Sở dĩ Trương Văn Trọng vội vã rời đi, là bởi vì hắn cảm ứng được cấm chế trong nhà đang bị người xúc động tới. Từ lần trước Tiêu Hà xúc động cấm chế trong nhà hắn, đồng thời lúc bị bắt còn tuyên bố anh em kết nghĩa
của hắn sẽ đến báo thù thay hắn, Trương Văn Trọng liền cẩn thận, ở trong cấm chế để lại một đạo tâm linh ấn ký, chỉ cần có người xúc động cấm
chế, trước tiên hắn liền có thể cảm ứng được.
Trên
đường chạy về nhà, Trương Văn Trọng nhịn không được trong lòng thầm
nghĩ: “Lần này là ai xúc động cấm chế được bố trí? Chẳng lẽ là anh em
kết nghĩa của Tiêu Hà sao? Tới cũng thật nhanh!”
Đợi
khi Trương Văn Trọng chạy về đến nhà, người xúc động cấm chế trong nhà
hắn đã sớm đi mất không gặp tung tích. Thế nhưng hắn cũng không cảm giác thất lạc, đưa tay đem chiếc kính tròn nhỏ đặt trên cửa lấy xuống, ở
trong khu nhà cũ này, hầu như từng nhà đều có treo loại kính nhỏ, mục
đích chính vì trừ tà ngăn tai, có hữu hiệu hay không cũng không biết.
Chí ít có thể làm cho tâm trạng an ổn.
Trương Văn
Trọng đi vào trong phòng, đóng cửa lại, đặt chiếc kính tròn nhỏ lên trên mặt bàn, trong miệng niệm tụng hai câu chú ngữ, ngón trỏ tay phải ở
trên chiếc kính nhỏ nhẹ nhàng điểm lên, trên mặt kính nhất thời hiện lên từng đạo nước gợn rung động. Một đạo quang mang màu xanh thẳm từ trong
mặt kính phóng ra, ở trước người Trương Văn Trọng liền hình thành một
đạo quang mạc(màn hình).
Không sai, chiếc kính tròn nhỏ này cũng là một kiện pháp khí.
Kiện pháp khí này gần như chỉ là nhất phẩm, không có lực công kích,
cũng không có lực phòng ngự. Công hiệu của nó cũng chỉ có thể ghi lại
gương mặt người xúc động tới cấm chế. Mặt khác nó còn có một công hiệu,
chính là đuổi sợ những cô hồn dã quỷ, gọi là Tị Quỷ Kính, cũng chính là
nó.
Ở trên quang mạc màu xanh thẳm, rất nhanh liền
hiện ra thân ảnh hai nam tử. Vóc người của hai nam tử rất khác nhau, vừa lúc một cao một lùn, một béo một gầy, cực kỳ thích hợp phối hợp đối
xứng một chỗ. Hai nam tử đầu tiên làm gì đó trên cánh cửa trước nhà
Trương Văn Trọng thật lâu, bởi vì cấm chế, bọn họ dù dùng hết cả người
thế võ, cũng không sao mở cửa ra được. Sau đó hai người không cam lòng,
có ý đồ trèo qua phía sân thượng lan can lẻn vào trong phòng. Hạ tràng
cuối cùng tự nhiên là cũng giống như Tiêu Hà từ trên sân thượng rơi
xuống phía dưới. Bất quá hai người bọn họ cũng là cao thủ, thân thủ thật tốt, trong lúc rơi xuống, còn có thể thi triển Diêu Tử Phiên Thân, vừa
đúng đặt mình trên mặt đất bên dưới, tránh việc bị rơi xuống trong vườn
hoa.
Từ đó, hai người không chút cam lòng đứng ngay
dưới lầu nhìn lên sân thượng nhà Trương Văn Trọng, cuối cùng cũng chỉ
đành phẫn nộ rời đi.
