Siêu Cấp Tiên Y

Chương 118: Chương 118: Danh Dự Giáo Thụ




Trong giảng đường đột nhiên im ắng. Mọi người cũng không ngờ tới, Trương Văn Trọng đột nhiên lại đưa ra một câu hỏi hoàn toàn không quan hệ gì đến bài giảng, đồng thời làm kẻ khác cảm thấy kỳ lạ. Trong khoảng thời gian ngắn, không ngờ lại không có ai mở miệng trả lời. Thế nhưng rất nhanh bọn họ liền hiểu được ý tứ của Trương Văn Trọng, bởi vì bọn họ đều cảm giác được cảm giác rất đói truyền đến từ trong bụng, thậm chí còn có người trong bụng bắt đầu kêu rồn rột.

“Tôi không phải chỉ mới ăn xong bữa sáng không được bao lâu sao? Thế nào lại đột nhiên cảm thấy đói đến như thế?” Trong đầu rất nhiều người đột nhiên hiện lên nghi hoặc giống như nhau.

Có người ngay lúc này lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, nhất thời kinh hô lên: “Không phải chứ? Hiện tại đã một giờ trưa sao? Điều này sao có thể? Tôi nhớ rõ ràng, vừa rồi khi tôi đi vào giảng đường, còn chưa tới mười giờ nha, thế nào bây giờ mới thoáng chốc đã một giờ rồi?”

Trong giảng đường vốn đang im ắng, đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hãi, vừa đột ngột vừa vang dội, nhất thời liền khiến cho mọi người cùng quan tâm. Những người đang nghe giảng bài đều tự lấy ra điện thoại hoặc nhìn đồng hồ, nhất thời những tiếng kinh hô liên tiếp không ngừng vang lên bên trong giảng đường.

“Không phải đâu, một giờ rồi? Điều này sao có thể?”

“Ai nha, điện thoại của tôi cũng là một giờ, lẽ nào bây giờ thật sự đã một giờ?”

“Đường khóa này không ngờ đã nói suốt ba giờ sao? Vì sao tôi cảm giác còn chưa nói được nửa giờ?”

Mọi người bên trong giảng đường đều không có nghĩ đến, buổi giảng bài của Trương Văn Trọng không ngờ một hơi nói suốt ba giờ đồng hồ.

Nếu như đổi lại là người khác giảng bài, chỉ cần không điểm danh trước khi tan học, đừng nói là ba giờ, phỏng chừng còn chưa tới thời gian ba mươi phút, cũng đã có rất nhiều người trốn học. Thế nhưng buổi giảng bài ngày hôm nay, không những không có người bỏ về sớm, thậm chí người ngủ gật hay ngáp dài cũng không có. Mọi người ngay từ đầu đã như si như say lắng nghe buổi giảng, không chỉ quên mất cả thời gian, đồng thời quên luôn cả đói bụng. Nếu như không phải Trương Văn Trọng có thiện ý nhắc nhở, chỉ sợ đến bây giờ bọn họ còn không cảm thấy đói.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Trương Văn Trọng buồn cười, chợt cười khẽ, nói: “Xem ra tất cả mọi người đều đã cảm thấy rất đói, được rồi, buổi giảng bài hôm nay kết thúc, mọi người mau nhanh đi ăn cơm, nếu còn trễ, chỉ sợ bên trong căn tin trường học sẽ không còn cơm nước gì ăn nữa. Làm lỡ buổi cơm trưa của mọi người, tôi thật sự cảm thấy xin lỗi.”

Ngay lúc này, lại một thanh âm vang lên trong giảng đường: “Tiếp tục giảng thôi! Chúng tôi không sợ đói. Chúng tôi muốn tiếp tục nghe giảng bài! Tôi chưa từng nghĩ đến, có người có thể giảng bài hay đến như vậy! Cổ nhân nói qua: “Triêu văn đạo tịch khả tử hĩ.” Để có thể học được tri thức, ngay cả chết còn không sợ, huống chi chỉ là bị đói bụng? Tiếp tục giảng đi thôi! Tôi van thầy đó!”

Câu nói của hắn nhất thời được mọi người hưởng ứng.

Mọi người lại bắt đầu nhao nhao lên:

“Tiếp tục giảng!”

Trương Văn Trọng nở nụ cười: “Mọi người không sợ đói?”

“Chúng tôi không sợ!” Mọi người cùng kêu lên trả lời, thanh âm chỉnh tề giống như đã từng được tập luyện qua trước đó.

Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Mọi người không sợ đói, thế nhưng tôi sợ, tôi phải đi ăn thôi. Buổi giảng ngày hôm nay, tới đây chấm dứt.” Hắn đứng trên bục giảng, đối diện mọi người trong giảng đường, khom người chào thật sâu, thành khẩn nói: “Cảm tạ mọi người ngày hôm nay tới nghe tôi giảng bài.” Dứt lời, hắn đi xuống bục giảng, hướng cửa lớn đi ra.

