“Yêu a, lá gan lớn rồi sao? Dám xem lời nói của ta thành gió thoảng bên
tai? Xem ra, không cho các ngươi chút màu sắc nhìn xem, các ngươi thật
đúng cho ta đang nói giỡn!” Tên đầu trọc cười nhạt, liền ra lệnh cho đám tráng hán sau lưng xông lên đánh người.
Thu thập
những người dân ở trước mắt, theo đám tráng hán xem ra, quả thực chỉ như một bữa ăn sáng, trước đó bọn họ cũng làm không ít những chuyện này.
Nhưng ngay lúc này, một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị từ trong đám người truyền ra: “Ngươi là ai?”
Nương theo thanh âm kia, một nam tử trẻ tuổi vóc người hơi gầy từ trong đám người đi tới trước mặt tên đầu trọc.
“Ta…ta là Lỗ Quỳ.” Chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, khi nhìn thấy nam
tử thân hình hơi gầy này, trong ngực tên đầu trọc chợt dâng lên ý sợ hãi khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả, vô ý thức lui về phía sau một bước,
cũng không do dự liền trả lời câu hỏi của hắn.
Có thể nghĩ phản ứng của mình cùng lời nói vừa rồi có dấu hiệu như muốn chịu
thua, Lỗ Quỳ nhanh miệng hỏi ngược lại: “Ngươi…ngươi là ai?” Lời vừa
thốt ra, hắn mới phát hiện, thanh âm của mình không ngờ đang run rẩy.
Cùng lúc đó hắn còn khiếp sợ phát hiện, những đồng bọn theo sau hắn, cả
đám cũng đều vẻ mặt sợ hãi, mặt xám như tro tàn.
Vị
nam tử làm đám người tên đầu trọc nảy sinh ý sợ hãi dùng ánh mắt lợi hại quét mắt nhìn bọn hắn, giọng nói bình tĩnh hồi đáp: “Ta là Trương Văn
Trọng!”
“Trương Văn Trọng là ai?” Lỗ Quỳ không khỏi ngẩn ngơ, mờ mịt nhìn thủ hạ hỏi.
“Hay là ký giả từ bên ngoài tới?” Một tráng hán suy nghĩ, nói: “Những
điêu dân này, làm ầm ĩ trong bổn địa không được, đã nghĩ muốn tìm ký giả bên ngoài đến cho hấp thụ ánh sáng…lão đại, chuyện như vậy cũng không
hiếm thấy, chúng ta phải cẩn thận một chút mới được.”
“Ký giả?” Lỗ Quỳ nhíu nhíu mày, nói: “Đừng nói, nhìn dáng dấp của hắn,
hào hoa phong nhã, thật có điểm giống ký giả. Con mẹ nó, những điêu dân
này thực sự là ngứa da không muốn sống, cũng dám tìm ký giả tới! Lần này không cho bọn hắn một ít giáo huấn khắc cốt ghi tâm, để bọn hắn sau này không dám đối kháng chúng ta!”
Bởi vì đoàn người
đứng cản trở đường nhìn, đám người Lỗ Quỳ cũng không nhìn thấy những thợ mỏ đang tiếp nhận trị liệu, tự cho là đúng, đã xem Trương Văn Trọng là
một ký giả.
Sau thoáng sợ hãi kỳ lạ lúc ban đầu, đám
người Lỗ Quỳ lúc này cũng đều ổn định tâm thần. Bọn hắn hoặc công khai
hoặc lén lút đánh giá Trương Văn Trọng, lại ngạc nhiên phát hiện, nam
nhân làm bọn hắn sợ hãi này, vô luận từ phương diện nào mà xem, đều chỉ
là một người bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa.
“Không ngờ chúng ta lại bị một người bình thường làm hoảng sợ như vậy?”
Đám người Lỗ Quỳ nhìn nhau, đều có điểm không thể tiếp thu chuyện này.
“Hoàn hảo việc này không bị người quen nhìn thấy, bằng không, mặt mũi chúng ta đã mất hết.”
Ngay lúc này, thanh âm băng lãnh của Trương Văn Trọng lại vang lên lần nữa: “Các ngươi có chuyện thì nói, có rắm thì phóng, nếu như cái gì
cũng không có, nhanh cút cho ta, đừng ở mãi chỗ này làm vướng chân vướng tay.”
“Tiểu tử, can đảm của ngươi cũng không nhỏ,
cũng dám nói chuyện với chúng ta như vậy!” Lỗ Quỳ cười lạnh nói, một cảm giác thẹn quá thành giận đằng một tiếng hừng hực thiêu đốt lên trong
lòng. Hắn vừa bóp tay răng rắc, vừa nhe răng cười đe dọa: “Đừng tưởng
rằng mình là một ký giả, thì trở thành ông vua không ngai, cũng dám
hướng ta làm như chó sủa. Hừ, hôm nay nếu không đánh ngươi thành đầu
heo, con mẹ nó ta sẽ không mang họ Lỗ nữa!”