“Thực lực hai người này cũng
ngang ngửa Tiêu Hà. Hẳn đều là địa cấp hậu kỳ.” Chỉ nhìn qua phản ứng
của hai người, Trương Văn Trọng đã nhìn ra được thực lực tiêu chuẩn của
bọn họ. Ngay lúc này điện thoại di động của hắn cũng vang lên, là do Đàm Thanh gọi tới: “Uy, Trương ca phải không? Chúng tôi vừa tra được, Tiêu
Hà đích thật là có hai người anh em kết nghĩa, đều là trùm buôn thuốc
phiện ở vùng phía Nam, trên người phạm rất nhiều án mạng. Bọn họ ngoại
trừ võ công mạnh mẽ, còn sở trường về súng ống, anh ngàn vạn lần nên cẩn thận.”
“Tôi đã biết.” Trương Văn Trọng nói: “Tôi vừa gặp qua bọn họ.”
Đàm Thanh lại càng hoảng sợ, vội vã hỏi: “A? Anh đã gặp qua hai người bọn hắn? Anh không sao chứ?”
Trương Văn Trọng đáp: “Không có việc gì, tôi nhìn thấy bọn họ, thế nhưng bọn họ cũng không thấy tôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Đàm Thanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nguyên trái
tim đang treo cao, lúc này đã thả lỏng xuống tới. Suy nghĩ một chút,
nàng còn nói: “Trương ca, nếu không tôi phái vài người đến bảo hộ anh?”
“Thôi, tôi không quen mỗi ngày bị người đi theo.” Trương Văn Trọng cự
tuyệt ý tốt của nàng, lại nói: “Hơn nữa nếu như hai người kia thực sự
hướng tôi hạ thủ, hình cảnh bình thường chỉ sợ không có tác dụng giúp đỡ gì, trái lại còn có thể gây trở ngại đến tôi.”
Đàm
Thanh nghĩ lại cũng phải, hình cảnh bình thường chống lại cao thủ địa
cấp hậu kỳ, dù cho có súng trong tay, cũng đã khó có thể ứng phó. Hơn
nữa hiện tại đã biết được hai anh em kết nghĩa của Tiêu Hà đã tiến nhập
Ung Thành, đội hình cảnh của bọn họ phải đem toàn bộ công phu tìm kiếm
tung tích của hai người kia trong thành thị, dù sao hai người kia không
chỉ là tội phạm truy nã trong toàn quốc, đồng thời còn là phần tử khủng
bố bạo lực cực kỳ nguy hiểm. Cho nên lực lượng hình cảnh bây giờ cũng có cảm giác như trứng chọi đá, vì vậy khi Trương Văn Trọng cự tuyệt tiếp
thu sự bảo hộ của hình cảnh, nàng cũng không kiên trì.
Đàm Thanh căn dặn: “Trương ca, trong khoảng thời gian này anh ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu như gặp phiền phức thì nên bắn điện thoại trước
tiên!”
“Được, tôi đã biết.” Trương Văn Trọng đáp.
Ngay lúc định cắt điện thoại, Đàm Thanh đột nhiên nói một câu: “Ác,
được rồi Trương ca, chuyện này anh đừng nói với Giai tỷ, tôi cũng không
muốn chị ấy lo lắng hãi hùng.”
“Ác, được, tôi đã
biết.” Tuy rằng miệng Trương Văn Trọng đáp ứng, thế nhưng trong lòng hắn cũng không nghĩ ra: Vì sao ta phải đem chuyện này nói cho Vưu Giai?
Lắc đầu, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, liền cắt điện thoại.
Hắn phất tay, ánh sáng xanh thẳm phát ra từ chiếc kính nhỏ lập tức
tiêu tán, sau đó mặt kính cũng khôi phục lại dáng dấp bình thường trước
đó, nhìn qua không khác gì loại kính bình thường vài nguyên một chiếc
ngoài đường, dù là ai cũng không hề nghĩ đến, chiếc kính nhìn qua như
bình thường này kỳ thực lại là một kiện pháp khí.
Ngay khi Trương Văn Trọng lại đem chiếc kính treo lại trên cửa, chợt
nghe tiếng vỗ cánh từ xa đến gần, Tam Túc Ô đã bay trở về.
“Sự tình làm ra sao?” Trương Văn Trọng giơ lên tay phải, Tam Túc Ô lập tức đáp xuống, đậu trên tay hắn.