Mọi người bên trong giảng đường chợt trầm mặc khoảng ba giây đồng hồ, sau đó đồng loạt hướng Trương Văn Trọng cúc cung, trăm miệng một lời nói: “Cảm ơn anh, đã cho chúng tôi nghe được một buổi giảng bài đặc sắc tuyệt luân đến như thế!”

Một trận tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên ở phía sau. Trong nháy mắt ngắn ngủi, càng ngày càng có nhiều tiếng vỗ tay vang lên. Rất nhanh, toàn bộ giảng đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Mọi người đều đang cố sức vỗ tay thật mạnh, phảng phất như chỉ có làm như vậy, mới có thể hướng Trương Văn Trọng biểu đạt sự cảm kích, cảm kích hắn đã giảng một buổi đường khóa hay đến như vậy.

Trong tiếng vỗ tay như sấm, Trương Văn Trọng mỉm cười đi ra ngoài cửa giảng đường. Tô Hiểu Hồng ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi theo phía sau hắn, trên mặt không đè nén được sự kiêu ngạo cùng hưng phấn.

Ngay khi Trương Văn Trọng vừa đi tới cửa giảng đường, Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn đã dẫn theo mười mấy lão giáo thụ, đã sớm đứng ngoài cửa lớn chờ đợi hắn, bọn họ cũng đang không ngừng vỗ tay liên tục.

Ngô Thủ Chí vừa vỗ tay, vừa mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng nói: “Tiểu Trương, đường khóa cậu giảng, là đường khóa hay nhất mà tôi được nghe trong cuộc đời này. Lý giải của cậu về Tinh Khí học thuyết, lý giải về cơ sở lý luận Trung y, thật làm tôi vừa kinh ngạc vừa cảm thán. Không chút khoa trương mà nói, lý giải của cậu về y học, đã đem những lão già như chúng tôi bỏ qua phía sau thật xa. Trải qua đường khóa cậu giảng, tôi đối với Tinh Khí học thuyết, đã có thêm một tầng nhận thức càng sâu hơn.”

“Ngô lão, ông khen quá lời rồi.” Trương Văn Trọng vẻ mặt khiêm tốn mỉm cười. Loại phong độ đúng mức không kiêu không táo này của hắn, làm mười mấy lão giáo thụ có mặt âm thầm cảm thán, càng tăng thêm hảo cảm đối với hắn.

“Cảm ơn cậu, tiểu Trương.” Làm tất cả mọi người thật không ngờ chính là, một vị viện trưởng y học viện đại học Ung Thành, là ngôi sao sáng về y học trong quốc nội, còn được bảo đảm bộ về tài nguyên và xã hội, vệ sinh bộ cùng cục quản lý Trung y của quốc gia liên hợp trao tặng “Đại sư y học Trung Quốc”, đồng thời được hưởng thụ sự đãi ngộ cấp tỉnh bộ như Ngô Thủ Chí, không ngờ lại hướng Trương Văn Trọng cúc cung thật sâu.

Không chỉ có Ngô Thủ Chí, Nhạc Tử Mẫn đứng bên cạnh hắn cùng mười mấy lão giáo thụ, không ngờ đều hướng Trương Văn Trọng cùng cúc cung, đồng thời đồng thanh nói: “Cảm ơn anh.”

Một màn bất thình lình làm Trương Văn Trọng có chút trở tay không kịp, lại càng đừng nói tới những người trong giảng đường. Toàn bộ mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ mở to hai mắt, há to miệng, thật lâu cũng không dám tin tưởng những gì trước mắt mình chính là sự thật.

“Ngưu bức! Trương ca thật sự là quá ngưu bức!” Vương Hiểu lẩm bẩm nói, hắn đứng ngây người mà nhìn. Tuy rằng hắn không phải học sinh của y học viện, thế nhưng hắn đã sớm từ những người chung quanh nghe được Ngô Thủ Chí, Nhạc Tử Mẫn cùng mười mấy lão giáo thụ có thân phận và địa vị ra sao. Bởi vậy khi hắn nhìn thấy những người này không ngờ lại cúc cung với Trương Văn Trọng, cả người hắn quả thực đã bị khiếp sợ cũng không biết nên nói gì mới tốt. Trong miệng hắn chỉ còn có thể lẩm bẩm mãi hai chữ: “Ngưu bức!” mà thôi.

Giờ này khắc này, những học sinh đang có mặt trong giảng đường, vô luận là nam hay nữ, vô luận là học viện nào, trong lòng suy nghĩ, toàn bộ đều giống như Vương Hiểu.

“Ngưu bức!” Trong đầu mọi người chỉ còn tồn tại lại hai chữ này. Giờ này khắc này, cũng chỉ có hai chữ này mới xứng đáng với Trương Văn Trọng.

“Ngô lão, Nhạc lão, còn có chư vị lão tiên sinh, mọi người hà tất làm như vậy?” Trương Văn Trọng hơi nghiêng người, tỏ vẻ không dám nhận lễ của bọn họ.

