Trương Văn Trọng quay đầu nhìn béo hòa thượng vẻ mặt đang cười khổ, chậm rãi hỏi: “Ông nói chọc tai họa, chính là do cô gái tên tiểu hồ đồ dựng
lên sao?”
“Cũng chính là cô ấy.” Béo hòa thượng gật
đầu, cười khổ nói: “Vốn chúng tôi cho rằng hôm nay cô ấy mới đến Ung
Thành. Cũng không nghĩ đến chính là tối hôm qua cô ấy đã đến. Chúng tôi
cũng đã đem tình huống của anh nói với cô ấy, nhưng cô ta không chịu tin tưởng, còn nói là phải đến đích thân chứng thực thực lực của anh.”
“Người đêm qua có ý đồ xông vào nhà của tôi, quả nhiên là cô ta. Xem
ra tiểu nha đầu này trước đây luôn ỷ vào thực lực và thân phận của chính mình mà luôn hoành hành ngang ngược.” Trương Văn Trọng cười nhạt, thấy
béo hòa thượng không tiếp tục nói, liền hỏi: “Nói tiếp đi.”
Béo hòa thượng vẻ mặt cười khổ, tiếp tục nói: “Kết quả cô ấy vừa đi,
đã đi suốt cả đêm. Thẳng đến sáng sớm hôm nay, cô ấy mới xuất hiện tại
La Hán Tự chỗ tôi ở lại. Hơn nữa mình đầy thương tích, dáng dấp chật vật bất kham. Lúc này tôi gọi điện thoại cho ba người kia tới. Sau một phen thương lượng, chúng tôi vốn dự định đưa cô ấy đến bệnh viện, sau đó
giải thích hiểu lầm giữa hai bên. Nhưng tâm tình của cô ấy biểu hiện rất oán giận, cũng không chịu đến bệnh viện trị liệu, cũng không chịu nghe
chúng tôi khuyên bảo, cuối cùng để Quý Mị giúp cô ấy xử lý thương thế
một chút, thi triển Cam Sương Nhuận Thể Thuật, lại lái xe rời khỏi Ung
Thành. Theo chúng tôi suy đoán, với tính cách không chịu thiệt thòi, có
thù sẽ báo của cô ấy, lần này hơn phân nửa là sẽ đi tìm người đến đối
phó anh. Cho nên tôi mới nói lần này anh đã chọc tai họa.”
“Tôi còn tưởng là chuyện gì, nguyên lai là chuyện này.”
Biểu tình của Trương Văn Trọng vẫn rất bình thản, trong lòng không
khỏi có chút hiếu kỳ: “Đêm qua, Tam Túc Ô và ba tiểu yêu làm sao dằn vặt cô ta? Không ngờ làm cho cô ta ghi hận ta như vậy?”
Béo hòa thượng sau một phen do dự, cẩn thận nói: “Trương tiên sinh, tôi
có số di động của tiểu hồ đồ, nếu không hay là anh gọi điện cho cô ấy,
nói lời xin lỗi, xem chuyện này như xong. Tiểu hồ đồ tuy không giảng đạo lý, tính cách cũng có chút ngang ngược, thế nhưng tôi có thể bảo chứng, chỉ cần anh chịu nhận lỗi với cô ấy, hơn nữa bốn người chúng tôi nói
vào, cho cô ấy tiêu đi khẩu ác khí trong lòng, cô ấy nhất định sẽ không
đến tìm anh gây phiền toái nữa.”
“Hướng cô ta xin
lỗi? Tôi vì sao phải gặp cô ta xin lỗi?” Trương Văn Trọng cười nhạt,
nói: “Tôi hỏi ông, nếu như thực lực của tôi không đủ, đánh không qua cô
ta, sẽ có hạ tràng như thế nào?”
Béo hòa thượng hiển
nhiên không ngờ tới Trương Văn Trọng lại hỏi vấn đề như vậy, sau khi
sửng sốt vài giây, mới đáp: “Đại khái…đại khái sẽ bị đánh thành đầu heo
đi? Mấy người trước kia cũng bị tiểu hồ đồ dằn vặt qua, mỗi một người
mình đầy thương tích, hơn nữa đủ loại thương thế, bỏng, bầm tím, chàng
thương, mọi thứ đều có. Thậm chí còn có ba kẻ đáng thương bị tiểu hồ đồ
dằn vặt cả đời không tiện cử động. Nếu như thực lực của Trương tiên sinh không đạt được yêu cầu của nàng, chỉ sợ hạ tràng cũng không tốt hơn
những người đó được bao nhiêu.”
