Đối mặt với những bác sĩ và hộ sĩ tay cầm “hung khí” đang xúc động phẫn
nộ, trên mặt Ngũ Kiền cũng không có một tia sợ hãi, trái lại còn tràn
ngập chẳng đáng cùng hèn mọn.
Phản ứng như vậy cũng
rất bình thường. Dù sao Ngũ Kiền bọn họ là người tu chân, đừng nói phải
đối mặt với một nhóm bác sĩ cùng hộ sĩ, dù là đối mặt những quân nhân
được huấn luyện cùng vũ trang hạng nặng, cũng có thể lấy một địch nhiều, không chút độ khó.
Ngũ Kiền cười lạnh nói: “Các ngươi đã muốn tới chịu chết, như vậy chúng ta sẽ thành toàn các ngươi.”
Mấy thành viên Đặc Cần tổ còn lại, cũng cùng cười nhạt lên. Bọn họ vừa ăn khổ từ chỗ Trương Văn Trọng, không ngại đem lửa giận đầy ngập trút
xuống những bác sĩ và hộ sĩ không biết tự lượng sức mình này.
Nhưng chuyện làm bọn hắn thật sự không ngờ ngay giờ khắc này lại xảy ra.
Chiếc thước bị Hồ Cường ném ra, ở giữa không trung vẽ ra một đường
cong, chuẩn xác không lầm nện trúng miệng của Ngũ Kiền đang nhếch lên
cười nhạt, suýt chút làm hắn mắc nghẹn.
“Điều…điều này sao có thể?” Nhóm thành viên Đặc Cần tổ nhìn thấy liền choáng váng.
Nếu như nói văng trúng miệng Ngũ Kiền là pháp bảo do Trương Văn Trọng
phóng xuất, như vậy nhóm thành viên tuyệt đối sẽ không khiếp sợ như vậy. Nhưng vấn đề là hiện tại rơi trúng ngay miệng Ngũ Kiền, là một cây
thước vô cùng bình thường. Mà người ném ra cũng không phải là người tu
chân, mà là một tên mập, vừa nhìn là biết một tên mập mạp trường kỳ
thiếu vận động.
Một người tu chân Kim Đan kỳ lại bị
một người bình thường dùng cây thước thành công đánh lén…Chuyện như vậy
mặc dù tận mắt nhìn thấy, nhưng bọn hắn cũng không sao tin được.
Đừng nói là bọn họ không thể tin được, dù là Ngũ Kiền còn đang bị mắc
nghẹn, cũng không dám tin tưởng một màn này chính là thật. Hắn là một
người tu chân Kim Đan kỳ, bị một người bình thường thành công đánh
trúng, chuyện như vậy một ngày lan truyền ra ngoài, danh tiếng hắn cũng
sẽ phá hủy.
Ngũ Kiền giận tím mặt, dùng hai tay rút
ra. Nhưng không đợi hắn kịp báo thù Hồ Cường vì tội đánh lén, những bác
sĩ và hộ sĩ chen chúc chạy tới đều dùng đủ thứ “hung khí “ trong tay
đánh hắn lật xuống mặt đất, hung hăng cuồng đánh.
Trong nháy mắt ngã xuống đất, Ngũ Kiền chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt,
trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại một nghi vấn: “Tại sao lại
như vậy? Ta là người tu chân, thế nào lại bị người thường đánh té ngã
trên mặt đất?”
So sánh với việc Ngũ Kiền bị đánh ngã
dưới đất, những thành viên còn lại đỡ hơn một chút. Chí ít bọn hắn đã
phát hiện, linh lực trong cơ thể đã tiêu mất không còn sót lại chút gì,
đã hoàn toàn trống rỗng. Vì vậy bị những bác sĩ hộ sĩ đánh té trên mặt
đất, cũng không cảm thấy có chuyện gì là kỳ quái. Bất quá bọn hắn vừa
biết chân tướng, sự khiếp sợ chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn Ngũ Kiền.