“Đều đã làm thỏa đáng. Tư liệu tồn trữ trong đó tôi đã truyền tới mỗi
máy tính trên tỉnh kỷ ủy, bảo chứng cho mọi người đều nhìn thấy. Nhất là đoạn ghi hình Dương Nghị, làm mọi người đều trợn tròn mắt, cũng không
ngừng chửi ầm lên.” Tam Túc Ô hồi đáp, đắc ý dào dạt với tư thế như khoe công. Tam Túc Ô, tuy rằng do Trương Văn Trọng dùng tiên pháp triệu
hoán, thế nhưng nó lại có được ý thức và trí lực của chính mình. Trí lực hiện tại của nó có thể so với một đứa bé chừng tám chín tuổi.
“Làm tốt lắm.” Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, lấy ra một viên Tụ Khí Đan vứt cho nó.
Tam Túc Ô vui mừng, vội vã vươn chiếc mỏ dài, ngậm lấy viên Tụ Khí
Đan, vội vàng nuốt vào trong bụng. Đối với Tam Túc Ô còn đang ở thời kỳ
trưởng thành mà nói, chỉ có ăn thật nhiều linh đan mới có thể nhanh hơn
tốc độ tu luyện.
Trương Văn Trọng phân phó nói: “Từ
hôm nay trở đi, ngươi cứ đi theo bên mình ta, ta cần mượn năng lực cảm
ứng nhạy cảm của ngươi để đề phòng hai tên này.” Ngón trỏ tay phải của
hắn nhẹ nhàng bắn ra, một đạo quang mang màu xanh thẳm bắn vào ngay mi
tâm Tam Túc Ô. Ngay tức thì dáng dấp của hai người anh em kết nghĩa của
Tiêu Hà hiện lên trong mặt kính liền ấn vào trong đầu Tam Túc Ô, bị nó
dễ dàng nhớ kỹ.
“Yên tâm đi, chủ nhân, chỉ cần hai
người này tiến vào trong phạm vi cảm ứng của tôi, tôi liền biết ngay.”
Tam Túc Ô nuốt xong viên Tụ Linh Đan, lại đưa ánh mắt trông mong nhìn
Trương Văn Trọng, kỳ vọng có thêm một viên đan dược.
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Với tu vi hiện tại của ngươi còn
thiếu lắm, một lần chỉ có thể ăn một viên Tụ Khí Đan. Ăn quá nhiều không những không hấp thu được dược tính, lại còn cấu thành nguy hại cho thân thể và tu vi. Cho nên ngươi không cần dùng ánh mắt này nhìn ta, mau
nhanh đem linh khí trong viên đan dược hấp thu đi.”
“Dạ.” Tam Túc Ô cũng biết Trương Văn Trọng chỉ muốn tốt cho nó, lên
tiếng, lại vận chuyển Viêm Dương tâm pháp hấp thu linh khí ẩn chứa trong Tụ Khí Đan. Viêm Dương tâm pháp chính do Trương Văn Trọng truyền thụ
cho nó. Đây là một loại tâm pháp tu luyện hỏa thuộc tính, thích hợp nhất cho Tam Túc Ô tu luyện. Trương Văn Trọng cũng ăn vào một viên đan dược, khoanh chân ngồi, vận chuyển Y Giám Tâm Kinh.
Tới thời gian đi làm buổi chiều, Trương Văn Trọng mang theo Tam Túc Ô đi đến phòng y tế trường đại học.
Dưới sự căn dặn của hắn, Tam Túc Ô giấu đi một chân, ở trong mắt người thường, nó biến thành một con quạ đen bình thường. Trên thế giới này,
rất nhiều người thích nuôi dưỡng đủ loại sủng vật, cho nên con quạ đen
đậu trên vai Trương Văn Trọng trên đường tuy rằng cũng hấp dẫn ánh mắt
nhiều người, thế nhưng cũng không đến nỗi phát sinh sự kiện vây xem.
Khi Trương Văn Trọng mang theo Tam Túc Ô đi vào trong phòng làm việc
của mình, Tô Hiểu Hồng nhìn thấy Tam Túc Ô hai mắt liền nổi ánh sáng,
hiếu kỳ dò hỏi: “Trương lão sư, con chim đậu trên vai thầy là chim gì?
