Ăn xong cơm tối, giúp đỡ Vưu Giai và Vương Hân Di dọn dẹp xong mọi thứ,
Tô Hiểu Hồng nghe xong điện thoại giục giã của người nhà liền cáo từ rời đi. Trương Văn Trọng vốn muốn tiễn nàng, lại bị nàng uyển cự, tự đi ra
khỏi tiểu khu Hải Vận, cản một chiếc taxi trở về nhà.
Sau khi Tô Hiểu Hồng rời đi, Trương Trạch Thụy bọn họ cũng lần lượt quay về phòng
mình, bắt đầu tĩnh tu. Bọn họ thân là người tu chân, tự nhiên cảm giác
được linh cư mang đến chỗ tốt lớn như thế nào. Đều muốn tranh thủ kỳ ngộ này, mau chóng rèn luyện đạo tâm của mình, củng cố tu vi, do đó tránh
thoát loại chuyện tẩu hỏa nhập ma phát sinh.
Sau khi mọi người đi lên lầu, Trương Văn Trọng quay đầu nhìn Vưu Giai: “Tối nay em có về nhà không?”
Vưu Giai còn chưa kịp mở miệng trả lời, những yêu quái trong phòng
khách không hẹn mà cùng dựng lỗ tai nghe trộm. Cùng lúc đó ngọn lửa bát
quái thiêu đốt hừng hực trong lòng bọn họ đang cháy lên.
Những ý nghĩ trong lòng nhóm yêu quái đều bị hắn xem hết vào trong mắt. Hắn
vươn tay đánh ra một âm thanh, chỉ riêng Vưu Giai không nghe được, còn
trong tai đám yêu quái đều như tiếng sấm đánh vang dội, chấn đến bọn hắn choáng váng đầu óc, bên trong tai vang lên một mảnh ong ong.
Ngay khi đám yêu quái đang thống khổ bịt tai, hắn ném cho bọn hắn một
ánh mắt ý tứ rõ ràng nói: “Đây chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ, để xem sau
này các ngươi còn dám nghe trộm lung tung nữa không.”
Vưu Giai cũng không nhận thấy cảnh này, gương mặt nàng hồng hồng cúi đầu, nói: “Anh nói đi, em đều nghe lời anh.”
Hắn tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Đều nghe anh sao? Chúng ta đi tu luyện công pháp song tu nhé?”
“Được.” Vưu Giai e thẹn vô hạn gật đầu, chợt bật cười khẽ, đã bị hắn bế bổng lên, lại đi thẳng về phòng ngủ.
Ngay khi cửa phòng ngủ của hắn vừa đóng lại, mấy cánh cửa bên cạnh cũng không hẹn cùng lặng yên mở ra. Ba cái đầu lớn một nhỏ, từ bên trong thò ra dò xét, chính là mấy người Trương Trạch Thụy.
Nhìn thấy
người khác cũng có chung một cử động như mình, bọn họ không khỏi nở nụ
cười, chợt bịt miệng, rất sợ mình cười lớn sẽ bị đôi tình nhân nghe
được.
Xưa nay Trương Trạch Thụy đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, lúc
này cũng vui vẻ ra mặt, hướng Trương Thành Quý nháy mắt nói: “Lão gia
tử, chúc mừng, xem bộ dáng này, sợ là không được bao lâu, cha lại có
thêm một chắt trai rồi.”
Trương Thành Quý cười toe toét, nói: “Cùng vui, cùng vui, lúc đó chẳng phải con cũng có đứa cháu nội hay sao?”
Tiểu Liên Nam nghe không hiểu gì, ngẩng đầu lên hỏi Vương Hân Di ở cùng phòng với mình: “Bác, ba ba và dì Vưu đang làm gì trong phòng vậy?”
“Ách…” Vương Hân Di bị câu hỏi của con bé làm nghẹn lời.
Vương Hân Di không biết làm sao trả lời vấn đề này, chỉ đành cười khổ
nói: “Con là một đứa bé, quan tâm việc này làm gì? Được rồi, đừng nhìn
nữa, nhanh theo bác về phòng tĩnh tu.” Nàng kéo tiểu Liên Nam vào trong, đóng lại cửa phòng.
