Ngũ phẩm bảo khí đối với Trương Văn Trọng không xem là gì, thậm chí cả
Trần Hi cũng không xem vào mắt, nhưng đối với cư dân trong Cửu Phong
trấn mà nói, uy lực của bảo khí ngũ phẩm cũng đáng sợ đến trí mạng.
Không hề nghi ngờ, một khi bảo khí ngũ phẩm này khởi động, cả con
đường trong nháy mắt sẽ biến thành luyện ngục máu tươi nhễ nhại! Chuyện
như vậy tự nhiên không phải là chuyện mà Trương Văn Trọng và Trần Hi
muốn nhìn thấy.
Cho nên, ngay khi đội trưởng đội hộ
quáng lấy ra huy chương đầu sói bằng đồng, phản ứng đầu tiên của Trần Hi chính là muốn xông lên ngăn cản. Thế nhưng ngay giữa hắn và đội trưởng
đội hộ quáng lại có rất nhiều cư dân Cửu Phong trấn, làm tốc độ của hắn
thật khó có thể phát huy, mất một phen khí lực rất lớn nhưng hắn vẫn
cách tên đội trưởng một cự ly không ngắn.
Mà lúc này, huy chương đầu sói bằng đồng đã tản mát ra mùi vị tanh hôi gay mũi, lại hướng bốn phía khuếch tán rất nhanh, rất nhanh đã làm các cư dân choáng váng, buồn nôn muốn ói.
“Xong, bảo khí ngũ phẩm này
sẽ khởi động…” Sắc mặt Trần Hi trắng bệch, trong đầu hắn đã hiện ra cảnh tượng máu chảy thành sông. Vào lúc này, hắn có tâm mà vô lực, chỉ đành
hi vọng dùng hết nỗ lực lớn nhất của mình, ngay lúc huy chương đầu sói
khởi động, có thể cứu được một ít cư dân Cửu Phong trấn.
Ngay trong lúc Trần Hi tuyệt vọng, một đạo kiếm khí sắc bén mà người
thường không thể cảm giác đột nhiên xuất hiện, lại vượt quá tốc độ có
thể tưởng tượng, chuẩn xác không lầm xuyên qua trong đám người chợt lóe
rồi biến mất, trong một tiếng vang “đinh”, bắn trúng huy chương đầu sói
bằng đồng.
Huy chương đầu sói được tên đội trưởng đội hộ quang kỳ vọng thật cao, đột nhiên xuất hiện rạn nứt, trong tiếng
vang “ca ca”, trong ánh mắt không thể tin được của tên đội trưởng, ầm ầm vỡ vụn, những mảnh nhỏ cũng rơi tứ tán.
Trần Hi đầu
tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng, vội vàng quay đầu nhìn về hướng
Trương Văn Trọng. Không hề nghi ngờ, đạo kiếm khí sắc bén vừa rồi, chính do Trương Văn Trọng phóng xuất ra tới.
Khi huy
chương đầu sói vỡ vụn, mùi vị tanh hôi gay mũi dày đặc cũng đi theo tiêu tán. Ở lúc này, đội trưởng đội hộ quáng cũng không tin được một màn
mình nhìn thấy trước mắt.
Tự…tự bạo sao?
Pháp bảo không ngờ tự bạo? Điều…điều này sao có thể?
Lẽ nào nói, pháp bảo này lại là một pháp bảo thấp kém hay sao?
“Thiệt thòi a…đồ dỏm hại chết người nha…” Đội trưởng đội hộ quáng cảm giác gặp ủy khuất lớn lao, lại gào khóc lên.
Ngay khi huy chương đầu sói vỡ vụn, tông chủ Phù Bảo Tông Thái Thuận
Công đang đả tọa tu hành bên trong Phù Bảo Điện tại Băng Xuyên Sơn, đột
nhiên mở mắt, nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng nói: “Thương Lang Nha bài ta đưa cho Phiến Lục, đã bị người phá hủy. Xem ra bên chỗ Phiến Lục đã xảy ra chuyện. Cũng không biết là kẻ đui mù nào, lại dám động thủ với người của Phù Bảo Tông…”
Sau một thoáng trầm ngâm, hắn
nhìn một trung niên đạo nhân có dáng vẻ đạo mạo thanh tú, có điểm tiên
phong đạo cốt phân phó: “Liễu sư đệ, phiền phức ngươi suất lĩnh mấy đệ
tử nội môn đi một chuyến, đến bên chỗ Phiến Lục nhìn xem tình huống. Tuy rằng nơi đó có Diệp Vô Đạo sư đệ trấn thủ, nhưng tính tình của hắn quá
mức cao ngạo xung động, ta sợ hắn sẽ có hại. Linh tài liệu sản xuất bên
trong Cửu Phong sơn, là vật để luyện chế pháp bảo và phù chú không thể
thiếu của chúng ta, không thể sơ thất!”
