Khi Trương Văn Trọng quay về phòng y tế đại học Ung Thành, Tô Hiểu Hồng
đã sớm đến, còn đang cùng những nghiên cứu sinh bàn luận về y học, bầu
không khí rất nhiệt liệt.
“Lão sư.”
“Trương giáo thụ, chào buổi chiều.”
Nhìn thấy Trương Văn Trọng tới, Tô Hiểu Hồng và mấy nghiên cứu sinh vội vàng đứng dậy chào hỏi hắn.
“Thế nào, mọi người đang tranh luận về y học sao?” Trương Văn Trọng
liếc mắt liền nhìn ra bọn họ đang làm gì, vừa cười vừa nói: “Hà tất nói
đến tận giờ này? Mọi người phải tin tưởng y thuật của chính mình, chỉ
cần mọi người làm việc cẩn thận, sẽ có thể đề cao được y thuật của chính mình!”
Tô Hiểu Hồng hồi đáp: “Lòng tin thì tụi em
luôn có. Nhưng dù sao cũng phải có sự trao đổi thương lượng đúng không?
Bằng không khi gặp ca bệnh khó xử, chúng em phải bối rối lúng túng, như
vậy chẳng phải làm người chê cười?”
Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Nói cũng phải. Như vậy mọi người đã thương lượng được nhiều rồi chứ?”
Tô Hiểu Hồng hồi đáp: “Đa tạ lão sư quan tâm. Chúng em đã tìm hiểu được rất nhiều vấn đề gúc mắt.”
Ngay khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đang nói chuyện, Lâm Tử Mạn
đã đi vào phòng y tế. Nhưng làm Trương Văn Trọng có chút ngoài ý muốn
chính là Lâm mẫu cũng cùng đi với nàng vào phòng.
Lâm mẫu vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng, nhất thời hai mắt sáng lên, vội
vàng đi vào phòng hắn, cười dài nói: “Ai, tiểu Trương, đã hơn tháng bác
không gặp cậu rồi phải không? Đoạn thời gian gần đây, cậu nổi danh toàn
bộ đại giang nam bắc a. Bác gái mỗi ngày ở trong ti vi và báo chí đều có thể nhìn thấy tin tức quan hệ tới cậu. Ai, được rồi tiểu Trương, khi
nào cậu rảnh rỗi đến nhà chúng tôi ăn một bữa cơm vậy? Đã nhiều ngày,
bác trai luôn nhắc tới cậu bên tai, nói muốn cùng cậu uống rượu luận anh hùng gì đó, thế nhưng hắn là anh hùng hồi nào? Đại cẩu hùng còn kém
không nhiều lắm.”
Hiện tại Lâm mẫu nhiều ít có chút
hối hận, theo bà xem ra, nếu như ngày trước bà duy trì cho Lâm Tử Mạn và Trương Văn Trọng quen nhau, nói không chừng hiện tại Trương Văn Trọng
đã trở thành con rể của bà. Nhưng nghĩ lại nghĩ, hiện tại cả hai còn
chưa kết hôn, hai người nói không chừng còn có cơ hội đi tới cùng nhau.
Nếu thực sự có được con rể như Trương Văn Trọng, vậy thì vô luận là mặt
mũi hay gì khác, bà cũng đều cảm thấy hãnh diện.
Chính vì có ý nghĩ như vậy, Lâm mẫu mới mời Trương Văn Trọng đến nhà ăn cơm, muốn tác hợp cho cả hai một lần nữa.
Lúc này trong mắt Lâm mẫu, Trương Văn Trọng và con gái của bà quả thực là trời sinh một đôi.
Câu nói cuối cùng của Lâm mẫu làm Tô Hiểu Hồng bật cười, nhưng nàng
cũng biết phản ứng như vậy không thích hợp, vội vã dùng hai tay che
miệng lại, chắn ngang tiếng cười. Mấy người nghiên cứu sinh cũng buồn
cười, cố nén không bật cười ra tiếng.