Trương Văn Trọng cười lạnh nói: “Đó không phải sao? Nếu như tôi không phải là một người tu
chân, nếu như tu vi của tôi không cao cường, chỉ sợ người bị mình đầy
thương tích không phải là cô ta, mà là tôi. Huống chi, từ đầu tới đuôi,
tôi cũng không có trêu chọc cô ta, vẫn đều là cô ta đến trêu chọc tôi.
Về tình về lý người sai là cô ta, mà không phải tôi. Dựa vào cái gì muốn tôi xin lỗi cô ta?”
“Vậy…” Béo hòa thượng bị lời của Trương Văn Trọng nói làm cứng họng không trả lời được. Hắn cũng biết
lời nói của Trương Văn Trọng thập phần có lý, vốn không có cách nào phản bác. Cuối cùng hắn chỉ có thể cười khổ gãi gãi đầu, nói: “Trương tiên
sinh, xin đừng hiểu lầm, sở dĩ tôi khuyên anh nhận lỗi với tiểu hồ đồ,
cũng không có ý tứ gì khác, kỳ thực cũng chỉ vì muốn tốt cho anh. Anh có lẽ không biết, lai lịch sư thừa của tiểu hồ đồ thật không rõ, nhưng cô
ta nhận thức rất nhiều kỳ nhân dị sự. Tôi chỉ sợ, anh bởi vì việc này mà gặp thiệt thòi lớn. Trương tiên sinh, có một câu nói: Lùi một bước trời cao biển rộng…”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Đây
không phải vấn đề thối lui hay không, theo tôi thấy sở dĩ cô ta ngang
ngược như vậy, hơn phân nửa là do các người quá dung túng, quá nhường
nhịn mà ra. Được rồi, ông cũng không cần khuyên tôi nữa, chuyện này là
ân oán riêng tư giữa tôi và cô ta, các người cũng không cần quản, chỉ
cần không đếm xỉa đến là được.”
Béo hòa thượng vẻ mặt chần chờ: “Vậy…”
Trương Văn Trọng nở nụ cười, nhìn hắn khoát tay chặn lại, nói: “Được
rồi, ông cũng đừng nói thêm nữa. Nếu như tiểu hồ đồ không đến tìm tôi
thì thôi, nếu như cô ta còn trở lại tìm tôi, như vậy tôi nhất định sẽ
làm hết khả năng đảo ngược tính cách ngang ngược này của cô ta.”
Béo hòa thượng trầm ngâm một phen, nói: “Nếu như Trương tiên sinh có
thể thay đổi được tính cách ngang ngược này của tiểu hồ đồ, tự nhiên là
quá tốt, tôi cũng sẽ không khuyên anh nhận lỗi với cô ta nữa. Lại nói,
Trương tiên sinh dễ dàng giết chết Cửu Anh có thực lực cường hãn như
vậy, dù cô ấy có tìm được người giúp đỡ, cũng không thể làm gì được anh. À, được rồi, Trương tiên sinh, có thể đưa số điện thoại di động cho tôi không? Nếu chúng tôi có tin tức liên quan tới tiểu hồ đồ, cũng tiện báo trước cho anh.”
Lần này, Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt, đưa số điện thoại của mình nói cho béo hòa thượng.
Béo hòa thượng lấy ra một điện thoại mới tinh trong tăng bào rộng
thùng thình, ghi lại số điện thoại của Trương Văn Trọng. Chợt nhìn thấy
ánh mắt kinh ngạc của hắn, béo hòa thượng xấu hổ cười giơ điện thoại,
nói: “Đây không phải hàng thật đâu, chỉ là một loại hàng nháy tốt mà
thôi. Hiện tại loại hàng thật khó mua được lắm.”
Trương Văn Trọng lắc đầu hỏi: “Hòa thượng cũng xuôi theo thủy triều sao?”
Béo hòa thượng bất đắc dĩ thở dài nói: “Không có biện pháp, chúng tôi
cũng phải học tập theo thời đại a. Hiện tại người trẻ tuổi thời đại này
chịu tin phật càng ngày càng ít. Để có thể kéo gần cự ly với những người tuổi trẻ, để có thể phát triển được nhiều tín đồ phật giáo, chúng tôi
cũng chỉ đành bắt tay vào lĩnh vực mà những người trẻ tuổi có hứng thú.”
Trương Văn Trọng nghe được cười khổ không ngớt.
