“Không dùng tiền để đấu giá ư.” Vưu Văn cau mày, thần tình khó hiểu nói: “Trương ca, lời này của anh là có ý gì? Như thế nào tôi nghe không hiểu đây? Nếu hội đấu giá này không cần dùng tiền để giao dịch, vậy thì sẽ
dùng thứ gì?”
Trương Văn Trọng mỉm cười, cũng không trả lời câu hỏi của Vưu Văn, mà chỉ nhìn Ngô Phẫn.
Trên mặt Ngô Phẫn đồng dạng cũng tràn đầy biểu tình kinh ngạc. Chẳng
qua nỗi kinh ngạc của hắn là hoàn toàn bất đồng với Vưu Văn: “Trương
tiên sinh, làm sao anh biết hội đấu giá lần này, không phải dùng tiền để giao dịch thế?”
Trương Văn Trọng cười nhạt đáp: “Nếu dùng tiền để giao dịch, vậy thì đạo sĩ Hà Phi Quan sớm đã bán thiệp mời cho Mã Ngọc Kiều, sao còn khiến hắn phải sốt ruột chạy quanh cầu khẩn
đây? Huống chi, ông cũng vừa mới nói qua, người tham gia hội đấu giá lần này không phải riêng kì nhân dị sĩ, mà còn có thế gia vọng tộc. Đối
với những người này, tiền, chẳng qua chỉ là những con số mà thôi. Cho
nên tôi mới dám khẳng định, đấu giá hội lần này hẳn là sẽ không dùng
tiền để giao dịch.”
“Lợi hại! Quả nhiên lập luận sâu
sắc.” Ngô Phẫn cảm thán nói: “Không ngờ là Trương tiên sinh chỉ dựa vào
lời nói của tôi, đã đem chỉnh thể cả câu chuyện suy đoán ra. Mạo muội
hỏi thăm một chút, Trương tiên sinh có phải là cảnh sát hình sự không?”
Không đợi Trương Văn Trọng kịp mở miệng trả lời, Vưu Văn đã kinh hô
lên: “Không phải chứ, lão trọc, ông anh không nhận ra Trương ca sao? Hắn chính là thần y Trương Văn Trọng, gần đây danh tiếng nổi như cồn ah!”
Ngô Phẫn kinh ngạc nói: “Ủa, nguyên lai chính là bác sĩ Trương đại
danh đỉnh đỉnh, thất kính...thất kính rồi. Thảo nào tôi vừa trông thấy
anh lại cảm thấy quen mắt, hóa ra là tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái
sơn! Trương tiên sinh, anh nói không sai, buổi đấu giá lần này đích thực sẽ không dùng tiền để giao dịch. Theo ý nào đó mà nói, thì có lẽ nó
không được tính là hội đấu giá, mà chỉ là hội trao đổi vật phẩm.”
Trương Văn Trọng dò hỏi: “Ý của anh là, dùng vật đổi vật?”
Ngô Phẫn gật đầu hồi đáp: “Đúng rồi, chính là lấy vật đổi vật. Đối với kì nhân dị sĩ, thế gia vọng tộc mà nói, tiền, căn bản chỉ là những con
số mà thôi. Cho nên bảo bối mang tới, cũng không phải là vì muốn bán lấy tiền. Cái bọn họ cần là những món đồ vật có giá trị tương đương.”
Vưu Văn khiếp sợ hỏi: “Không phải chứ? Nếu chiếu theo như lời anh nói, vậy thì trường đấu giá lần này, tôi có tiền cũng không thể mua được đồ
vật mình thích hay sao?”
Ngô Phẫn cười nhạt đáp:
“Tiền trong hội đấu giá lần này, đích thực là không có bao nhiêu tác
dụng. Nếu cậu gom thật nhiều đồ cổ tới, thì may ra còn có chút hi vọng
trao đổi được bảo bối.”
“Bất quá, cho dù không thu
hoạch được gì, cũng không sao cả. Tôi nói nhé, đây chính là một cơ hội
tốt để mở rộng tầm mắt. Tôi đảm bảo cậu sẽ được nhìn thấy những thứ,
nhiều khi chỉ có trong tưởng tượng. Nhớ lại trường đấu giá năm năm trước kia, tôi đã từng nhìn thấy một vị lão giả đem mỹ nhân ngư tới làm phí
trao đổi, đây chính là mỹ nhân ngư hàng thật giá thật ah!”
“Thật không vậy?” Vưu Văn biểu tình không tin tưởng.
“Đã khi nào tôi lừa gạt cậu chưa?” Ngô Phẫn cả giận giải thích: “Mỹ
nhân ngư kia, nửa người trên hoàn mỹ không chút tỳ vết, dung mạo xinh
đẹp tựa như tiên thiên. Nhưng đáng tiếc, nửa thân dưới của nàng lại là
đuôi cá.”
