"Biết." Vưu Giai nói xong liền điều khiển vô lăng chiếc xe BMW, dựa theo địa chỉ mà Trương Văn Trọng vừa hỏi. Trên đường đi nàng tò mò nhìn
phong cách chưng diện của Trương Văn Trọng, lại trông thấy một chiếc túi cực lớn, nên không khỏi hé miệng tủm tỉm cười: "Trương tiên sinh, xem
cung cách ăn mặc trịnh trọng này, còn mang theo lễ vật. Không phải là
anh đang chuẩn bị đi bái kiến cha mẹ vợ tương lai đó chứ?"
"Tôi ngay cả bạn gái còn chưa có đâu, như thế nào lại đã có cha mẹ vợ
tương lai? Tôi chỉ là đang đi giúp một người đồng sự mà thôi." Trương
Văn Trọng không có giấu giếm Vưu Giai chuyện gì, khẽ mỉm cười đem chuyện Lâm Tử Mạn nhờ mình kể cho Vưu Giai nghe.
"Hóa ra là như vậy." Sau khi nghe Trương Văn Trọng kể xong, Vưu Giai đối với
chuyện tình Lâm Tử Mạn đang mắc phải, cũng sinh ra cảm giác ưu tư trong
lòng. Thật ra nàng cũng gặp phải tình huống tương tự Lâm Tử Mạn. Chỉ bất đồng duy nhất chính là Lâm Tử Mạn do mẹ buộc thân cận, còn nàng lại bị
cha mẹ cưỡng bức gả cho một kẻ đáng ghét.
"Bộ dạng
hiện tại của anh, thật sự rất giống với nhân vật quản lý cao tầng." Vưu
Giai dùng dư quang trong khóe mắt liếc nhìn Trương Văn Trọng một cái, hé miệng cười nhẹ nói: "Chẳng qua tôi chưa từng gặp nhân vật quản lý cao
tầng nào, trong khi đi tới nhà bạn gái ra mắt, lại đi bằng xe bus công
cộng ah!"
Trương Văn Trọng nhún vai cười khổ: "Cũng
không có biện pháp nào, một giáo y nhỏ nhoi giống như tôi, nếu muốn mua
xe quả thực như là chuyện cổ tích nghìn lẻ một đêm. Đến khi đó tôi cũng
chỉ còn cách nói dối rằng xe của tôi gặp phải sự cố ngoài ý muốn, đưa đi bảo dưỡng định kỳ."
"Anh nghĩ rằng cha mẹ của Lâm Tử Mạn có tin hay không?" Vưu Giai hỏi.
"Ai biết được." Trương Văn Trọng bất đắc dĩ cười khổ nói.
Vưu Giai trầm ngâm suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: "Anh biết lái xe không?"
"Biết." Trương Văn Trọng thành thật đáp, theo sau lại nói: "Chuyện gì mà hỏi như vậy?"
Vưu Giai chỉ xuống vô lăng nói: "Nếu không tôi cho anh mượn chiếc xe này dùng một hôm, để anh giữ lại một chút thể diện đi?"
"Chiếc xe này của cô chỉ sợ thực mắc tiền?" Tuy rằng Trương Văn Trọng
biết lái xe, nhưng hắn đối với xe hơi đời mới cũng không có nghiên cứu
gì, chỉ biết dòng xe BMW mui trần này thật sự đắt đỏ. Hắn nghiêng đầu
nhìn sang Vưu Giai nói: "Chẳng lẽ cô không sợ tôi mượn xong, sẽ không
trả lại sao?"
“Chuyện này có gì mà phải sợ? Nếu như anh dám mượn xong không trả, tôi sẽ báo cảnh bắt anh. Dù sao
tôi đã biết địa chỉ nơi anh công tác, chẳng lẽ còn sợ anh chạy trốn luôn sao?” Vưu Giai phụng phịu nói, nhưng vừa mới dứt lời, nàng liền nhịn
không được cười hì hì: “Chỉ nói giỡn cùng anh một chút thôi. Tuy rằng
hai chúng ta quen biết chưa lâu, nhưng tôi vẫn tin tưởng vào nhân phẩm
của anh. Cho nên chiếc xe này anh cứ lấy mà dùng đi, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện tìm anh lấy xe sau cũng được.”
Trương Văn
Trọng vừa cười vừa nói: “Được, một khi đã như vậy thì tôi đây cũng không khách khí. Tôi mượn chiếc xe này một đêm, ngày mai tôi sẽ đổ đầy xăng
cho cô.”
“Không cần đổ xăng cũng được mà.” Vưu Giai
tươi cười nói: “Như vậy buổi trưa ngày mai tôi sẽ đến tìm anh, nhân tiện hai chúng ta đi tham dự buổi tiệc sinh nhật của ông nội tôi luôn thể.”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp ứng.
Hơn hai mươi phút sau, Vưu Giai dừng xe ở bên ngoài tiểu khu Ung Thúy, cầm theo túi xách thời trang của mình bước xuống, nhường ghế lái cho
Trương Văn Trọng.
Chuyển ghế lái xong, Trương Văn
Trọng nhìn Vưu Giai đứng bên ngoài hỏi: “Cô đưa xe cho toi, vậy thì cô
về bằng cách nào bây giờ?”
Vưu Giai cười đáp: “Tôi
gọi taxi cũng không sao? Được rồi, anh mau đi đi, phỏng chừng bác sĩ Lâm hiện giờ đang vô cùng khẩn trương đó.” Đối với tâm tình hiện giờ của
Lâm Tử Mạn, có thể nói là nàng phi thường hiểu rõ.