Bốn thành viên Đặc Cần tổ vừa kêu rên, vừa thầm nghĩ trong lòng: “Đây
là có chuyện gì? Linh lực trong cơ thể chúng ta chạy đi nơi nào rồi? Lẽ
nào nói từ nay về sau chúng ta sẽ từ người tu chân biến thành người
thường sao? Không a…”
Chân tướng của chuyện này, là
do khi Trương Văn Trọng lướt qua bên người bọn họ, đã dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, triệu hoán ra ba mươi sáu lôi châm, cùng sử dụng chúng đâm vào cơ thể đám người Ngũ Kiền, tạm thời phong bế linh
lực bọn họ.
Khi không có linh lực, tuy rằng thể chất
của đám người Ngũ Kiền mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng hai
tay không địch lại bốn tay. Huống chi những bác sĩ hộ sĩ người đông thế
mạnh, lại còn cầm theo “hung khí”, cho nên vừa đối mặt, bọn hắn đã bị
đánh té ngã trên mặt đất, ôm đầu cuồn cuộn kêu rên không ngớt.
“Ôi, đau nhức…Đau chết rồi, ai lấy cây truyền dịch đâm ta a? Ta van
ngươi đừng đâm loạn có được hay không? Đản đông cúc chặt a…”
“A…những tên chết tiệt các ngươi…cũng dám lấy kim chích ta? Kim của
ngươi có dùng qua chưa đó? Có truyền nhiễm tật bệnh cho ta không a…”
“Ai? Ai lấy giày đạp lên mặt ta? Đánh người không đánh mặt, lẽ nào
ngươi chưa từng nghe qua sao? Ta kháo, mùi này…không được, ta trúng độc
rồi…”
Những nhân viên y tế giờ phút này biểu hiện ra
sức chiến đấu cường đại, không chỉ làm đám người Ngũ Kiền thống khổ
không chịu nổi, cũng làm Trương Văn Trọng trợn tròn mắt. Hắn thế nào
cũng không nghĩ đến, nhóm nhân viên y tế ngày thường lễ độ nho nhã,
không ngờ cũng trở nên bưu hãn cường thế như vậy…
“Đúng là nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo…” Hắn không khỏi cảm khái một câu.
Hắn cũng không đi khuyên can những người này, bởi vì hắn cũng muốn đám người Ngũ Kiền thụ chút giáo huấn.
Quay đầu lại, hắn nhìn Lâm Tử Mạn đang đứng ngay phía sau. Hiển nhiên
hành động vừa rồi của nam tử kia làm nàng hoảng sợ. Lúc này nàng vẫn còn đang run rẩy.
Hắn áy náy nói: “Xin lỗi, chuyện vừa rồi làm cô sợ hãi.”
“Không có việc gì…” Lâm Tử Mạn lắc đầu, đột nhiên nhào vào trong lòng hắn, ôm cứng lấy hắn.
“Tử Mạn, cô làm gì vậy?” Hắn ngẩn người, vô ý thức định đẩy nàng ra.
Lâm Tử Mạn ôm chặt hắn, thân thể không ngừng run rẩy, nhỏ giọng gần
như nỉ non nói: “Trương ca, cho tôi ôm một chút được không? Chỉ một
chút…”
Hắn có thể cảm giác được sự kinh khủng trong
lòng nàng, dù sao nàng cũng chỉ là một người bình thường, trước thế tiến công của người tu chân Kim Đan kỳ mà không tan vỡ cũng là không tệ. Vừa rồi tinh thần còn đang căng thẳng cao độ, nàng có thể không có cảm giác gì, lúc này tinh thần vừa thả lỏng xuống tới, nhất thời liền cảm giác
được sợ hãi, nên mới chui vào lòng hắn, để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Sau khi hiểu rõ nguyên do, hắn cũng không đẩy nàng ra, trái lại còn
dùng tay trái nhẹ ôm nàng, sử dụng tay phải vỗ nhẹ sau lưng, dùng thanh
âm ẩn chứa Chúc Do Thuật an ủi nói: “Được rồi, được rồi, không còn việc
gì nữa, tất cả đều đã qua, cô cũng không cần sợ hãi…”
Trong quá trình này những nhân viên y tế chỉ lo đánh đám người Ngũ
Kiền, cũng không chú ý tới một màn trình diễn ôn nhu ngay trước mặt…
Mấy phút sau, tâm tình khôi phục bình thường, Lâm Tử Mạn cũng không
còn run rẩy vẻ mặt đỏ bừng lui về phía sau một chút, cúi đầu không dám
nhìn hắn. Nàng cũng không hiểu rõ, rốt cục lấy được dũng khí từ đâu lại
nhào vào lòng hắn. Hiện tại hồi tưởng lại, trái tim nàng nhảy loạn không ngớt.