“Chuyện này đâu có gì đáng tiếc? Mặc dù chỉ có nửa thân trên là tiểu mỹ nhân, nhưng như thế cũng đã đủ một phen tư
vị khác rồi.” Vưu Văn cười dâm nói. Biểu tình lúc này của hắn quả là dâm tiện, khiến cho người ta thật sự rất muốn đánh đòn. Ngưng cười lúc sau, hắn còn nói thêm: “Xem ra ta phải đi xem trường đấu giá này mới được.
Bất quá, không thể sử dụng tiền, thật là có điểm phiền toái.”
“Chuyện này tôi không giúp cậu được. Tôi và cậu đều giống nhau, đồng
dạng chỉ có tiền mà thôi.” Ngô Phẫn cười khan nói. Theo sau xoay người
rời đi lấy thiệp mời cho Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn.
Lúc này một gã bảo tiêu mặc âu phục đeo kính râm đi tới, cung kính
khom lưng chào Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn, nói: “Hai vị tiên sinh,
mời đi theo tôi. Bữa tối dành cho hai vị đã chuẩn bị xong rồi.”
Dưới sự dẫn đường của gã bảo tiêu, Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn đi
tới phòng hạng sang của khách sạn Khải Toàn. Bởi vì quen biết Ngô Phẫn,
nên vị đầu bếp giỏi nhất của khách sạn Khải Toàn cũng tự thân xuất mã.
Đem tất cả vốn liếng, điều chế ra một bàn hương sắc đủ vị, làm cho
Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn ăn uống phi thường vừa lòng.
Sau khi dùng bữa tối xong, tuy rằng màn đêm đã buông xuống, nhưng vẫn
còn cách hội đấu giá thêm một khoảng thời gian nữa. Nên Trương Văn Trọng kêu Vưu Văn lái xe đưa hắn đi một vòng dạo phố, nhân tiện dừng ở mấy
tiểu điếm bán dược liệu Đông y, mua vài thứ tài liệu này nọ.
Sau khi trở lại khách sạn, Trương Văn Trọng lấy cớ thân thể mệt mỏi,
cần phải nghỉ ngơi an tĩnh, cho nên Vưu Văn cũng không dám phiền nhiễu
đeo bám.
Tiến vào một gian phòng riêng, Trương Văn
Trọng vươn tay đóng chặt cửa, cũng dùng thủ pháp cực nhanh bố trí hai
đạo cấm chế đơn giản. Tiếp đó hắn mới xuất Hỗn Độn Lô luôn luôn mang
theo bên mình ra.
“Nam Minh Ly Hỏa! Đốt!” Trương Văn
Trọng khẽ quát một tiếng, tay phải bắt quyết búng nhẹ vào trong miệng
đỉnh lô, lập tức bên trong Hỗn Độn Lô xuất hiện hỏa diễm thiêu đốt phừng phừng.
Đồng thời, tay trái của Trương Văn Trọng cũng đang vẫy nhẹ, tựa hồ như muốn dẫn dắt linh khí tự nhiên rót vào đỉnh
lô. Theo sau hắn mới cẩn thận bỏ dược liệu vào bên trong...
Khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, thì Trương Văn Trọng đã thu Hỗn
Độn Lô trở về. Mà ở trước mặt hắn, còn có bốn chiếc bình sứ nhỏ. Đây là
bốn bình đan dược vừa mới luyện chế xong. Theo thứ tự là mười viên Tụ
Khí Hoàn, tám viên Ngưng Khí Hoàn, chín viên Ngưng Thần Đan cùng ba viên Hồi Dương Đan.
Nhìn bốn chiếc bình đan dược này.
Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, đem cất vào trong lòng, theo sau tháo gỡ hai đạo cấm chế, mở cửa phòng ra.
Đứng đợi ở
trước cửa phòng, ngoại trừ Vưu Văn cùng gã bảo tiêu mặc âu phục đeo kính râm, thì còn có Ngô Phẫn lúc trước đi Hà Phi Quan cầu thiệp mời. Trông
thấy Trương Văn Trọng mở cửa phòng ra, Ngô Phẫn liền cười dài nói:
“Trương tiên sinh, anh nghỉ ngơi thoải mái không? Hội đấu giá sắp tiến
hành rồi, nếu như đã chuẩn bị xong, thì chúng ta cũng khởi hành thôi.”
Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Nghỉ ngơi rất thoải mái, làm phiền Ngô tiên sinh dẫn đường.”
“Thỉnh đi theo tôi.” Ngô Phẫn mang Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn vào trong thang máy, đi xuống bãi đậu xe ngầm.
Trong thang máy, Ngô Phẫn móc từ trong túi quần ra hai khối thiết bài
màu ngăm đen, hai mặt trước và sau đều khắc hình đồ bát quái, giao cho
Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn, dặn dò: “Hai khối thiết bài này chính là
thiệp mời của hội đấu giá, hai vị cất kĩ nha! Tôi phải tốn rất nhiều
công phu mồm mép, mới xin được về từ Hà Phi Quan đó.”
Vưu Văn lăn qua lộn lại thưởng thức một phen. Tò mò nói: “Khối thiết
bài này chính là thiệp mời hội đấu giá lần này ư? Thoạt nhìn cũng không
có chỗ nào đặc biệt nha, chẳng lẽ không sợ bị người ta làm giả sao?”
