Thân thể của Đao Ba ca dội ngược về phía sau, chuẩn xác rơi trúng bàn án làm phép, khiến cho chiếc đầu lâu khô bị dư lực chấn vụn, hai ngọn nến
mỡ người tuy cũng rơi lăn lóc trên sàn nhà, nhưng lại không tắt lịm, mà
ánh lửa xanh xám còn tăng thêm vài phần, thoạt nhìn phi thường quỷ quái.
Lúc này hai gã đồng bạn của Đao Ba ca mặt cắt không còn chút máu, đều
bị một màn bất thình lình này làm cho hoảng hồn. Không giống với dân
giang hồ như Đao Ba ca, tuy rằng hai người bọn họ cũng không phải cái
loại tốt đẹp thiện lương gì, nhưng còn chưa từng gặp qua trường hợp chém giết nào cả.
Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí
hai người còn không dám lớn tiếng kêu cứu mạng. Chỉ một mực thầm nghĩ,
tốt nhất phải nhanh chóng rời khỏi đây, để tránh đại họa lâm đầu.
Cùng hai gã phế vật bất đồng, A Mông Thái mặc dù cũng bị tình huống
bất ngờ làm cho trở tay không kịp, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục trấn định. Hắn lập tức cầm chiếc bát đựng máu đen trong tay, ném thẳng lên
không trung, đồng thời miệng lẩm bẩm đọc những câu chú ngữ khó hiểu.
Chiếc bát đựng máu đen lăng không bay lơ lưng ở giữa nhà, đồng thời
bốn phía xung quanh đột nhiên đại thịnh huyết quang, ánh sáng chói lóa
khiến cho người ta không tài nào có thể mở mắt ra nổi.
Ngắn ngủi vài giây đồng hồ sau, huyết quang mới chịu phai nhạt xuống.
Nhưng thật không ngờ, từ trong miệng bát lại bắn ra một con độc trùng bộ dạng phi thường dữ tợn, ước chừng nó dài khoảng hơn một thước, đầu
nhện, thân rết, đuôi bọ cạp. Dưới tác dụng của chú ngữ, nó liền giương
nanh múa vuốt đánh về phía Trương Văn Trọng.
Giờ khắc này Trương Văn Trọng đã bước vào trong nhà, hơn nữa còn thuận tay đóng
cửa lại. Nhìn thấy độc trùng lăng không phóng đến, hắn khẽ nhíu mày lẩm
bẩm: “Âm Hồn Tang Nguyên Trùng? Dùng máu của các loại độc vật cùng Tang
Hồn Chú mà dung hợp thành Âm Hồn Tang Nguyên Trùng, hừ, ngươi cũng quá
coi thường ta rồi?”