gì
đáng đau đầu chứ? Đừng quên, em cũng là một phần tử của phòng y tế đó.
Chuyện này cứ giao cho em làm đi. Bên trong phòng y tế chúng ta cũng có
nhiều phụ nữ, em bảo chứng có thể cho họ tập luyện ra được tiết mục biểu diễn.”
Thấy Tô Hiểu Hồng chủ động xung phong giải
quyết chuyện phiền toái này, Trương Văn Trọng cũng vui vẻ vội vàng gật
đầu đáp: “Tốt lắm, chuyện này tôi giao cho cô vậy, nhưng nhất định phải
làm tốt.”
Tô Hiểu Hồng lòng tin mười phần nói: “Yên
tâm đi Trương lão sư, tế bào nghệ thuật của em rất mạnh nha, bảo chứng
có thể làm cho phòng y tế chúng ta nổi danh trong buổi tiệc chào mừng
học sinh mới.”
Tô Hiểu Hồng là một người có tính cách nôn nóng, đồng thời cũng phi thường để bụng đối với chuyện này. Thừa
dịp hiện tại được nghỉ hè, phòng y tế bình thường càng thêm quạnh quẽ.
Nàng gọi Lâm Tử Mạn cùng mấy nữ bác sĩ hộ sĩ bên trong phòng y tế cộng
luôn cả Trần Nhàn mới đến, toàn bộ đều tổ chức lại. Đồng thời từ trên
online tải về một đoạn băng ghi hình, bắt đầu cùng mọi người ở trong
phòng hội nghị lầu hai cùng nhau tập luyện.
Các bác
sĩ nam trong phòng y tế, cũng thường xuyên tìm đủ lý do chạy lên lầu hai ngắm cho đã mắt. Không nói đến những nữ bác sĩ hộ sĩ khác trong phòng y tế, chỉ là Lâm Tử Mạn, Tô Hiểu Hồng cùng Trần Nhàn ba cô gái cũng đã đủ làm mê hoặc đám nam nhân.
Hiện tại các nàng đang
cùng nhau tập luyện khiêu vũ, lực sát thương càng tăng thêm trên diện
rộng, làm cho nam nhân không muốn lưu máu mũi cũng khó khăn.
Một tuần sau đó, hai gã cảnh sát xuất hiện bên trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng.
Lúc này, Tô Hiểu Hồng đang cùng những người khác ở trong phòng hội
nghị trên lầu hai tập luyện vũ khúc, cho nên bên trong phòng cũng chỉ có một mình Trương Văn Trọng. Hắn ngẩng đầu, khép lại quyển Ôn Nhiệt Luân
do chính tay Diệp Thiên Sĩ viết, biểu tình thản nhiên nhìn hai cảnh sát
xa lạ đi vào phòng, dò hỏi: “Hai vị cảnh quan có chuyện gì không?”
“Anh là Trương Văn Trọng phải không?” Hai gã cảnh sát hỏi.
Trương Văn Trọng gật đầu đáp: “Không sai, tôi là Trương Văn Trọng.”
“Như vậy, xin mời anh theo chúng tôi đi một chuyến.” Hai gã cảnh sát nói.
Trương Văn Trọng hỏi: “Tôi có thể hỏi nguyên do không?”
Hai gã cảnh sát cũng không giấu diếm ý đồ đến, đáp: “À, là như vậy,
chúng tôi muốn hỏi anh về vụ án của Phù Văn Giản, cho nên mới muốn mời
anh theo chúng tôi đi một chuyến.”
“Nguyên lai là như vậy.” Trương Văn Trọng gật đầu, đứng dậy nói: “Được rồi, tôi đi với các anh một chuyến. Nhưng trước đó tôi phải báo với người trong phòng y tế
một chút.”
Hai gã cảnh sát nhìn thoáng qua nhau, cũng không làm khó hắn, trái lại rất khách khí nói: “Tốt lắm, chúng tôi chờ
anh bên ngoài.” Sau đó bọn họ xoay người đi ra khỏi phòng y tế.
Trương Văn Trọng đi lên lầu hai phòng y tế, gặp Tô Hiểu Hồng dặn dò vài câu, lúc này mới cởi áo blouse, đi ra khỏi phòng y tế.
Một chiếc xe cảnh sát đã sớm đậu bên ngoài phòng y tế, hai gã cảnh sát ngồi bên trong xe chờ hắn. Nhìn thấy hắn đi ra phòng y tế, lập tức mở
cửa xe, chờ hắn ngồi vào xe, lại nhanh như chớp chạy về hướng cục cảnh
sát Ung Thành.
Sau khi đến cục cảnh sát, hai gã cảnh
sát trực tiếp đưa Trương Văn Trọng vào trong phòng làm việc của cục
trưởng cục cảnh sát. Nhưng khi bọn họ đi vào, bên trong phòng trống
rỗng, không có một người nào.
Hai gã cảnh sát chỉ chỉ sô pha trong phòng làm việc, nói: “Anh ngồi ở đây chờ một lát, cục trưởng chúng tôi rất nhanh sẽ đến.”
Trương Văn Trọng có chút không giải thích được hỏi: “Theo tôi được
biết, cục trưởng các vị bị bệnh nặng nằm bệnh viện phải không? Sao vậy,
hiện tại ông ấy đã xuất viện rồi sao?”
Bởi vì Trương
Văn Trọng đã từng giúp đỡ cục cảnh sát Ung Thành rất nhiều, cho nên hai
gã cảnh sát rất khách khí đối với hắn, trả lời câu hỏi của hắn: “Anh nói vị cục trưởng kia, là cục trưởng trước đây của chúng tôi. Hiện tại bởi
vì sức khỏe nên ông ấy đã lui chức. Hiện tại vị cục trưởng mới, là từ
bên ngoài tới.”
“À, nguyên lai là như vậy.” Trương Văn Trọng gật đầu.
Hai gã cảnh sát rất nhanh liền cáo từ, đi ra khỏi phòng làm việc, chỉ
để lại một mình Trương Văn Trọng ngồi bên trong. Vài phút sau, một cỗ
hương thơm nhàn nhạt đột nhiên truyền vào trong xoang mũi Trương Văn
Trọng. Đồng thời trong vòng hai ba phút ngắn ngủi, mùi hương vốn như có
như không chợt biến thành thơm ngào ngạt bức người.
Trương Văn Trọng đột nhiên cảm giác được chân nguyên trong cơ thể bởi vì hương thơm này mà biến thành rối loạn lên. Hắn vội vã bế lục thức bảo
trì linh đài, dùng tinh thần lực cực mạnh khu trục cỗ khí tức rối loạn
kia, để chân nguyên khôi phục lại như lúc đầu.
“Di,
mùi thơm này, không ngờ chính là Đãng Thần Hương có thể nhiễu loạn nội
kình của võ giả, ảnh hưởng cả chân nguyên của người tu chân.” Trương Văn Trọng rất nhanh liền nhận ra hương thơm này là gì, vùng lông mày nhướng lên, vô cùng kinh ngạc lẩm bẩm: “Là ai, ở trong phòng làm việc của cục
trưởng cục cảnh sát, dám châm lên loại độc hương này? Đến tột cùng hắn
muốn nhằm vào cục trưởng mới tới, hay nhằm vào ta?”