Được Thái
Thuận Công gọi là Liễu sư đệ, chính là bốn người trong “Thiên Công Địa
Đạo” của Phù Bảo Tông, người đứng hàng thứ ba, hắn nguyên bản cũng đang
nhắm mắt đả tọa, lúc này nghe Thái Thuận Công phân phó, vội vàng đứng
dậy đáp: “Dạ, tôi lãnh người đi Cửu Phong sơn.” Hắn lập tức xoay người
đi ra khỏi điện, chọn vài tên đệ tử môn hạ, mệnh lệnh cho họ mang theo
pháp bảo phù chú, liền vội vàng rời khỏi Phù Bảo Tông, chạy về hướng Cửu Phong sơn.
Bên trong Phù Bảo Tông phát sinh việc
này, Trương Văn Trọng đang ở Cửu Phong trấn cũng không hay biết. Vào lúc này, những thành viên của đội hộ quáng mình đầy thương tích như hấp hối đều đã bị cư dân Cửu Phong trấn dùng dây thừng trói gô lại, giam giữ
chung một chỗ với Lỗ Quỳ và Mã Khuê bọn hắn.
Sau khi giam giữ xong những người này, Trương Văn Trọng liền chuẩn bị cùng Trần Hi ngồi xe đến mỏ quặng trên sườn núi.
Trước khi đi, Trương Văn Trọng cũng không quên căn dặn cư dân trong
Cửu Phong trấn, để cho bọn họ nhất định phải canh giữ mấy tên cặn bã
đang bị trói kia, đợi khi Lâm Phong tới, chuyển giao bọn hắn cho Lâm
Phong xử trí. Ngoại trừ Lâm Phong ra, vô luận là ai đòi người cũng không giao.
Đối với sự phân phó của Trương Văn Trọng, cư
dân Cửu Phong trấn đều vô điều kiện chấp hành. Tuy rằng thời gian bọn họ tiếp xúc với Trương Văn Trọng cũng không lâu, nhưng đã tín nhiệm hắn
phát ra từ sâu trong nội tâm.
Vốn nghe nói Trương Văn Trọng và Trần Hi đòi đi tơi mỏ quặng, cư dân Cửu Phong trấn lo lắng
không ngừng khuyên bảo nhưng vẫn không có kết quả, còn muốn đi cùng họ,
hộ tống cho họ. Đối với việc này Trương Văn Trọng uyển chuyển cự tuyệt,
bởi vì hắn rất rõ ràng, sự hung hiểm bên trong mỏ quặng tuyệt đối còn
cao hơn bên Cửu Phong trấn rất nhiều. Cư dân của Cửu Phong trấn đều là
người thường, nếu thật sự cho đi theo, chỉ sợ khó giữ được tính mạng,
thậm chí còn có thể liên lụy đến bọn họ.
Không chỉ từ chối, bởi vì còn lo lắng cư dân Cửu Phong trấn len lén đi theo, Trương
Văn Trọng còn phải thi triển Chúc Do Thuật, để những người này triệt để
bỏ đi ý niệm đến mỏ quặng cùng hắn.
Chiếc xe trải qua hơn nửa tiếng đồng hồ bôn ba, Trương Văn Trọng và Trần Hi rốt cục đã
đến quáng trường ngay tại giữa sườn núi.
Lúc này, cửa sắt lớn của quáng trường đóng chặt, bên trong một mảnh vắng vẻ, thật giống như không có một ai.
Còn xa một khoảng cách, Trần Hi giảm tốc độ xe, hỏi: “Tông chủ, cửa lớn đóng chặt, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nhìn cửa sắt thật lớn, Trương Văn Trọng chỉ nói ba chữ: “Đạp cửa đi!”
“Dạ!” Trần Hi không một chút do dự, cao giọng đáp, liếm liếm môi,
trong ánh mắt lóe ra sự hưng phấn. Hắn mạnh mẽ đạp mạnh chân ga, trong
nháy mắt tăng tốc độ xe lên ngoài một trăm sáu mươi cây số một giờ.
Chiếc xe màu bạc giống như một viên đạn pháo bắn ra, trong tiếng rít
chói tai xuyên phá không gian, dùng khí thế trước nay chưa từng có, vô
cùng bá đạo tông thẳng về hướng cửa sắt phía trước.
“Phanh!”
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc chợt vang lên, làm mặt đất đều trở nên
run rẩy. Cửa sắt nặng nề trong nháy mắt đã bị đánh bay, sau một thanh âm “oanh” vang lên, đập xuống một chiếc xe màu đen nằm bên trong quáng
trường. Ngay trong chớp mắt, chiếc xe giá trị hơn một triệu đã hoàn toàn hư hổng. Mà chiếc xe của Trần Hi, cũng không chút tổn hao, thậm chí
nước sơn cũng không hề bị trầy, sau một động tác xoay đuôi đầy phong
cách, vững vàng đỗ bên trong khu đất trống trong mỏ.
Sở dĩ chiếc xe của Trần Hi không có việc gì, cũng không phải bởi vì chất lượng của nó tốt đến bao nhiêu, mà là vì lúc nó đụng vào cửa sắt,
Trương Văn Trọng phóng xuất ra một đạo linh lực, bao trùm trên thân xe,
lúc này mới khởi lên tác dụng phòng hộ hữu hiệu, không bị hao tổn trong
quá trình va chạm.