Là họa mi hay đỗ quyên?”
Họa mi? Đỗ quyên?
Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn lại Tam Túc Ô đậu trên vai mình, hắn thế nào cũng nghĩ không ra, Tô Hiểu Hồng đến tột cùng làm sao đem nó
liên hệ tới họa mi cùng đỗ quyên. Không chỉ có Trương Văn Trọng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đôi mắt nhỏ của Tam Túc Ô cũng tràn đầy kinh ngạc.
Đáng tiếc, dưới nghiêm lệnh của Trương Văn Trọng, nó không thể ở trước
mặt người thường mở miệng nói. Bằng không lúc này nó nhất định sẽ bay
đến trước mặt Tô Hiểu Hồng, quơ cánh chim cùng móng vuốt, lớn tiếng hét
lên: “Họa mi? Đỗ quyên? Ngươi đang vũ nhục ta sao? Mở to ánh mắt của
ngươi nhìn, ta là Tam Túc Ô a! Được rồi, dù là ngươi không nhận ra Tam
Túc Ô, ngươi có thể xem ta là quạ đen, cũng còn tốt hơn so sánh với họa
mi và đỗ quyên chứ.”
Trương Văn Trọng lắc đầu, nói: “Tiểu muội, trước đây chỉ sợ cô chưa từng gặp qua họa mi và đỗ quyên phải không?”
“Di, sao Trương lão sư biết được?” Tô Hiểu Hồng hiếu kỳ dò hỏi.
Trương Văn Trọng mặt mày đen thui, cười khổ hồi đáp: “Bởi vì nếu như
cô có gặp qua, sẽ không đem quạ đen nhận thành họa mi và đỗ quyên.”
“A?” Trên mặt Tô Hiểu Hồng nhất thời nổi lên ửng đỏ, nàng thè chiếc
lưỡi thơm tho khả ái, nói: “Nguyên lai đây là quạ đen, tôi còn tưởng là
họa mi hay chim quyên. Ai, Trương lão sư, quạ đen không phải tượng trưng cho điềm xấu sao? Sao thầy còn nuôi dưỡng quạ đen?”
Điềm xấu? Ngươi mới là điềm xấu!
Tam Túc Ô bị những lời này của Tô Hiểu Hồng chọc giận, liền bay lên
ngay trên đầu nàng, mỏ, móng vuốt cùng sử dụng làm đầu tóc nàng bị hoàn
toàn rối loạn. Nó cũng biết, tuy lúc này Tô Hiểu Hồng còn chưa phải là
đệ tử của Trương Văn Trọng, nhưng nói không chích xác có lẽ sau này sẽ
thành. Cho nên nó chỉ làm rối loạn tóc của Tô Hiểu Hồng xem như khiển
trách, cũng không làm bị thương thân thể nàng.
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Tại trong mắt người khác, quạ đen là điềm
xấu. Thế nhưng ở trong mắt tôi, quạ đen rất thông minh. Cô xem, cô vừa
mới nói bậy về nó, nó liền trả thù cô.”
“Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, có được chưa?” Tô Hiểu Hồng vội vã hướng Tam Túc Ô xin khoan dung.
Tam Túc Ô kêu lên hai tiếng “oa, oa”, diễu võ dương oai quay trở lại
đầu vai Trương Văn Trọng, tư thế đắc thắng trở về, dáng dấp vênh váo tự
đắc làm cho người ta nhìn thấy vô cùng buồn cười.
Tô
Hiểu Hồng đem mái tóc rối bời mất trật tự của mình chỉnh lý một chút,
lại pha tới cho Trương Văn Trọng một chén trà thơm. Tuy rằng vừa rồi mới bị Tam Túc Ô chỉnh một trận, thế nhưng nàng cũng rất muốn đùa con quạ
này một chút, nhưng Tam Túc Ô mang thù hiển nhiên cũng không thèm để ý
tới nàng.
