Thời gian hỏa hoạn phát sinh là hơn hai giờ chiều, ngay lúc này mọi
người không có rời nhà, thậm chí còn có một ít người còn đang nghỉ trưa. Trước đó không ai biết được tòa lầu này không ngờ phát ra trận lửa lớn
đến như vậy!
Cho nên khi trận lửa lớn này đột nhiên
xuất hiện, đồng thời trong khoảng thời gian rất ngắn đã nuốt chửng cả
tòa lầu cao, mọi người trong tòa lầu đều sợ ngây người, trong bọn họ đại bộ phận đều không hiểu rõ tri thức chạy thoát khỏi đám cháy như thế
nào, chỉ biết thất kinh hướng dưới lầu bỏ chạy. Trọng bọn họ mặc dù có
người thành công trốn ra đám cháy, nhưng đồng dạng cũng có người bị nhốt bên trong không thể thoát thân.
Ngay khi Trương Văn
Trọng vừa mới chạy ào vào tòa lầu, còn có người bị bức đến điên cuồng,
liều lĩnh từ trên lầu cao nhảy xuống. Đối với đại bộ phận người mà nói,
dù tình nguyện bị té thành tàn phế cũng không nguyện ý bị lửa lớn chết
cháy. Nhưng may mắn chính là, đội viên chữa cháy tuy rằng bó tay hết
cách với trận lửa lớn quái dị này, nhưng cũng đã làm đủ thi thố an toàn
bên dưới lầu, những người mạo hiểm từ trên lầu cao nhảy xuống cũng không bị ngã chết, chỉ bị té bị thương nhẹ mà thôi. Ngay khi bọn họ vừa rơi
xuống, Tô Hiểu Hồng và Trần Nhàn vội vàng dẫn theo mấy bác sĩ khỏe mạnh
trong phòng y tế chạy tới, vội vàng chuyển dời bọn họ đến nơi an toàn
đồng thời chữa trị thương tích cho bọn họ.
Ngay khi
đang vội vàng chữa trị cho những nạn nhân này, Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử
Mạn không hẹn mà cùng quay người lại, nhìn vào tòa lầu bị lửa đốt hừng
hực, dùng thanh âm chỉ có bản thân mới nghe được cầu khẩn âm thầm: “Lão
sư( Văn Trọng), thầy(anh) nhất định phải còn sống trở ra a!”
Giờ khắc này, Trương Văn Trọng bản thân đang ở bên trong đám cháy, đã dùng tốc độ cực nhanh vọt lên tầng năm của tòa lầu.
Từ tin tức do thần thức truyền về, Trương Văn Trọng biết được trên
biển lửa tầng năm còn có hai dấu hiệu sinh mạng tồn tại. Chỉ bất quá hai dấu hiệu đều rất yếu ớt, hiển nhiên đã đến bên bờ sắp tan vỡ.
Trương Văn Trọng liếm liếm đôi môi khô khốc vì thiêu trong nhiệt độ
cao, híp mắt lại nhận rõ phương hướng hai dấu hiệu sinh mạng do thần
thức truyền về, vọt nhanh về hướng đó.
Một cánh cửa
chắn ngay trước mặt Trương Văn Trọng, hai dấu hiệu sinh mạng đã rất yếu
ớt đang ở bên trong cánh cửa. Bởi vì lửa cháy quá lớn, lớp sơn trên cửa
đã cháy rớt, độ nóng khiến kẻ khác khó có thể tới gần. Nguyên cánh cửa
vốn dùng để bảo vệ tài sản nhà ở, lúc này thình lình lại biến thành cánh cửa chặn ngang sinh mạng, làm hai người bên trong thật khó có thể thoát chết.
Trương Văn Trọng cũng không suy nghĩ nhiều,
chân trái chấm đất, chân phải đá mạnh vào cánh cửa trước mặt, sau một
tiếng nổ “oanh”, một cước cực mạnh của hắn đã đá bay cánh cửa.
Thế lửa bên trong phòng còn mãnh liệt hơn cả bên ngoài hành lang, bởi
vì bên trong phòng có quá nhiều vật và chất dẫn cháy. Ngay khi Trương
Văn Trọng dùng một cước đá bay cánh cửa, một đạo ngọn lửa dữ tợn nhất
thời mang theo tất cả sóng nhiệt đổ ập về chỗ hắn, đang muốn đưa hắn
thôn phệ vào trong biển lửa rừng rực.
Vùng lông mày
bị đốt đến mức muốn bốc cháy của Trương Văn Trọng chợt nhướng lên, há
mồm hướng ngọn lửa cùng sóng nhiệt phun ra một đạo chân nguyên, ngạnh
sanh bức lui ngọn lửa cùng sóng nhiệt. Hắn bất chấp suy nghĩ nhiều, vội
vã chạy vào trong căn phòng đã hoàn toàn chìm trong biển lửa.
Rất nhanh, Trương Văn Trọng tìm được hai mẹ con đã sắp chết đang ở bên trong nhà vệ sinh.
Đó là một thiếu phụ, đại khái khoảng ba mươi tuổi, vừa nhìn thấy
Trương Văn Trọng đẩy cửa phòng vệ sinh ra, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Đứa con khoảng chừng bốn năm tuổi, con mắt mờ đục nằm trong lòng nàng,
hiển nhiên đã sắp chết ngộp.
