Trương Văn Trọng thu hồi phân thân, sau đó hai tay kháp pháp quyết, rất
nhanh niệm tụng một đạo chú ngữ, chỉ về hướng ngũ độc đang nằm liệt trên mặt đất. Trong tích tắc, vài cỗ linh lực từ trong thân thể hắn bắt đầu
đi ra, lại rất nhanh quấn thành hình ngay trước người hắn, hóa thành một sợi linh thằng( dây thừng linh tính) thô cỡ ngón cái.
Linh thằng do linh lực biến thành, giống như một linh xà rất có linh
tính, tự quấn về phía ngũ độc, lập tức đem năm người buộc chặt vào cùng
nhau.
Nếu như chỉ nhìn từ bên ngoài, linh thằng cũng
chẳng khác gì sợi dây bình thường. Nhưng trên thực tế, linh thằng do
linh lực của Trương Văn Trọng biến thành, cũng chứa đựng tác dụng hạn
chế lực lượng của người tu chân, yêu ma hoặc dị năng giả. Uy lực của nó
còn cao hơn pháp thằng bí chế mà đệ tử Triệu gia dùng để trói Nguyên
Mông vừa rồi. Sau khi bị nó buộc chặt, tốc độ khôi phục thể lực và yêu
lực của ngũ độc đều suy giảm rất lớn, càng đừng nói tới có thể giãy
thoát ra ngoài.
Ngũ độc liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đầu lộ vẻ hối hận. Nếu như ngay từ đầu, cả năm người liên thủ đối
phó Trương Văn Trọng, dù không đánh lại nhưng cũng không đến mức thất
bại thê thảm như thế, triệt để như thế, nói không chừng có thể từ nơi
này chạy trốn ra ngoài. Nhưng đáng tiếc chính là, trên thế giới này cũng không có thuốc hối hận để uống, cho nên trong lòng cảm giác hối hận sâu sắc, bọn họ cũng nhịn không được bắt đầu suy đoán, nhân loại tên Trương Văn Trọng này, đến tột cùng sẽ đối đãi bọn họ như thế nào. Mà sự suy
đoán cũng làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng kinh hoảng và tuyệt vọng.
Vì cầu giữ mạng, Giai Âm cũng chỉ hi vọng dùng mị hoặc lực nhanh chóng làm ra dáng dấp câu hồn điềm đạm đáng yêu, dùng thanh âm nũng nịu cầu
xin nói: “Suất ca, van cầu ông đừng giết tôi, chỉ cần ông chịu tha cho
tôi một mạng, dù muốn tôi làm nô lệ cho ông cũng được nha. Tin tưởng
tôi, bản lĩnh ở phương diện này của tôi rất mạnh. Vô luận là “Ngọc Phòng Bí Thuật” hay “Lục Âm Ngọc Nữ Kinh” tôi đều từng nghiên cứu qua, bảo
chứng có thể cho ông được khoái hoạt như thần tiên đồng thời thu được
tinh tiến trong tu vi…”
Hạt Tử Tinh cũng nhanh miệng
nói: “Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, năng lực của tôi cũng không kém hơn cô ấy. Tôi không chỉ nghiên cứu qua “Ngọc Phòng Bí Thuật”, “Lục Âm Ngọc Nữ Kinh”, tôi còn sở trường về “Phòng trung thuật thập tam đồ” và “Phòng
trung giao cấu thập nhị đoạn động công”. Van cầu ông, đừng giết tôi,
ngàn vạn lần đừng giết tôi.”
Mắt nhìn Giai Âm và Hạt
Tử Tinh muốn dùng biện pháp hiến thân để cầu đường sống, Ngô Công(rết)
Tinh, Bích Hổ Tinh(thằn lằn), Thiềm Cáp(cóc)Tinh thực sự rất muốn khóc.
Lúc này bọn họ thật sự hận bản thân không phải là thân nữ nhi, tuy nói
nam nhi cũng có thể hiến thân, thế nhưng nhìn dáng dấp của Trương Văn
Trọng, cũng không giống một người yêu thích nam phong(gay). Nếu như tùy
tiện đưa ra thỉnh cầu hiến thân, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại. Cho nên
ba người bọn họ chỉ đành buồn bã rơi lệ, đồng thời suy tư đến tột cùng
nên dùng biện pháp nào mới có thể có được con đường sống từ trong tay
Trương Văn Trọng.
Hiển nhiên ngũ độc bị Trương Văn
Trọng dùng linh thằng trói lại, đang nghĩ lầm Trương Văn Trọng dự định
giết chết bọn họ, lấy yêu đan của họ.
Nghe ngũ độc đau khổ cầu xin, Trương Văn Trọng không thèm để ý, xoay người đến xem tình huống của Triệu Tín Chương.
