Hành động này của Từ Pháp chân nhân khiến cho người và yêu ở trong biệt
thự đều cảm thấy kinh ngạc. Hai con yêu Tiêu Đồ và Minh Xà phản ứng
nhanh nhất, màu vàng của Liệt Diễm Vẫn Tinh cùng màu đỏ của Đại Tảo hung hỏa đồng thời xuất hiện ở trong tay bọn chúng, làm bộ như muốn đánh về
phía Từ Pháp chân nhân, để giải cứu Trương Văn Trọng.
Ngay khi thân hình của Tiêu Đồ và Minh Xà hung hăng khu động, thì mười
hai cánh tay đang cầm pháp bảo cao phẩm của đệ tử Nhất Nguyên Đạo Tông
cũng nhanh chóng bước ra chắn ngang, bày thành Thiên La Trận, đem Tiêu
Đồ cùng Minh Xà, người nhà họ Trương và những yêu quái xung quanh, toàn
bộ đều bao vây ở bên trong trận hình.
Một bên khác,
Xích Hà đạo trưởng mặc dù bị Từ Pháp chân nhân dọa cho run rẩy, nhưng
động tác trong tay cũng không chậm, song thủ nháy mắt tạo thành pháp ấn, trong miệng khẽ niệm thần chú để thi triển đạo pháp. Tuy hắn biết tu vi của mình quá chênh lệch so với Từ Pháp chân nhân, nhưng chứng kiến
Trương Văn Trọng thân hãm hiểm cảnh, trong đầu của hắn cũng chỉ có một ý niệm duy nhất đó chính là liều mạng.
Đáng tiếc,
không đợi Xích Hà đạo trưởng kịp niệm chú xong, thì Tiên Hạc đã tung
cánh bay đến bên cạnh hắn. Chín chiếc mỏ dài giống như tiêm đao lấp lánh hàn quang, hung hăng chế trụ toàn thân của hắn. Chỉ cần Xích Hà đạo
trưởng có bất kì hành động nào, chín chiếc mỏ này liền không chút do dự, phanh thây hắn ra.
Bên trong biệt thự, nhất thời biến thành cục diện song phương giương cung bạt kiếm.
Bình tĩnh nhất ở đây, cũng chỉ còn lại hai người Từ Pháp chân nhân và Trương Văn Trọng.
Trên mặt Trương Văn Trọng, chẳng những không có nét hoảng loạn mà khóe miệng của hắn, tương phản còn buộc quanh một nụ cười thản nhiên.
“Giữ bình tĩnh, đừng xung động.” Đầu tiên Trương Văn Trọng hướng về
phía quân mình nói một câu. Theo sau vung tay phải lên, dùng hai đầu
ngón tay đem thanh kiếm gác trên cổ mình xê dịch ra, diễn cảm hờ hững
nhìn Từ Pháp chân nhân nói: “Nếu ngươi thật muốn giết người, tựu đã
không tìm đến chỗ này rồi. Tùy tiện phái nhóm trưởng lão đến tiềm phục
quanh đây, chờ ta rời nhà liền ám sát, xác suất thành công như thế nào
vẫn cao hơn bây giờ đi?”
“Có thể, nhưng ta chính là
muốn đem sự tình đơn giản làm cho phức tạp ah.” Khóe miệng Từ Pháp chân
nhân cũng toát ra nụ cười thản nhiên. Bất quá nụ cười này khiến người ta không thể phán đoán nổi tâm tư của nàng, đến tột cùng là đang suy tính
cái gì.
“Nếu thật như vậy, ta đây cũng chỉ có thể
cùng người liều mạng, cá chết lưới rách.” Nụ cười thản nhiên trên mặt
Trương Văn Trọng không hề suy giảm, nói: “Khi ta bỏ mạng, thể nào tất cả nhóm các người đều sẽ phải nằm lại ở đây nhỉ?”
Thanh âm Trương Văn Trọng vừa ngừng, thì ba mươi sáu chiếc Lôi Châm đột nhiên xuất hiện, ở trên mấy yếu huyệt sau lưng của Từ Pháp chân nhân.
Cùng lúc này, Âm Dương Ngũ Hành Nghi, Bạch Ngọc Mãnh Hổ Trấn Chỉ, Bàn
Long Ngọc Xích và Long Phượng Trình Tường Ấn, bốn văn kiện pháp bảo cấp
bậc tiên khí, chuẩn tiên khí cũng nhất tề xuất hiện. Tản mát ra từng
luồng hào quang chói mắt, đem chúng nhân Nhất Nguyên Đạo Tông, bao vây
xung quanh.
Thời gian phảng phất như đông cứng ở một khắc này.