Hắn vẫn không nhận ra được dị dạng, vẻ mặt ôn nhu mỉm cười hỏi: “Tử Mạn, hiện tại cảm thấy đỡ hơn rồi chứ?”
“Ân…” Lâm Tử Mạn vẫn cúi đầu, dùng thanh âm thật nhỏ nói: “Trương ca, cảm ơn anh.”
Ngay lúc này những nhân viên y tế cũng đã dừng tay, đứng thở hổn hển.
Sở dĩ họ ngừng tay không phải vì đánh xong rồi, mà là đánh tới mệt mỏi.
Nhắc tới đám người Ngũ Kiền, thật đúng không hổ là người tu chân, tuy
rằng không còn linh lực, nhưng thân thể cũng mạnh mẽ, nếu như đổi lại
người thường, sau một phen bị đánh đập hung hăng, sợ đã sớm cúp.
Tuy rằng những nhân viên y tế đã ngừng tay, nhưng cũng không đại biểu
cho ác mộng của đám người Ngũ Kiền kết thúc. Ngược lại, ác mộng càng lớn hơn, kinh khủng hơn lại vừa mới bắt đầu.
Một mảnh tiếng bước chân vang dội ồn ào chợt vang lên, từ xa đến gần.
Xuất hiện trong tầm nhìn mọi người, là một đám học sinh đang tâm tình
kích động gần như muốn nổ bạo. Đầu lĩnh dẫn dắt họ, chính là những
nghiên cứu sinh do Trương Văn Trọng dẫn dắt.
Rất xa nhìn thấy hắn, những nghiên cứu sinh liền ồn ào kêu lên: “Lão sư, thầy không sao chứ? Mấy tên đui mù kia đâu? Ở đâu?”
Hắn trợn tròn mắt, hỏi: “Sao lại làm ra trận thế lớn như vậy? Các cậu đang làm gì?”
Mấy nghiên cứu sinh đi nhanh tới trước mặt hắn, thở hổn hển giải thích chuyện xảy ra.
Nguyên lai khi biết có người muốn bất lợi với hắn, mấy nghiên cứu sinh lập tức đem tin tức tuyên bố trên diễn đàn của trường, đồng thời nhắn
tin qua điện thoại làm tin tức này trong thời gian ngắn nhất truyền khắp đại học Ung Thành.
Bên trong đại học Ung Thành hiện
tại, ai có lực hiệu triệu cao nhất, không thể nghi ngờ chính là hắn. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn đã trở thành thần tượng được sùng bái của sinh viên trong trường.
Cho nên khi mọi người nghe nói có người dám bất lợi với thần tượng của họ, liền nổi giận cầm lấy “hung khí” chạy tới trợ trận.
Chính vì vậy, trong tay họ cầm đủ loại vật dụng.
Thông thường thì là ghế, bình thủy, chậu rửa mặt, khí cụ thể dục đủ
loại. Hơi hiếm thấy còn là vớ bẩn, nội y bẩn, cùng cây gậy làm bánh bao
trong căn tin…
Nhìn thấy đám học sinh rào rạt chạy
tới, đám người Ngũ Kiền còn đang thở dốc không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết: “Không phải đâu? Còn?”
Đáp lại bọn hắn, là tiếng tru lên kích động: “A ha, ở chỗ này sao? Các huynh đệ, lên a, đánh gãy răng bọn hắn.”
Đám người Ngũ Kiền vừa bị đàn sói chà đạp, lúc này lại lọt vào ổ cọp tung hoành.
Ngũ Kiền bọn họ cũng đành nhận mệnh, chỉ dùng hai tay bưng kín mặt,
nói ra một câu còn hoàn chỉnh: “Đánh đâu cũng được, ngàn vạn lần đừng
đánh mặt…”