Một buổi tối, có người ngủ thật ngon, có
người trắng đêm tĩnh tu, còn có hai người, ở trong phòng lật qua lật lại cày cấy không ngớt.
Ngày thứ hai, Trương Văn Trọng và Vưu Giai dậy thật sớm.
Tuy rằng đêm qua lăn qua lăn lại cả đêm, nhưng do song tu công pháp tác dụng, trên mặt hai người không hề có vẻ mệt mỏi, trái lại còn thần
thanh khí sảng, tinh thần chấn hưng. Nhất là Vưu Giai, sau một đêm cày
cấy, vô luận là đạo tâm hay tu vi, đều thêm tinh thuần vững chắc hơn
trước.
Chuyện tốt như vậy hiển nhiên trước đây nàng chưa từng
gặp qua. Thế cho nên ngay khi đang ăn bữa sáng, nàng nhịn không được kề
sát bên tai hắn, lặng lẽ nói: “Không nghĩ tới, làm loại chuyện này tu vi còn được củng cố, có tác dụng đề thăng. Xem ra chúng ta sau này nên làm nhiều hơn mới tốt.”
Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, trêu
ghẹo: “Thế nào, ăn ngon biết vị rồi sao? Chỉ cần em nguyện ý, đêm đêm
sênh ca cũng không thành vấn đề.”
Mấy người Trương Trạch Thụy
trùng hợp đang đi xuống lầu, nghe thấy không rõ lời của hắn, hiếu kỳ dò
hỏi: “Thân ca là ai? Hắn xảy ra chuyện gì sao?”
Gương mặt Vưu
Giai nhất thời đỏ lên, thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ véo vào lưng
hắn, vô hạn e thẹn sẵng giọng: “Muốn chết hả anh, nói lớn tiếng như vậy, đều để Trương bá bá nghe thấy được. Hoàn hảo họ nghe không rõ, bằng
không sau này em không còn mặt mũi đối diện mọi người.”
Ăn xong
điểm tâm, hắn dặn người nhà vài câu, lại ra ngoài đến phòng y tế. Hắn
vừa đi ra, Tô Hiểu Hồng đã tới, cùng Vưu Giai và người nhà Trương gia ở
lại trong linh cư tu luyện. Để tránh việc bị tẩu hỏa nhập ma, sau này
thuận lợi tiến hành tu luyện, mấy ngày này dù khô khan chán nản thế nào, họ cũng cắn răng kiên trì tiếp tục. Huống chi, đối với việc mới trở
thành người tu chân không lâu, chuyện tĩnh tu kỳ thực còn có chút mới
mẻ.
Khi hắn đi tới phòng y tế, còn gần hai mươi phút mới đến giờ làm việc. Nhưng cũng như ngày thường, các bác sĩ hộ sĩ cũng đã đến làm
việc rất sớm.
Nhưng làm cho hắn có chút kinh ngạc chính là bên
trong phòng hắn, ngoại trừ mấy nghiên cứu sinh còn có một vị lão giả tóc trắng xóa. Mà viện trưởng Hồ Cường đang có vẻ mặt cẩn thận đứng bên
cạnh hắn, dáng dấp như không dám thở mạnh.
Nhìn thấy hắn đi vào phòng, vị lão giả lập tức cười đứng dậy đón chào, nói: “Trương giáo thụ, đã lâu không gặp.”
Hắn cũng đã nhận ra thân phận của vị lão giả này, chính là lão hiệu
trưởng của đại học Ung Thành, viện sĩ Trung khoa viện, là một vị giáo
dục gia tên Quách Văn Bân.
Đối với những chuyên gia chân chính
này, hắn cũng rất bội phục. Cho nên hắn bước nhanh tới, bắt tay Quách
Văn Bân, nói: “Quách lão hiệu trưởng? Sao ông lại tới đây? Có chuyện gì
phân phó gọi điện thoại không phải được rồi sao?”
Quách Văn Bân
nói đùa: “Tôi cũng không có cái giá lớn như vậy, có thể kêu hét vị
chuyên gia y học nổi danh thế giới như cậu. Huống chi lần này tôi có
chuyện cầu Trương giáo thụ, càng nghĩ thấy tự mình đến cửa bái phỏng vẫn tốt hơn.” Dáng dấp hắn cười tủm tỉm chẳng khác gì vị Phật Di Lặc bên
trong chùa miểu. Mà trong miệng các sinh viên trong trường đại học Ung
Thành, hắn cũng có một danh xưng là Phật Di Lặc.