Hai tiếng đánh đinh tai nhức óc,
kinh động người đang nghị sự bên trong ký túc xá của quáng trường, làm
bọn họ mang theo biểu tình ngạc nhiên, từ bên trong ký túc xá đi ra.
Nam tử hơn bốn mươi tuổi, vóc người khôi ngô chính là Phiến Lục, lúc
này vẻ mặt hắn đang cẩn thận đi bên cạnh mấy người có gương mặt lạnh như băng sơn.
Mấy người này sầm mặt, phảng phất như cả
thiên hạ đang thiếu tiền bọn hắn, chính là đệ tử của Phù Bảo Tông đang
trấn thủ nơi này. Trong những người này, người trung niên ăn mặc trang
phục Tôn Trung Sơn có tuổi tác lớn nhất, đó là Diệp Vô Đạo được bài danh thứ tư trong “Thiên Công Địa Đạo” của Phù Bảo Tông. Còn mấy người khác, đều là đệ tử thân truyền của hắn.
Ngay khi Trương
Văn Trọng cho Trần Hi tông cửa xông vào, bọn hắn đang ở ký túc xá bên
trong quáng trường, thương nghị chuyện đột phát trong Cửu Phong trấn nên xử lý như thế nào.
Nhìn chiếc xe âu yếm của mình bị
cửa sắt đập thành đống sắt vụn, trái tim Phiến Lục như rướm máu, nhưng
bởi vì lúc này có người của Phù Bảo Tông bên cạnh, hắn cũng không dám
đơn giản lên tiếng, chỉ có thể trợn mắt nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng
và Trần Hi từ trên xe bước xuống, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm trong lòng: “Ở trong Cửu Phong trấn đánh người của ta còn chưa tính, không
ngờ còn đánh luôn tới cửa. Các ngươi…các ngươi cũng quá khi dễ người đi? Đây còn có thiên lý hay không?”
Ánh mắt Diệp Vô Đạo
đảo qua trên người Trương Văn Trọng và Trần Hi, chẳng đáng cười nhạt,
nói: “Ta còn đang nghĩ ai có lá gan lớn như vậy, không ngờ là hai tiểu
bối Trúc Cơ kỳ không biết tốt xấu. Hay, ở bên trong Cửu Phong trấn đánh
người của chúng ta rồi còn không nhanh bỏ chạy, không ngờ còn dám nghênh ngang tìm tới cửa…Hừ, thật khi dễ người của Phù Bảo Tông là trái hồng
mềm mặc người niết phá? Không biết sống chết!”
Sở dĩ
Diệp Vô Đạo cho rằng Trương Văn Trọng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, là bởi vì Trương Văn Trọng vừa phóng ra một đạo linh lực, lúc này vẫn còn linh
lực lưu lại trên người. Bằng không hắn cũng sẽ giống như Xích Hà đạo
trưởng của Hà Phi Quan, nhận định Trương Văn Trọng là một phàm phu tục
tử không có nửa điểm linh lực.
Nhưng theo Diệp Vô Đạo xem ra, hai tiểu tử Trúc Cơ kỳ căn bản không kham nổi một kích. Thậm
chí hắn vốn trời sinh tính cao ngạo, còn không muốn tự mình động thủ thu thập Trương Văn Trọng và Trần Hi, chỉ nhìn đám đệ tử bên người nói:
“Trong các ngươi có ai đến giáo huấn hai tên tiểu tử vô tri cuồng vọng
này cho ta?”
“Đệ tử nguyện đi!” Một nam tử thân hình gầy gò, ánh mắt thâm trầm bước tới.
Diệp Vô Đạo liếc mắt nhìn người này, gật đầu nói: “Lữ Nham? Tốt, do
ngươi đi thu thập hai tên tiểu tử cuồng vọng vô tri này, thuận tiện cũng cho ta nhìn, gần đây ngươi luyện chế kiện pháp bảo có uy lực ra sao.
Nhưng có chuyện ngươi phải nhớ kỹ, đánh cho bọn hắn chết khiếp là được,
ngàn vạn lần đừng làm tổn thương tính mạng. Chúng ta còn phải giữ lại
hai người, để đổi tiền chuộc từ sư môn của chúng! Dù số lượng tiền chuộc không nhiều lắm, nhưng vẫn tốt hơn là không có nha?” Trong lời nói của
hắn, đã xem Trương Văn Trọng và Trần Hi là vật trong tay.
“Tuân mệnh!” Lữ Nham khom người đáp, lập tức xoay người, vẻ mặt cười
lạnh đi tới chỗ Trương Văn Trọng và Trần Hi, vừa đi vừa nói chuyện:
“Trúc Cơ kỳ sao? Thật đúng là nhỏ yếu. Bất quá việc mà ta thích làm
nhất, chính là khi dễ nhỏ yếu!”