Tô Hiểu Hồng đột nhiên nhớ tới một việc,
huyền diệu nói: “Ác, được rồi, Trương lão sư, em đã đem tin tức ba ngày
sau thầy sẽ giảng bài trong giảng đường lớn của y học viện tuyên bố
trong mạng internet của trường đại học. Hiện tại bài post kia đã trở
thành bài post lửa nóng, bài post trả lời nhiều như nước thủy triều. Em
bảo chứng, ba ngày sau nhất định sẽ có rất nhiều người tới nghe thầy
giảng.”
Nói tới đó Tô Hiểu Hồng còn lấy ra điện thoại di động, lên mạng trường đại học, tìm được bài post nàng tuyên bố, đưa
cho Trương Văn Trọng xem.
Bài post này quả nhiên là
bài có độ lửa nóng nhất bên trong, không chỉ có chữ Hỏa thật chói mắt,
còn được đưa lên mục chú ý số một. Chỉ là tiêu đề bài post làm Trương
Văn Trọng có chút cười khổ.
Tiêu đề bài post chính
là: “Anh hùng ca chịu khổ bị hèn mọn nam khiêu khích, huynh đệ tỷ
muội…đây là lúc chúng ta phải xuất thủ bạo cây hoa cúc của tên đê tiện
dâm loạn nam! Có hình ảnh có chân tướng!”
Trương Văn
Trọng dở khóc dở cười hỏi: “Tôi nói tiểu muội nha, sao cô lại lấy tiêu
đề như vậy? Còn có hình ảnh chân tướng? Cô có hình ảnh gì? Có chân tướng gì?”
Tô Hiểu Hồng nói: “Thế nào không có hình ảnh? Ở bên trong bài post, em đã đem chuyện xảy ra trưa nay toàn bộ vẽ ra! Đây chẳng phải là có hình ảnh có chân tướng sao?”
Trương Văn Trọng nhìn vào, quả nhiên trong bài post có thêm vài bức tranh liên hoàn vẽ chuyện xảy ra, chỉ là bản lĩnh hội họa của Tô Hiểu Hồng quả
thực quá tệ, nếu như không phải trên mỗi hình ảnh nhân vật đều có ghi
tên, Trương Văn Trọng thật rất khó nhận ra ai là ai, quả thật so với trẻ con vẽ nghuệch ngoạc còn khó coi hơn.
Trương Văn
Trọng giao trả lại điện thoại cho Tô Hiểu Hồng, lắc đầu nói: “Cô dùng
tiêu đề như vậy, Trần Khải thấy sẽ nghĩ thế nào? Tôi thật ra không sợ
hắn, thế nhưng cô…”
“Tôi cũng không sợ hắn!” Tô Hiểu
Hồng nói, lại tìm ra một bài post, chỉ cho Trương Văn Trọng xem: “Trương lão sư hãy xem, Trần Khải đã trả lời trong đây nè. Hắn dùng tiêu đề là: “Giáo y bằng cấp thấp vô tri dám khẩu xuất cuồng ngôn, triệu hoán những chi sĩ hữu chí cùng tôi cùng nhau chống lại việc hắn giảng bài! Cường
liệt yêu cầu đem loại thấp hèn này thanh trừ ra học viện!”
“Ta kháo! Ý tứ của hắn làm như mình còn tuấn tú hơn Châu Nhuận Phát,
vượt cả Lưu Đức Hoa, tôi ói, nhìn dáng dấp của hắn, cũng dám so sánh với hai người kia?”
Trương Văn Trọng kinh ngạc há to
miệng, nửa ngày không nói gì. Hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, trong
mạng online của đại học Ung Thành, không ngờ có sự náo nhiệt đến như
vậy, vô luận là lão sư hay học sinh, đều phê phán ồn ào lung tung bên
trong. Không cần phải lo lắng gánh chịu bất cứ hậu quả gì.
“Chuyện xấu rồi, chuyện xấu rồi.” Ngay khi Trương Văn Trọng còn đang
thấy buồn cười, Lâm Tử Mạn đột nhiên vẻ mặt lo lắng chạy vào phòng, thần sắc kinh hoảng khẩn trương nhìn Trương Văn Trọng nói: “Văn Trọng, lần
này đúng thật là nguy to rồi!”