Mấy phút đồng hồ sau, Từ Pháp chân nhân mới ngẩng đầu lên, đối với ba
mươi sáu chiếc lôi châm đang uy hiếp mình coi như không nhìn thấy, dựng
thẳng mắt lên nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ: “Bạch Ngọc Mãnh Hổ Trấn Chỉ
này chính là tiên khí mà gần đây ngươi lấy được từ chỗ Vương Huyền sao?
Không nghĩ ra hắn mất hơn tháng công phu, mới miễn cưỡng thuần phục được Bạch Hổ, vậy mà lại bị ngươi dễ dàng xúi giục. Xem ra, cái tin đồn
trong tu chân giới kia cũng không phải nói ngoa...”
Sau khi dứt lời, thanh kiếm trong tay Từ Pháp chân nhân khẽ run
lên...Chớp mắt nó đã bị nàng ném cho Xích Hà đạo trưởng: “Vừa rồi hủy
pháp bảo của ngươi thật là ngượng ngùng. Tuy ngươi tu vi chẳng ra gì,
nhưng đảm lượng cũng thực không nhỏ. Chuôi...Quỳ Thủy Kiếm này liền tặng cho ngươi làm bồi thường.”
Biến hóa bất thình lình
khiến cho Xích Hà đạo trưởng nhất thời tiếp thụ không nổi. Sau khi đón
nhận Quỳ Thủy Kiếm xong, hắn mới khôi phục lại tinh thần, âm thầm cảm
khái nói: “Tam phẩm linh khí đổi lấy cửu phẩm, vụ mua bán này không phải là quá lời hay sao? Sớm biết như vậy thì vừa rồi ta đã ném hết pháp bảo trong người ra rồi. Quả thực là sơ suất.”
May mắn Từ Pháp chân nhân không biết suy nghĩ trong lòng Xích Hà đạo trưởng. Sau
khi ném Quỳ Thủy Kiếm cho hắn, Từ Pháp chân nhân liền ngoảnh mặt nhìn về nhóm đệ tử cùng tiên hạc của mình, quát: “Quay về, chúng ta đến đây
chính là muốn xin lỗi. Xem các ngươi giương cung bạt kiếm kìa! Như thế
nào không thấy một chút thành ý gì.”
“Chúng ta giương cung bạt kiếm còn không phải bởi vì ngươi mà thành sao?” Trong đầu của
mười hai đệ tử Nhất Nguyên Đạo Tông và Cửu Chích Tiên Hạc, nhất tề dâng
lên suy nghĩ này, không hẹn mà đều oán thầm trong lòng. Đương nhiên, bọn hắn cũng chỉ dám than thở ở trong lòng mà thôi, chứ không dám thốt ra
một chút bất mãn ở bên ngoài miệng. Đều ngoan ngoãn thoái lui về vị trí
ban đầu.
Giáo huấn người phe mình xong, Từ Pháp chân
nhân lại hướng ra ngoài biệt thự, hét lớn: “Vương Huyền Xử, nhóm các
ngươi trốn ở ngoài xem náo nhiệt cũng đủ rồi đó? Còn không nhanh tới đây xin lỗi Trương chưởng môn đi, chuyện này đều là do các ngươi gây ra
ah!”
Một trận thanh âm sột soạt, ở trong màn đêm tức
thì truyền vào biệt thự. Ngay sau đó, Vương Huyền Xử cùng đám đệ tử, cúi đầu bước vào. “Bùm” một tiếng quỳ xuống trước người Trương Văn Trọng,
đồng thanh nói: “Ta không biết nên đã mạo phạm uy vũ của Trương chưởng
môn, ngài đại nhân đại lượng xin khoan dung cho ta một lần.”
Từ Pháp chân nhân duỗi tay quát: “Dâng trà lên.”
Gã đệ tử Nhất Nguyên Đạo Tông đang cầm bình trà, liền bước lên phía
trước, cẩn thận châm một ly chà, giao vào trong tay Từ Pháp chân nhân.
Nhìn thấy tình cảnh này, Xích Hà đạo trưởng không khỏi hâm mộ, nghĩ
thầm: “Quá xa xỉ! Bộ trà khí này không ngờ là Bát Phẩm Pháp Bảo. Mùi
thơm thanh tao, linh khí nồng đậm, rõ ràng chính là lục phẩm linh đan
biến thành. Dùng trà khí như vậy để uống, bộ tịch như thế, quả nhiên có
thể so sánh cùng tiên nhân ở trong truyền thuyết rồi...”