Sau khi ghi lại số điện thoại của Trương Văn Trọng, đồng thời bấm điện thoại trở qua cho hắn nhớ số điện thoại của mình, béo hòa thượng bỏ
điện thoại vào túi, sau đó chắp tay cáo từ: “Trương tiên sinh, tôi cũng
không quấy rối anh làm việc nữa, tạm biệt. Nếu như anh có việc muốn tìm
tôi, có thể gọi điện, hoặc đến La Hán Tự tìm tôi. Chí ít trong năm nay,
tôi đều sẽ ở La Hán Tự.”
“Tốt, tôi biết rồi.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Béo hòa thượng xoay người rời đi, rất nhanh quay trở về, cung kính
chắp tay cảm kích nói: “À, được rồi, Trương tiên sinh, chuyện ngày hôm
qua thật vô cùng cảm tạ anh.” Nói xong câu đó, hắn lại xoay người rời
đi.”
Đợi béo hòa thượng đi ra, đôi mắt của Trương Văn Trọng cũng đã hết xót. Vì vậy hắn tiếp tục vùi đầu nghiên cứu máy vi
tính, tiếp tục tìm kiếm trên mạng về tàng bảo đồ. Thỉnh thoảng có bệnh
nhân đi vào, hắn lại tiếp tục làm việc. Đại khái nửa giờ sau, bên trong
phòng y tế xuất hiện tiếng ồn ào, vài người cao giọng kêu lên: “Bác sĩ
đâu? Bác sĩ ở nơi nào?”
“Xảy ra chuyện gì?” Trương Văn Trọng khép lại máy vi tính, cất bước ra khỏi phòng.
Trên hành lang chật hẹp của phòng y tế, đang có khoảng hai mươi người
ồn ào kêu loạn, làm những bác sĩ cùng hộ sĩ muốn đi ra khỏi phòng xem có chuyện gì đều bị kẹt lại không ra ngoài được.
Nhìn
thấy tràng cảnh như vậy, Trương Văn Trọng nhíu mày, quát hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Vì sao đều chen chúc ở nơi này? Ngoại trừ bệnh nhân, đều lui
hết ra ngoài đi. Bằng không, kiểu chen chúc của các cậu, bác sĩ chúng
tôi không cách nào nhìn thấy được bệnh nhân.”
Trong
lòng sinh viên trong đại học Ung Thành, danh vọng của Trương Văn Trọng
cùng lực hiệu triệu có thể làm kẻ khác trợn mắt líu lưỡi. Sau khi nghe
được lời của hắn, những sinh viên đều lui ra khỏi hành lang, đứng trong
đại sảnh của phòng y tế nhìn vào. Cũng đến lúc này, Trương Văn Trọng
cùng các bác sĩ mới phát hiện, trên hành lang đang đặt bốn cáng cứu
thương, bên trên có bốn người bị thương đang nằm. Trong đó có một người
là em trai của Trần Nhàn, Trần Hi.
Nhìn em trai mình
bị thương, máu tươi đầy người, Trần Nhàn nhất thời liền kinh hô lên:
“Trần Hi? Em làm sao vậy? Sao lại bị thương thành như vậy?”
“…” Trần Hi hít một tiếng, lắc đầu, cũng không trả lời câu hỏi của chị mình.
Lúc này, các bác sĩ và hộ sĩ đều đưa bốn cáng cứu thương vào phòng, giúp họ kiểm tra thương thế.
Trương Văn Trọng khẽ cau mày, đi vào phòng Trần Nhàn, lúc này Trần Hi
đang được Trần Nhàn cùng một bác sĩ hiệp lực khiêng vào trong phòng.
Trương Văn Trọng nhìn viên bác sĩ nói: “Bác sĩ Chúc, anh đi nhìn xem
tình huống người bị thương khác, tiểu tử này giao cho tôi.”
“Được.” Bác sĩ Chúc gật đầu đáp.
Đợi bác sĩ Chúc đi ra khỏi phòng, Trương Văn Trọng đóng cửa lại, đồng
thời còn lặng lẽ bố trí một cấm chế che giấu âm thanh, để người bên
ngoài không thể nghe được cuộc nói chuyện bên trong phòng. Đến tận đây
hắn mới nhìn Trần Hi dò hỏi: “Hôm nay người đến phá võ thuật xã của các
cậu là ai? Với tu vi địa cấp đỉnh kỳ của cậu, không ngờ cũng bị thua,
lại còn bị thương nặng như vậy, lẽ nào đối phương là một thiên cấp cao
thủ?”
Nghe Trương Văn Trọng nói, biểu tình của Trần Hi chợt biến thành cổ quái.