Triệu Tín Chương đầu tiên bị trúng độc Họa Đấu còn chưa hóa giải, sau
đó lại trúng Nhuyễn Cân Hương thi độc, lại thêm vừa giận dữ vừa bi
thương cùng cực, bị thương gan cùng phổi, làm độc tố nhân cơ hội tràn
vào trong cơ thể. Nếu như không được hóa giải hai loại độc tố đã xâm
nhập vào nội thể, chỉ sợ sau khi linh lực hộ thể bị độc tố ăn mòn tiêu
hao hết, độc tố cũng sẽ trực tiếp ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, làm
hắn ở trong đau đớn khó có thể chịu đựng mà tươi sống thống khổ chết đi!
Nhưng khi Trương Văn Trọng xoay người lại, một trận tiếng còi cảnh sát bén nhọn vang lên, từ xa đến gần, từ bên ngoài phòng khám bệnh xã khu
truyền vào. Ngay sau đó tiếng xe phanh lại, tiếng bước chân cùng tiếng
nói vang lên liên tiếp. Hiển nhiên, cảnh sát nhận được điện thoại báo
nguy đã chạy đến. Trương Văn Trọng không khỏi lắc đầu, cười khổ thầm
than: “Thật đúng như đang đóng phim, ta vừa đối phó xong năm yêu vật,
cảnh sát lập tức chạy tới.” Hắn liếc mắt nhìn ngũ độc, bởi vì đã bị thụ
thương cùng yêu lực hao tổn, nên lúc này ngũ độc đã hiện ra nguyên hình. Dáng dấp nửa người nửa thú, đích thật nhìn qua vô cùng quỷ dị đáng sợ,
làm kẻ khác dựng đứng lông tóc, nhân viên y tế trong phòng khám xã khu
đã sớm chết ngất từ lâu, tự nhiên cũng không nhìn thấy dáng dấp của năm
người họ. Nhưng nếu để cảnh sát chạy vào, nhìn thấy hình dạng nửa người
nửa yêu của họ, còn không biết sẽ bị hoảng sợ thành dạng gì. Mà một ngày chuyện này bị tiết lộ lan truyền ra, sẽ dẫn phát ra sự khủng hoảng của
dân chúng bình thường. Cũng giống như năm 90, ở bốn khu truyền lưu sự
kiện cương thi cùng khu Thượng Hải truyền lưu sự kiện lão thái hút máu,
đều từng làm cho dân chúng khủng hoảng, tạo thành ảnh hưởng rất xấu.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Trương Văn Trọng thi triển thủ thuật che
mắt hướng về phía ngũ độc, để cho ngũ độc trong mắt người thường khôi
phục lại dáng dấp loài người. Đương nhiên thủ thuật che mắt như vậy cực
kỳ giản đơn thô lậu, phàm là người tu chân hay dị năng giả chỉ liếc mắt
liền nhìn ran gay. Thế nhưng đối với loài người bình thường mà nói cũng
có thể qua mặt được.
Trương Văn Trọng vừa thi triển
xong thủ thuật che mắt, chợt nghe bên ngoài phòng khám xã khu truyền vào tiếng kêu gọi đầu hàng của cảnh sát: “Người ở bên trong nghe, chúng tôi là cảnh sát. Hiện tại các người đã bị vây quanh, nhanh buông vũ khí,
thả ra con tin, nhanh chóng đi ra đầu hàng! Dùng hành động thực tế tranh thủ được giảm hình phạt!”
“Nếu ta thực sự là bọn
cướp, nghe được các người kêu gọi đầu hàng như vậy, không liều mạng với
các người mới là lạ đó!” Trương Văn Trọng bật cười, hướng bên ngoài
phòng khám xã khu hô: “Chuyện nơi này các vị không quản được, nên làm gì thì cứ làm đi.” Dứt lời, hắn lấy ra điện thoại di động, gọi cho Tam Si, để người của Đặc Cần tổ bọn họ nhanh chạy tới xử lý việc này, tiện thể
giúp hắn kết thúc công việc.
“Di, là thanh âm của
Trương ca.” Bên ngoài phòng khám xã khu đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc, chính là Đàm Thanh. Trương Văn Trọng nói: “Là tôi, tiểu Đàm,
chuyện xảy ra ở đây các vị không quản được đâu, cũng không đến phiên các vị quản lý. Ân, các vị tới cũng tốt, tôi nhờ các vị ở bên ngoài hỗ trợ
duy trì trật tự một chút, đừng cho người nào tùy tiện đi vào trong đây.”
Đàm Thanh biết Trương Văn Trọng có thân phận là người của Đặc Cần tổ
cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, nàng cũng không biết Trương Văn Trọng đã
sớm được thăng làm thiếu tướng, cho nên vừa nghe những lời này của hắn,
liền đoán được hơn phân nửa liên quan đến chuyện cơ mật, vội vã đáp lại: “Được, chúng tôi sẽ theo lời anh phân phó đi làm.”
Nhưng lời của nàng vừa hạ xuống, cảnh sát dùng loa kêu gọi đầu hàng vừa
rồi cũng tràn đầy vẻ không vui nói: “Ngươi nói việc này chúng ta không
quản được, thì chúng ta phải mặc kệ sao? Ngươi muốn chúng ta thay ngươi
giữ gìn trật tự, chúng ta phải thay người làm à? Ngươi cho ngươi là ai
mà chúng ta là ai? Chúng ta là cảnh sát!”