Sau khi tạm biết cùng Vưu Giai, Trương Văn Trọng điều khiển chiếc BMW
chạy vào trong tiểu khu Ung Thúy, đậu xe tại đối diện ban công nhà của
Lâm Tử Mạn.
Bước xuống chiếc BMW, Trương Văn Trọng bỏ chìa khóa xe vào trong túi quần, mang theo một túi lễ vật cực lớn, rảo
bước lên trên nhà Lâm Tử Mạn.
Đứng ở trước của nhà Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh cửa nhà được mở ra, Lâm Tử Mạn thần tình lo lắng xuất hiện.
Trông thấy người gõ cửa chính là Trương Văn Trọng, thần tình lo lắng
trên mặt của Lâm Tử Mạn cũng giãn ra rất nhiều, nhỏ giọng oán hận nói:
“Làm sao bây giờ anh mới đến hả?”
Trương Văn Trọng
mỉm cười nói: “Từ lúc cô gọi điện cho tới bây giờ cũng chỉ khoảng hai
mươi phút đồng hồ thôi mà. Giờ đến đây cũng đã là nhanh lắm rồi.”
“Quên đi, không nói chuyện này nữa. Anh mau vào trong đi, tôi bị cái
gã thích khoe khoang kia làm phiền cho sắp chết rồi.” Lâm Tử Mạn nghiêng người, nhường lối cho Trương Văn Trọng tiến vào trong nhà, đồng thời
nàng cũng hướng vào trong hô lớn: “Cha..mẹ...Văn Trọng đến đây rồi nè!”
Lâm Tử Mạn đóng cửa xong, liền khoác tay Trương Văn Trọng đi vào, giả bộ làm ra kiểu tình tứ thân thiết.
Lúc này cha của Lâm Tử Mạn đang ngồi ở phòng khách, đây là một người
đàn ông khoảng năm mươi tuổi, hơi có chút vạm vỡ. Bỗng nhiên trông thấy
Trương Văn Trọng xuất hiện, hắn chợt ngẩn người ra. Theo sau lại chứng
kiến con gái của mình cùng Trương Văn Trọng tựa hồ rất thân mật, biểu
tình trên mặt liền trở nên cổ quái dị thường.
“Văn
Trọng? Cậu nào là Văn Trọng?” Mẹ của Lâm Tử Mạn chạy từ trong phòng bếp
ra, ngang hông bà vẫn còn quấn một chiếc tạp giề. Ngay khi trông thấy bộ dạng thân mật của con gái mình và Trương Văn Trọng, thì nàng cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chứng kiến nhị lão phản ứng như thế, Trương Văn Trọng hơi sững sờ, theo sau ngoảnh mặt nhìn sang
Lâm Tử Mạn, nhẹ giọng nói: “Như thế nào? Không thông báo cho cha mẹ cô
biết là hôm nay tôi đến đây sao?”
Lâm Tử Mạn hắc hắc cười gian một tiếng, khẽ đáp: “Không có, tôi chỉ nói rằng hôm nay sẽ cho bọn họ một điều kinh hỉ!”
“Kinh thì có, nhưng mà không có hỉ đâu! Tạm thời tôi không thèm tính toán với cô.” Trương Văn Trọng buồn bực nói.
Vốn định mở tiệc giới thiệu đối tượng thân cận cho con gái mình, nhưng thật không ngờ thời khắc quan trọng này, người bằng hữu trong miệng con gái mình lại đột nhiên xuất hiện.....
Ông Lâm ngồi ở trên ghế sa-lon, ngước mắt nhìn Lâm Tử Mạn kéo tay Trương Văn Trọng,
lại nhìn Ngụy Nhạc ngồi ở bên cạnh người mình. Đột nhiên ông cảm thấy
đầu óc mình quay cuồng, vươn tay nhu nhu huyệt thái dương một chút, sau
đó đứng dậy đi tới chỗ bà Lâm, kéo nàng vào trong phòng bếp.
Lâm Tử Mạn kéo Trương Văn Trọng ngồi xuống ghế sa-lon, đối diện với
Ngụy Nhạc. Hành động này của nàng thật sự là có chút điểm ý tứ thị uy:
“Ta đã có bạn trai rồi, thức thời thì nhanh chóng rời đi đi.”
Ngụy Nhạc đại khái khoảng gần ba mươi tuổi, thoạt nhìn bộ dạng tư văn
nhã nhặn, đầu tóc chải ngược ra phía sau bóng bẩy, trên sống mũi còn gác theo một gọng kính mắt mạ vàng. Bộ dạng của hắn trông thực giống như
diễn viên điện ảnh Phùng Miễn Hằng, trong phim của Châu Tinh Trì. (
Phim đội bóng thiếu lâm. Cái tên kính cận giấu cờ lê với búa ở trong
quần chính là y.)
“Tử Mạn, em không giới thiệu vị này cho anh biết một chút sao?” Lúc này vẻ mặt của Ngụy Nhạc có điểm xấu
hổ, đồng thời cũng có chút âm trầm. Hắn gác kính mắt trên sống mũi lên,
trong đôi con ngươi tản mát ra một đạo quang mang bạo lệ.
“Đây là bạn trai của em, Trương Văn Trọng!” Lâm Tử Mạn không nhận thấy ánh mắt của Ngụy Nhạc, nên cố tình lớn tiếng hồi đáp.
“Cậu ta có phải bạn trai của con hay không? Thì còn phải được sự đồng ý của mẹ và cha con. Bây giờ thì chưa biết được....” Bà Lâm từ bên trong
phòng bếp ngó đầu ra, trừng mắt nhìn Lâm Tử Mạn quat: “Con bé
kia...buông tay ra...”
Lâm Tử Mạn vội vàng buông tay Trương Văn Trọng ra, nhưng vẻ mặt có chút không vui.