Hồ Cường ở một
bên nói: “Quách lão hiệu trưởng đã đến trước tám giờ chờ anh, vốn tôi
muốn gọi điện cho anh, nhưng hiệu trưởng lại không cho, nói sợ làm lỡ
anh nghỉ ngơi…”
Quách Văn Bân vừa cười vừa nói: “Người già rồi,
luôn luôn thức rất sớm. Nhàn rỗi cũng vậy, không bằng đến ngồi chờ
Trương giáo thụ. Bất quá tới sớm cũng không phải là không có thu hoạch.
Chí ít tôi đã kiến thức được bầu không khí học tập tốt đẹp bên trong
phòng y tế của các vị. Không tệ, rất không tệ.”
Tuy rằng biết
được bầu không khí tốt đẹp này chính do Trương Văn Trọng mang đến, nhưng Hồ Cường dù sao cũng có danh nghĩa viện trưởng, nghe được lời khích lệ
của Quách Văn Bân, trên mặt không tự chủ được toát lên vẻ kiêu ngạo.
Sau khi hàn huyên khách sáo vài câu, Trương Văn Trọng hỏi thẳng vào
việc chính: “Không biết hôm nay Quách lão hiệu trưởng đến tìm tôi, là vì chuyện gì vậy?”
Thấy Trương Văn Trọng nhắc tới chính sự, biểu
tình Quách Văn Bân cũng trở nên nghiêm túc, nói: “Ngày hôm qua anh giảng bài trong phòng y tế, tôi có nghe qua. Vốn tôi cũng muốn tới nghe một
chút, nhưng lão đầu như tôi thật chen không nổi với thanh niên, cho nên
không vào giúp vui. Hôm nay tôi qua tìm anh, là muốn mời anh trong mấy
ngày trước khai giảng chính thức, tổ chức buổi công khai khóa. Theo tôi
hiểu biết, bởi vì buổi giảng của anh thường quá tốt, nên rất nhiều người nghe còn chưa tận hứng, muốn tiếp tục được nghe…”
Khi nghe được ý định của Quách Văn Bân, hắn mỉm cười nói: “Không thành vấn đề, sau
khi trải qua chuyện hôm qua, tôi cũng đang muốn mở thêm vài buổi đường
khóa.”
Quách Văn Bân nghe vậy vui mừng, liên thanh nói tốt, lúc này kéo tay hắn trao đổi những việc liên quan tới đường khóa.
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi buổi sáng hắn đều đến giảng đường giảng bài về phương diện tri thức y học chuyên môn.
Tuyển chọn giảng đường là vì người đến tham gia nghe khóa thật rất
nhiều, sợ trong phòng không thể đủ chỗ. Nhưng sự thực chứng minh, bọn họ đã không ước định đúng lực ảnh hưởng của hắn. Những người đến nghe
giảng bài, chen chúc chật như nêm, hoàn toàn có thể dùng thành ngữ
“người người tấp nập” để hình dung.
Dưới tình huống này, đại học Ung Thành phải dùng ti vi cùng internet quay tại hiện trường, lúc này
mới tránh được việc người chen chúc quá nhiều xuất hiện việc đè ép nguy
hiểm.
Ngoài ra có một việc mọi người thật không ngờ.
Bởi vì hắn tổ chức giảng bài trước ngày khai giảng chính thức, làm các sinh viên vốn định chờ đến ngày khai giảng mới về trường, nào ngờ đều đổi ý
đi trước. Bởi vì họ muốn tham gia vào những buổi đường khóa công khai
của hắn.
Mấy ngày nay cứ bình thản trôi qua. Trong nháy mắt đã
đến ngày khai giảng. Những buổi công khai khóa của hắn cũng đã tạm thời
kết thúc. Mà điều này cũng làm rất nhiều học sinh cảm thấy tiếc hận và
luyến tiếc.
Ngay ngày đại học Ung Thành khai giảng, Xích Hà đạo
trưởng và Trác Thanh Liên của Hà Phi Quan cũng xuất hiện trong phòng y
tế đến bái phỏng Trương Văn Trọng.