Bất quá chén trà này Từ Pháp chân nhân không uống, mà nàng dâng hai
tay đưa cho Trương Văn Trọng, diễn cảm cũng rất nghiêm túc, trầm giọng
nói: “Trương chưởng môn, đều là ta quản lí thuộc hạ không nghiêm, mới
phát sinh chuyện tình này. Nhân đây xin dâng trà hướng ngươi cáo lỗi,
mong rằng ngươi tiếp thụ lòng thành của ta, đem những chuyện không vui
phát sinh trước kia xóa bỏ.”
Trương Văn Trọng biết,
nếu không phải vừa rồi mình biểu hiện ra cường thế, chỉ sợ bây giờ chẳng những không có dâng trà cáo lỗi, mà ngay cả tính mạng cũng đã không thể bảo toàn. Mà Từ Pháp chân nhân chịu cáo lỗi, cũng không phải do nàng
đức độ, mà là bởi mình đã hiển lộ ra thực lực, cùng những tin đồn về
mình trong tu chân giới.
Nhưng bất kể nói thế nào, có thể khiến cho chưởng giáo chân nhân của Nhất Nguyên Đạo Tông dâng trà
cáo lỗi, cũng là đã thu được thắng lợi. Trương Văn Trọng thừa hiểu, làm
người cần biết thỏa mãn không nên biểu hiện quá phận. Huống chi, vì song phương ngày sau hợp tác lâu dài, hắn cũng không muốn náo động thêm nữa.
Cho nên Trương Văn Trọng không bức bách, mà tiếp nhận chén trà từ trong tay Từ Pháp chân nhân, uống một hơi cạn sạch.
Đem chén trà trả cho Từ Pháp chân nhân xong, Trương Văn Trọng nói: “Từ Pháp chân nhân đã hòa một viên lục phẩm Phượng Tê Đan vào trong nước
trà rồi đúng không?”
Từ Pháp chân nhân ha ha cười nói: “Nếu không làm như vậy, sao có thể biểu hiện thành ý của Nhất Nguyên Đạo Tông chúng ta đây?”
Nàng tùy tay giao chén trà cho đệ tử, phân phó nói: “Đem chuẩn kim đưa tới cho Trương chưởng môn.”
Bốn gã đệ tử Nhất Nguyên Đạo Tông từ bên ngoài bước vào, mở túi lớn
khiêng trên vai ra, cũng đổ toàn bộ vật phẩm ở bên trong bày ra trước
mắt Trương Văn Trọng.
Mấy thứ này thuần một sắc, tất
cả đều là linh tài liệu. Trong đó ngoại trừ ba mươi sáu văn kiện Địa Cấp cửu phẩm linh tài ra, còn có thêm ba văn kiện Thiên Cấp nhất phẩm linh
tài nữa.
Xích Hà đạo trưởng nhìn thấy, nhất thời
choáng váng đầu óc, tựu ngay cả Trương Văn Trọng cũng không thể ngờ
rằng, Nhất Nguyên Đạo Tông sẽ xuất ra ba văn kiện Thiên Cấp linh tài
liệu. Nhất Nguyên Đạo Tông không hổ là tông phái Thiên Tự Hào, của cải
nhiều vô số ah!
“Trương tiên sinh xin hãy lượng thứ,
làm việc tốt thì cũng nên làm đến cùng, thay ta giải trừ phong ấn cho
cái thứ hư thân của Nhất Nguyên Đạo Tông chúng ta đi.” Từ Pháp chân nhân vừa cười vừa nói. Giờ phút này nhìn nàng, đâu còn trông thấy cái thần
tình hung ác quắc mắt lên như vừa rồi.
“Ta phong ấn
linh lực của bọn hắn, vốn là muốn giáo huấn bọn hắn một phen mà thôi.
Nếu đã biết nhận sai, như vậy ta cũng sẽ giải khai phong ấn cho bọn
hắn.” Trương Văn Trọng mỉm cười vung tay lên, đống cao phẩm linh tài ở
trước mặt lập tức bị hắn thu vào trong Càn Khôn Hồ. Theo sau đó, liền
dùng tay phải vỗ ra thanh âm, ba mươi sáu chiếc lôi châm đổi hướng bay
về phía Vương Huyền Xử cùng nhóm đệ tử của hắn.
Châm cứu một lúc sau, đem phong ấn trên người bọn hắn giải trừ hết.
Trong quá trình này, Từ Pháp chân nhân căng mắt ra nhìn ba mươi sáu
cây lôi châm, muốn xem đến tột cùng nó dùng loại phương pháp nào để giải trừ phong ấn. Đáng tiếc, ngay cả khi nàng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ,
nhưng vẫn không sao nhìn ra được sự ảo diệu ở bên trong.