“Ký giả?” Nhìn thấy thân phận của mình bị hiểu lầm, Trương Văn Trọng cũng không
giải thích, chỉ cười lạnh nói: “Muốn thành đầu heo thật sao? Tốt! Vậy
thỏa mãn yêu cầu này của ngươi!”
“Tiểu tử cuồng vọng! Ta thật ra muốn nhìn, thân thể xương cốt của ngươi có cuồng vọng giống
như miệng của ngươi không! Các huynh đệ, lên cho ta, đem tên tiểu tử này đánh thành đầu heo!” Lỗ Quỳ giận tím mặt, cùng đám thủ hạ làm như muốn
đánh về phía Trương Văn Trọng.
“Bác sĩ Trương, cẩn thận!”
“Các ngươi đừng mơ tưởng làm bị thương bác sĩ Trương!”
“Muốn thương tổn bác sĩ Trương, trừ phi vượt qua thi thể của chúng ta!”
Tuy rằng gia đình của những thợ mỏ đều rất sợ đám người Lỗ Quỳ, nhưng
lúc này bọn họ đều chiến thắng sự khiếp nhược từ trong nội tâm, cất bước chắn ngay trước người Trương Văn Trọng, muốn dùng chính thân thể của
mình tạo thành một bức tường máu thịt để che chở cho hắn!
Tuy rằng sắc mặt bọn họ trắng bệch, tuy rằng thân thể bọn họ run rẩy,
nhưng ánh mắt bọn họ lại rất kiên định, hai chân gắt gao dán chặt trên
mặt đất, vô luận thế nào cũng không chịu dời đi một bước.
Chuyện như vậy, là chuyện mà đám người Lỗ Quỳ cho tới bây giờ cũng
chưa từng nhìn thấy qua. Tuy rằng bọn hắn đều là hạng người cùng hung
cực ác, tuy rằng bọn hắn cho tới bây giờ chưa từng xem người nhà của
những thợ mỏ vào trong mắt, nhưng ở khắc này, trong lòng bọn hắn cũng
thật sự dâng lên cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có.
“Các ngươi đã muốn chết, vậy thành toàn các ngươi!” Đám người Lỗ Quỳ
lớn tiếng rít gào, bọn hắn muốn dùng máu tươi của người nhà những thợ
mỏ, tẩy đi sự sợ hãi trong lòng. Chỉ là tiếng rít gào của bọn hắn, khi
Trương Văn Trọng nghe được, chỉ là sự giãy dụa ngoài mạnh trong yếu mà
thôi.
Ngay lúc này, Trần Hi đột nhiên từ sau lưng
Trương Văn Trọng toát ra, trong chớp mắt đã đi tới trước người Lỗ Quỳ,
không đợi hắn làm ra phản ứng, dùng một cú đá cực mạnh quất ngang ngay
đầu gối chân trái của hắn.
“Phanh.”
Trong tiếng vang, cả người Lỗ Quỳ ngã sang một bên, kêu lên một tiếng
thảm thiết. Chân trái của hắn đã bị một cước của Trần Hi đá gãy.
“Tê…”
Đám tráng hán thủ hạ của Lỗ Quỳ, cùng hít mạnh một hơi rét lạnh. Một màn ngay trước mắt, làm bọn hắn không thể nào ngờ.
Lỗ Quỳ có tu vi thiên cấp võ giả, không ngờ bị một cước của người thanh niên này đá gãy chân…Chuyện này khả năng sao?
Người thanh niên này, tu vi trong võ đạo, phải kinh khủng đến bao nhiêu?
Đám người Lỗ Quỳ đang khiếp sợ thực lực của Trần Hi, cũng không tự chủ được đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng. Tuy rằng chân tay bọn
hắn phát đạt, nhưng ý nghĩ cũng không giản đơn, tự nhiên có thể nhìn ra
được, thanh niên trẻ tuổi xuất thủ sắc bén này, hẳn là cùng đi chung với Trương Văn Trọng!
Có được người đi chung thân thủ
kinh khủng như vậy, Trương Văn Trọng này, tuyệt đối sẽ không phải là một ký giả bình thường, hắn…rốt cục hắn là thần thánh phương nào?
Đám người của Lỗ Quỳ, không hẹn mà cùng bắt đầu suy đoán thân phận của Trương Văn Trọng.
Ngay thời gian mọi người có mặt còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần,
Trương Văn Trọng cũng không hề xem đám người Lỗ Quỳ, xoay người tiếp tục trị liệu cho những thợ mỏ, đồng thời cũng không quên phân phó Trần Hi:
“Đem bọn hắn ra ngoài đánh, đừng phá hư đồ đạc trong khách sạn.”
Hắn căn bản chẳng thèm tự mình động thủ.