Ngô Phẫn bật cười nói: “Vưu lão đệ, tuy rằng khối thiết bài này nhìn
đơn giản, nhưng muốn làm nhái là không thể nào. Chuyện này giải thích ra thực phiền toái, cậu biết như thế là được rồi.”
Trương Văn Trọng liếc mắt một cái liền nhận ra, trong khối thiết bài này ẩn chứa một đạo linh khí, đối với người bình thường, muốn nhái hàng là
không thể nào. Nhưng đối với Tu Chân giả, chỉ cần hiểu rõ phương thức
dao động của tia linh khí này, làm nhái theo cũng không phải là chuyện
gì khó khăn.
Xuống bãi đậu xe ngầm, Ngô Phẫn sớm đã
chuẩn bị một chiếc xe thương vụ. Một đường chạy thẳng tới phía bắc Tinh
Thành, cuối cùng dừng ở trước công viên Sâm Lâm nằm trên sườn núi Ba Hà
sơn.
Trong đêm tối, công viên Sâm Lâm cũng đã đình
chỉ buôn bán, xung quanh là một mảnh cảnh tượng yên ắng. Nương theo phía sau, ngẫu nhiên vọng ra tiếng thú rừng tru tiếu, khiến cho người ta
nghe thấy phải sởn gai ốc. Tuy rằng cổng lớn của công viên Sâm Lâm, sớm
đã đóng cửa im lìm, nhưng khi chiếc xe thương vụ của Ngô Phẫn chậm rãi
tới gần, thì đại môn cổng sát cũng tự nhiên mở ra, để cho chiếc xe chạy
vào.
Chiếc xe thương vụ chạy thẳng đến trước một tòa đại lâu, chuyên dùng để phục vụ khách vãng lai ngắm cảnh, mới chịu dừng lại.
Bước xuống xe, Ngô Phẫn cùng Trương Văn Trọng, Vưu Văn đi vào trong
tòa đại lâu ngắm cảnh. Cùng lúc đó, có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc đạo bào xanh mướt, tay cầm theo đèn lồng, cũng từ bên trong đi ra.
Ban đầu, Vưu Văn hai mắt tỏa sáng, theo sau liền lắc đầu thở dài nói:
“Cô gái này thật xinh đẹp, chỉ đáng tiếc, như thế nào lại xuất gia làm
đạo cô đây?”
Ngô Phẫn đi bên cạnh, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Vưu lão đệ, ngàn vạn lần đừng nói năng linh tinh, vị này
không phải đạo cô bình thường, nàng chính là một trong số những vị thần
tiên sống của Hà Phi Quan.”
Vưu Văn kinh ngạc nói:
“Nàng? Là thần tiên sống? Không thể nào? Tôi còn tưởng rằng, đạo sĩ
trong Hà Phi Quan đều là một đám lão già râu tóc bạc phơ chứ!”
Ngô Phẫn sắc mặt đại biến, khẩn trương nói: “Hừ! Đã bảo đừng nói năng lung tung rồi mà.”
Khi hai người thấp giọng đàm luận, thì vị đạo cô trẻ tuổi kia cũng đã bước tới trước mặt bọn họ.
Ngô Phẫn vội vàng hành lễ nói: “Ngoại môn đệ tử Hà Phi Quan, Ngô Phẫn, tham kiến tiên cô.”
Đạo cô trẻ tuổi thần tình ngạo khí, dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá
Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn, theo sau mới phun ra ba chữ: “Thiệp mời
đâu?”
Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn xuất thiết bài ra.
Đạo cô trẻ tuổi vươn tay đón lấy hai khối thiết bài, miết nhẹ lên trên mặt vài cái, bất thình lình một đoàn quang hoa màu hồng rực rỡ bắn ra
giữa không trung, trong đêm tối mông lung tạo thành dòng chữ cổ xưa
thanh lịch : “Hà Phi Quan.”
“Woa, màn ảo thuật này thật thần kì.” Vưu Văn kinh ngạc há hốc miệng.
Hai đạo quang mang màu hồng rất nhanh lụi tàn, mà đạo cô trẻ tuổi cũng xoay người biến mất ở trong bóng đêm, chỉ còn lại Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn đưa mắt nhìn nhau, thần tình nghi hoặc khó hiểu.
“Đây...rốt cuộc là có ý gì?” Vưu Văn nghi hoặc nhìn Ngô Phẫn hỏi.
Ngô Phẫn cười giải thích: “Tiên cô đã kiểm duyệt thiệp mời xong rồi, đi thôi, tôi dẫ hai người xuống dưới.”
Vưu Văn càng nghi hoặc: “Đi xuống.”
Ngô Phẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, trường đấu giá lần này được tổ chức ở bên dưới đại lầu ngắm cảnh. Đó là một cái nham động thiên nhiên, bất
quá cái nham động kia đã trải qua cải tạo công nghệ số hóa, rất hiện
đại.”