Người nói
chuyện khoảng ba mươi tuổi, tên là Cổ Bân. Hắn vừa mới đến đảm nhiệm
chức đội trưởng đội hình cảnh tại Ung Thành. Đội trưởng hình cảnh Lý
Triêu Dương lúc trước đã thăng nhiệm làm phó cục trưởng cục cảnh sát Ung Thành. Vốn vị trí đội trưởng đội hình cảnh Lý Triêu Dương có đề cử Đàm
Thanh, thế nhưng cuối cùng Cổ Bân lại từ công an tỉnh điều xuống đảm
nhiệm chức vụ đội trưởng đội hình cảnh. Còn Đàm Thanh vẫn tiếp tục làm
phó đội. Đối với việc này, mặt trên đưa ra lý do giải thích: Đàm Thanh
còn quá trẻ, tư lịch không đủ, không đủ đảm nhiệm trọng trách. Nhưng có
người từ đường nhỏ tiết lộ, bối cảnh tên Cổ Bân này không đơn giản, lão
gia tử của hắn là đại lĩnh đạo thực quyền trong tỉnh Thiên Nam. Lần này
phái Cổ Bân tới Ung Thành chỉ là mạ vàng để hỗn tư lịch.
Lúc này nhìn thấy gương mặt Cổ Bân lộ vẻ giận dữ, Đàm Thanh liền nhanh miệng giải thích thân phận của Trương Văn Trọng: “Cổ đội, người nói
chuyện bên trong phòng khám xã khu chính là Trương Văn Trọng, anh ấy…”
Nhưng Cổ Bân căn bản không muốn nghe Đàm Thanh giải thích, bàn tay
vung lên, cắt đứt lời nàng: “Được rồi tiểu Đàm, cô cũng đừng nói chuyện
thay hắn, tôi thật ra muốn vào xem một chút, đến tột cùng là ai lại có
khẩu khí lớn như vậy, dám đến kêu đi hét ra lệnh cho cảnh sát chúng ta.” Dứt lời hắn nhìn cảnh sát chung quanh nói: “Các ngươi theo ta đi vào!”
Cổ Bân cùng mười mấy hình cảnh chạy vào bên trong phòng khám xã khu,
nhìn thấy tình cảnh này, Đàm Thanh chỉ đành đi theo phía sau bọn họ.
Nhưng nàng cũng không quên hạ mệnh lệnh, để bọn họ nhanh chóng kéo cảnh
giới tuyến chung quanh, canh phòng nghiêm ngặt không cho người ngoài đến gần, để tránh khỏi phiền phức không tất yếu.
Vừa mới chạy vào phòng khám, còn chưa đi tới phòng truyền dịch, một mùi máu
tươi gay mũi nồng nặc đập vào mặt, làm Cổ Bân đã quen ngồi trong phòng
làm việc máy lạnh suýt chút đã nôn mửa ra. Tuy rằng cố nén không để nôn
mửa, thế nhưng sắc mặt hắn đã biến như màu than chì, xấu xí tới cực
điểm.
Mà chờ khi hắn đi tới cửa phòng truyền dịch,
nhìn thấy tràng cảnh máu tươi nhễ nhại bên trong, cùng thi thể bị Họa
Đấu cắn xé không còn nguyên vẹn của Triệu Nguyên Mông, cũng không còn
chịu được cảm giác sôi sùng sục trong dạ dày “oa” một tiếng liền phun
ra. Những hình cảnh còn lại, bao quát cả Đàm Thanh, đều là người từng
vài lần kinh lịch những vụ án mạng, từng gặp qua người chết, tuy rằng
tràng cảnh trong phòng truyền dịch rất máu tanh, làm cho sắc mặt bọn họ
trở nên trắng bệch, nhưng đều nhịn xuống không nôn mửa tại chỗ như Cổ
Bân.
“Trương ca, xảy ra chuyện gì?” Đàm Thanh cuối cùng cũng hồi phục lại, sắc mặt trắng bệch hỏi.
Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời, Cổ Bân vừa mới phun ra mọi thứ
trong dạ dày, cũng đã rút súng ra chỉ về hướng Trương Văn Trọng, thở hổn hển nói: “Còn phải hỏi sao? Toàn bộ trong phòng truyền dịch chỉ còn một mình hắn còn đứng! Không hề nghi ngờ, người gây án chỗ này là hắn! Cô
xem, năm người vết thương đầy mình kia, đã bị hắn dùng dây thừng trói
lại, xem như vậy hẳn hắn chuẩn bị giết họ ngay tại chỗ! Hiển nhiên,
người này là kẻ sát nhân biến thái!” Sau đó hắn hướng Trương Văn Trọng
thét lên ra lệnh: “Giơ tay lên! Nhanh giơ tay lên! Đừng mơ tưởng ra vẻ
với chúng ta!”