“Dạ.” Trần Hi đáp, lại hướng đám người Lỗ Quỳ quyền đấm cước đá mãnh
liệt, trong lúc làm bọn hắn đau đớn gào khóc thảm thiết, cũng đá văng
bọn hắn ra khỏi khách sạn, lại ở trên đường bên ngoài khách sạn, tiếp
tục trình diễn vở tuồng một người đánh hơn mười mấy người.
Mà lúc này, những người nhà của các thợ mỏ cuối cùng cũng hồi phục
tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ. Vừa ngạc nhiên với võ thuật cao siêu
của Trần Hi, cũng không biết là ai đột nhiên rống lớn một tiếng: “Cũng
không thể để một mình Trần tiên sinh đánh chúng, chúng ta đi giúp Trần
tiên sinh, đánh chết những tên hỗn đản này!”
Những
người ở đây, cũng từng chịu đựng đám người Lỗ Quỳ khi dễ. Lúc này nghe
được tiếng rống, nhất thời ầm ầm hưởng ứng, ngoại trừ lưu lại vài người ở chỗ này giúp đỡ Trương Văn Trọng, những người còn lại đều như ong vỡ tổ chạy ra khỏi khách sạn, giống như một đám mãnh hổ xuống núi, gào rống
lao về phía đám người Lỗ Quỳ.
Đám người Lỗ Quỳ, tuy
rằng bị Trần Hi đánh không chịu nổi, không cách đánh được những người
dân thường vây đánh bọn chúng. Nhưng dù sao bọn hắn cũng là võ giả, thân thể cứng rắn như sắt, nhiều người đánh bọn hắn đều cảm thấy đau cả tay
chân. Nhưng lực lượng của dân chúng luôn vô tận, khi nhìn thấy tay chân
đấm đá không có quá lớn tác dụng, bọn họ đều nhặt lên không ít gạch đá
chung quanh.
Trong khoảng thời gian ngắn, gạch đá cùng bay, máu tươi một màu cùng mặt trời đỏ!
Đám người Lỗ Quỳ bị đánh, cũng đưa tới không ít người vây xem.
Nhìn thấy tình huống này, đám người Lỗ Quỳ kêu rên thảm thiết, cũng
không quên lớn tiếng cầu cứu. Nhưng thường ngày bọn hắn hoành hành ngang ngược bên trong Cửu Phong trấn, làm xằng làm bậy, cư dân trong trấn đều hận bọn hắn không chết sớm cho rồi, làm sao lại chịu cứu bọn chúng?
Thậm chí còn có người, thẳng thắn xăn tay áo lên, gia nhập vào đội ngũ
vây đánh. Thậm chí còn có một cụ bà tuổi già sức yếu, vậy mà bưng luôn
nguyên chậu nước sôi mới nấu xong, đổ thẳng lên đám người Lỗ Quỳ, làm
bọn hắn oa oa kêu loạn, giãy dụa không ngớt.
Ngay khi đoàn người đang đánh thật cao hứng, có hai cảnh sát xuất hiện ở gần đó. Xa xa nhìn thấy nơi này có đánh nhau, bọn họ vốn muốn tiến lên ngăn
cản, thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy người chịu đòn là đám người Lỗ Quỳ,
liền thay đổi chủ ý. Dù sao hai cảnh sát này đều là cư dân trong trấn,
đối với đám người Lỗ Quỳ cũng đã hận đến nghiến răng nghiến lợi đã lâu.
“Bạn thân, đi thôi, chúng ta không nhìn thấy cái gì.” Một cảnh sát cao nói với đồng bạn, xoay người muốn bước sang con đường khác.
“Chúng ta cứ đi như vậy sao?” Cảnh sát thấp hỏi.
Cảnh sát cao liếc mắt: “Thế nào? Cậu muốn cứu bọn hắn sao?”
Cảnh sát thấp nói: “Cứu bọn chúng? Rắm thí! Cậu em vợ của tôi làm việc trong quáng trường bị thương, không những không được bồi thường, còn bị bọn hắn đánh một trận. Tôi có cứu heo cứu chó, cũng không cứu bọn nó
đâu!”
Cảnh sát cao buồn bực: “Vậy ý tứ của cậu là…”
“Chúng ta cởi cảnh phục trên người ra, tham gia cho đã ghiền thế nào?” Cảnh sát thấp vừa nói vừa cởi bộ cảnh phục trên người mình.
Cảnh sát cao cười ha ha lên, cũng cởi ra cảnh phục: “Ý kiến hay! Tôi đã sớm muốn đập đám cặn bã này từ lâu rồi!”
Rất nhanh, hai viên cảnh sát đã cởi ra cảnh phục, nhặt hai hòn đá, tham gia vào đội ngũ quần ẩu phía trước.
Lần này, đám người của Lỗ Quỳ, thật sự đã bị đánh thành đầu heo không sai chút nào.