Trương Văn
Trọng cũng bật cười, lắc đầu nói: “Bác gái, bác thực sự quá khen, cháu
làm gì mà thành anh hùng gì chứ. Nhưng nói lại, bác trai cũng đâu giống
đại cẩu hùng gì, còn chuyện ăn cơm…”
Trong đầu Trương Văn Trọng hiện ra rất nhiều ý niệm, suy nghĩ xem đến tột cùng thì nên
dùng lí do nào để từ chối khéo Lâm mẫu. Ngày trước đáp ứng giả mạo làm
bạn trai của Lâm Tử Mạn, chỉ là muốn trợ giúp nàng tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn, cũng không có ý đồ xấu xa nào khác. Hiện tại, Lâm Tử Mạn
sớm đã vượt qua chông gai, Trương Văn Trọng cũng không hi vọng Lâm mẫu
cùng Lâm phụ tiếp tục hiểu nhầm quan hệ giữa mình và Lâm Tử Mạn.
Ngay khi Trương Văn Trọng còn đang suy nghĩ xem, nên thoái thác Lâm
mẫu như thế nào, thì Lâm Tử Mạn đã nhanh nhẩu thay hắn cự tuyệt lời mời
của Lâm mẫu: “Mẹ, Văn Trọng gần đây bận rộn nhiều chuyện lắm. Hắn không
có thời gian đến nhà chúng ta dùng cơm đâu ạ!”
Nhưng
nàng còn chưa dứt lời thì Lâm mẫu đã trừng mắt liếc nàng một cái, cắt
ngang vào nói: “Dù bận thế nào cũng phải ăn cơm ah! Tục ngữ nói trời
đánh còn tránh miếng ăn, đã làm người thì phải ăn cơm mới sống được,
chẳng nhẽ vội đến mức không cần ăn cơm sao? Trừ phi Tiểu Trương khinh
thường ta cùng bác tai. Cho nên mới không chịu đến nhà của chúng ta ăn
cơm!”
Lâm mẫu đã nói tới mức độ này, Trương Văn Trọng cũng vô pháp từ chối, rơi vào đường cùng, hắn đành phải cười khổ đáp:
“Bác gái nói gì lạ vậy! Cháu làm sao dám khinh thường hai bác chứ?”
Lâm mẫu vội vàng nói: “Cậu nói như vậy, hẳn là đáp ứng đến nhà chúng
tôi dùng cơm rồi phải không? Hôm nay sợ rằng không kịp chuẩn bị đồ ăn.
Buổi tối ngày mai cậu có rảnh không? Hay là chúng ta ấn định rõ ràng vào tối mai nhé! Thế nào?”
Trương Văn Trọng chỉ còn biết gật đầu đáp: “Dạ.”
Theo sau Lâm mẫu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt cằn nhằn với Trương
Văn Trọng.....Thẳng đến lúc giao ban, Lâm Tử Mạn mới dùng lí do gây trở
ngại công tác của mình, đuổi Lâm mẫu ra khỏi trường đại học Ung Thành.
Trước khi đi, bà ta vẫn không quên hướng Trương Văn Trọng phất tay dặn
dò: “Tiểu Trương, nhớ rõ lời đáp ứng bác gái đấy nhé...Tối mai nhất định phải đến nhà bác dùng cơm chung nha!”
Trương Văn Trọng cười khổ hồi đáp: “Bác gái yên tâm đi, cháu sẽ không quên đâu.”
Đợi cho thân ảnh của Lâm mẫu biến mất khỏi tầm mắt xong, Lâm Tử Mạn
mới dám quay đầu nhìn sang Trương Văn Trọng, cẩn thận nói: “Văn Trọng,
thực xin lỗi anh! Mẹ của tôi đã gây thêm nhiều phiền toái rồi. Nếu như
anh cảm thấy không được phương tiện, vậy thì buổi tối đi làm trở về, tôi sẽ khuyên giải bà cho.”
Trương Văn Trọng vội vàng
lắc đầu nói: “Cô đừng như vậy, tôi cũng không muốn hai bác hiểu lầm,
rằng hiện giờ tôi có chút tiếng tăm, liền khinh thường hai bác. Bất quá, hôm nay đi làm trở về, thỉnh cô nhắn bác gái ngàn vạn lần đừng chuẩn bị nhiều thức ăn đắt đỏ quá, tùy tiện một chút vẫn tự nhiên hơn, đến lúc
đó tôi sẽ bồi bác trai uống dăm ba chén rượu.”