“Cậu cho chúng tôi nghe được một buổi giảng bài đặc sắc tuyệt luân, chúng tôi tự nhiên là phải cảm kích cậu. Hơn nữa chúng tôi cảm kích cậu, cũng không phải chỉ vì chính mình, mà là thay mặt các học sinh Trung y viện cảm ơn cậu.” Biểu tình của Ngô Thủ Chí vô cùng nghiêm túc. Hắn hướng Trương Văn Trọng khẩn cầu nói: “Tiểu Trương, tôi có một yêu cầu quá đáng, còn mong muốn cậu có thể đáp ứng. Chúng tôi chuẩn bị đem bài giảng về Tinh Khí học thuyết ngày hôm nay của cậu, chỉnh lý sắp xếp vào trong giáo tài mới về cơ sở lý luận Trung y, để cho thể giúp thêm càng nhiều sinh viên Trung y được lợi ích. Không biết, cậu có thể đáp ứng lời thỉnh cầu này của tôi không?”

“Không thành vấn đề, tôi đáp ứng.” Trương Văn Trọng gật đầu nói.

“Cảm ơn.” Ngô Thủ Chí lại cúc cung Trương Văn Trọng lần nữa.

Ngay khi Trương Văn Trọng chuẩn bị rời đi, Ngô Thủ Chí lại kéo hắn lại, nói: “Chờ một chút, tiểu Trương, tôi còn một thỉnh cầu.”

“Còn có thỉnh cầu gì?” Trương Văn Trọng dừng chân lại, dò hỏi.

Ngô Thủ Chí nói: “Tôi mong muốn cậu có thể chấp nhận trở thành danh dự giáo thụ của y học viện chúng tôi!”

Một câu nói giống như một ngòi nổ, trong nháy mắt làm nổ tung giảng đường vốn đang yên tĩnh. Toàn bộ học sinh trong khiếp sợ không ngừng thốt lên:

“Danh dự giáo thụ? Tôi không có nghe lầm chứ? Ngô viện trưởng không ngờ muốn thỉnh Anh Hùng ca làm danh dự giáo thụ?”

“Điều khác không nói, chỉ bằng bài giảng vừa rồi của Anh Hùng ca, phối hợp với xưng hào danh dự giáo thụ, có thể nói vô cùng dư dả!”

“Không sai! Tôi từ thời đi học nhà trẻ cho tới bây giờ, suốt bao nhiêu năm, còn chưa từng được nghe qua giảng khóa có tiêu chuẩn cao như hôm nay! Trương lão sư làm danh dự giáo thụ, có thể nói là xứng đáng! Nếu ai dám nghi vấn Trương lão sư không xứng với xưng hào danh dự giáo thụ, tôi là người thứ nhất không đáp ứng!”

“Không sai, tôi cũng vậy!”

Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, hắn thật không ngờ, Ngô Thủ Chí lại đưa ra lời thỉnh cầu như vậy. Hắn đạm mạc cười, nói: “Danh dự giáo thụ? Theo tôi được biết, danh dự giáo thụ chỉ dành cho học giả có cống hiến trong giới y học phải không? Tôi bất quá chỉ là một giáo y nho nhỏ tốt nghiệp tại một trường chuyên y tam lưu mà thôi, có tài đức gì mà có thể trở thành danh dự giáo thụ chứ? Ngô lão, tôi rất cảm ơn sự thưởng thức của ông, thế nhưng chức danh dự giáo thụ này…”

Những lời này của Trương Văn Trọng còn chưa nói xong, trong giảng đường đột nhiên lần nữa bộc phát ra tiếng kêu to: “Đáp ứng ông ấy!”

Ngay sau đó, toàn bộ học sinh đều bắt đầu cao giọng ồn ào lên: “Đáp ứng ông ấy!”

“Đáp ứng ông ấy!”

“Đáp ứng ông ấy!”

Ngô Thủ Chí nở nụ cười, chỉ vào những học sinh trong giảng đường, nói: “Thấy rồi chứ? Cậu trở thành danh dự giáo thụ, chính là mục đích chung! Tuy rằng tuổi cậu còn trẻ, thế nhưng tạo nghệ của cậu trong y đạo, cũng làm những lão già như chúng ta cảm thấy thẹn thùng. Mặt khác cậu cũng có thể yên tâm, danh dự giáo thụ cũng không có nghĩa vụ giảng khóa ép buộc. Nói cách khác, cậu muốn giảng bài liền giảng, không muốn giảng bài cũng sẽ không có ai miễn cưỡng cậu.” Xem ra với sự cơ trí của hắn, đã sớm đoán được nguyên nhân Trương Văn Trọng không muốn đảm nhiệm giảng sư.

“Đã như vậy…” Trương Văn Trọng nở nụ cười, xoay người nhìn những học sinh trong giảng đường, nói: “Tôi nghĩ, tôi không có lý do gì cự tuyệt nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.