Những
lời này của Trương Văn Trọng khiến cho Lâm Tử Mạn trong lòng ngọt lim,
thần tình tươi cười hân hoan, không ngừng gật đầu nói: “Được...được...”
Bỗng dưng nàng cảm thấy toàn thân nóng ran, nhất thời liền minh bạch
giờ khắc này hoa dung của mình đang ửng hồng, sợ Trương Văn Trọng sẽ
nhìn ra điều gì khác thường, nên nàng vội vàng cúi thấp đầu xuống, nhỏ
giọng nói: “Tôi phải quay về phòng làm việc đây!” Rồi nhanh chân bước
đi.
Nhìn theo bóng lưng hớt hải của Lâm Tử Mạn,
Trương Văn Trọng khẽ lắc đầu, âm thầm thở dài một hơi, cũng xoay người
đi về phòng khám bệnh của mình.
“Sư phụ.” Trương Văn
Trọng vừa mới bước tới ngưỡng cửa phòng khám, thì đã bị Tô Hiểu Hồng gọi giật trở lại. Đầu tiên nàng liếc mắt nhìn về phía phòng khám của Lâm Tử Mạn một cái, theo sau mới nhỏ giọng nói: “Chừng nào thầy rảnh, cũng đến nhà em ăn cơm một bữa nghen! Lại nói tiếp xuống, từ ngày em được sư phụ thu nhận làm đồ đệ, còn chưa có tiến hành làm lễ bái sư chính thức đâu. Không bằng nhân dịp thầy đến nhà em dùng cơm. Chung ta cũng mau chóng
hoàn thanh dứt điểm lễ bái sư đi.”
Trương Văn Trọng
dở khóc dở cười, vươn tay ra gõ lên đầu của Tô Hiểu Hồng một cái, thở
dài nề hà nói: “Tiểu nha đầu này, như thế nào cũng muốn nhảy vô góp vui
sao?”
Bỗng dưng Tô Hiểu Hông chúm chím cái miệng nhỏ
nhắn đáng yêu, hơi làm nũng nói: “Thế nào là góp vui nha! Người ta nói
sao thì chính là thật vậy mà. Sư phụ, thầy đã ưng thuận đến nhà Tử Mạn
tỷ dùng cơm rồi. Vậy cũng phải đáp ứng đến nhà của em ah! Thầy không
được khinh bên này, trọng bên kia đâu.”
Chẳng qua trong những lời nói làm nũng này, có vẻ như hơi ẩn chứa một chút tâm tình ghen tuông.
Bất quá Trương Văn Trọng không hề phát giác ra tâm tình ghen tuông
trong lời nói của Tô Hiểu Hồng. Bởi vì hắn luôn nghĩ, Tô Hiểu Hồng hướng mình làm nũng, tựa như vãn bối đòi hỏi công bằng đối với trưởng bối
thôi, không có liên hệ dây mơ rễ má gì đến tình cảm trai gái. Cho nên
hắn cũng không cự tuyệt nàng, chỉ cười nói: “Không nghĩ ra, tiểu nha đầu này hiểu chuyện như vậy! Được rồi, cô đã muốn hoàn thành xong lễ bái sư chính thức, vậy thì tôi sẽ đến nhà cô một chuyến. À phải rồi, tôi còn
chưa bao giờ gặp qua cha mẹ của cô đâu. Lần này đây, coi như là đến thăm gia đình một chút đi.”
“Ok nha!” Tô Hiểu Hồng vui vẻ hoan hô, thần tình phi thường kích động.
Ngay khi Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng đang nói chuyện phiếm, thì một chuỗi tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang vọng, tuy rằng thanh âm
không tính mạnh mẽ, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở trong khu
phòng y tế đều lâm vào sửng sốt.
Các vị bác sĩ cùng y tá làm việc trong phòng y tế, đều mở cửa chạy ra, tò mò nhìn nhau dò hỏi:
“Ủa, xảy ra chuyện gì sao?”
“Ưm, không biết! tôi nghe hình như là tiếng còi cảnh sát đấy.”
Ngay lúc này, có một người tinh mắt bất chợt nhìn thấy phía chân trời
xa xa, xuất hiện tình huống dị thường. Hắn liền chỉ lên không trung,
thất thanh kinh hô: “Trời ơi! Mọi người mau nhìn, mau nhìn kìa....”