Trong tay thiếu phụ cầm
hai chiếc khăn ướt, một che trên mũi miệng mình, một đang che trên mũi
miệng con gái, nhờ nước ngăn cản khói đặc làm bịt kín đường hô hấp.
Ngọn lửa lớn thiêu đốt hừng hực sở dĩ tạm thời còn chưa lan vào được
căn phòng này, đều bởi vì vị thiếu phụ đã đóng chặt cửa, đồng thời còn
dùng khăn mặt nhét vào khe hở, đồng thời đổ nước tràn đầy phòng vệ sinh, mỗi một giây đều dùng nước xối vào cửa phòng, dùng nước làm chậm lại
tốc độ bị thiêu hủy của căn phòng.
Nhưng cách làm này của thiếu phụ tuy có thể làm chậm thế lửa xâm nhập phòng vệ sinh, nhưng cũng làm căn phòng nhỏ hẹp bị đốt cháy đến một độ nóng kinh người, thế
cho nên cô bé đã có chút không thể chịu nổi. Cô bé đã bị lửa nung đến
mức sắp ngất, thậm chí ngay cả thiếu phụ cũng đã sắp tan vỡ, thần chí
ảnh hưởng nghiêm trọng, thậm chí còn xuất hiện ảo giác và huyễn thính(
nghe lầm), thấy Trương Văn Trọng xuất hiện ngay trước mặt, thiếu phụ đờ
đẫn vô ý thức ôm chặt con gái vào lòng, muốn dùng sức lực còn lại bảo hộ con mình.
Trương Văn Trọng nhìn thiếu phụ đang tràn
đầy vẻ kinh khủng cùng không chút sức lực ngồi bệch dưới sàn nói: “Đứng
lên, theo tôi đi, tôi đưa hai người lao ra ngoài!”
Thiếu phụ hiển nhiên bị trận lửa kinh khủng thình lình này làm kinh
hoàng, nghe Trương Văn Trọng muốn nàng rời khỏi phòng vệ sinh bảo mệnh,
vội vàng dùng thanh âm kích động không thể khống chế kêu lên: “Không,
tôi không đi, bên ngoài đều là lửa cháy, đi ra ngoài sẽ bị tươi sống
chết cháy. Tôi muốn ở lại đây với con tôi, ở đây có nước, chỉ cần có
nước lửa không vào được! Chỉ cần chúng tôi vẫn ở đây, có thể đợi được
trận lửa này được dập tắt!”
Người khác có thể còn
không biết trận lửa lớn này đáng sợ thế nào, nhưng Trương Văn Trọng lại
rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là một trận lửa lớn đơn giản. Đừng nói đến thiếu phụ có thể dựa vào nước để cứu mạng hay không, kỳ thực
nước ở trong trận hỏa hoạn kỳ dị này không khởi được bao nhiêu tác dụng, sẽ không bao lâu phòng vệ sinh cũng sẽ bị trận lửa hừng hực này nuốt
chửng. Dù trận lửa này chỉ là loại lửa bình thường, thiếu phụ có thể
ngăn được lửa tập kích vào phòng vệ sinh, nhưng dưới nhiệt độ cao thiêu
cháy, độ nóng trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp còn cao hơn lò nướng mấy lần. Ở dạng hoàn cảnh này, người sẽ rất nhanh bị mất nước mà ngất, thậm chí là tử vong. Vào lúc này cô bé trong lòng thiếu phụ cũng đã sắp ngất, chỉ
bởi vì thiếu phụ không hiểu biết vì y học thường thức, đồng thời tâm
thần kinh hoảng quá độ, cho nên không thể nhìn thấy được tình hình thực
tế.
Trương Văn Trọng khẽ cau mày, ở thời khắc nguy
cấp khẩn trương này, hắn cũng không có bao nhiêu thời gian, càng không
có tâm tình đi khuyên bảo thiếu phụ. Cho nên hắn áp dụng phương pháp
trực tiếp lại đơn giản nhất, lại có hữu hiệu thiết thực nhất: Trực tiếp
xong lên phía trước, tay trái thò ra cướp cô bé ôm vào trong ngực, đồng
thời lặng yên truyền chân nguyên vào trong cơ thể cô bé, duy trì sinh
mạng cho đứa bé. Đồng thời tay phải túm vị thiếu phụ đang kinh khủng quá độ mà ngây ngốc lên, không cần phân trần, trực tiếp xốc ngang lên vai.
Tuy rằng thiếu phụ cũng nặng trên dưới một trăm cân, nhưng trọng lượng như vậy đối với Trương Văn Trọng mà nói căn bản không là gì. Tay trái
ôm cô bé, tay phải khiêng thiếu phụ, hắn rất nhanh xông qua biển lửa
rừng rực, hướng dưới lầu cấp tốc phóng đi. Mà trong quá trình này, thiếu phụ đột nhiên bị hắn khiêng lên vai cũng không chịu phối hợp, không chỉ liều mạng giãy dụa thân thể, muốn tuột xuống khỏi vai Trương Văn Trọng, thậm chí còn cắn vào cổ hắn.
Nhưng cơ thể của Trương Văn Trọng còn cứng rắn hơn cả sắc thép, một cái cắn của thiếu phụ không những không lưu lại dấu răng, trái lại suýt chút làm rớt luôn hàm răng
của nàng.
Đối với loại biểu hiện này của thiếu phụ,
Trương Văn Trọng cũng không đặt vào lòng, theo hắn xem ra, một người
bỗng nhiên gặp phải kinh biến sẽ làm ra phản ứng phi thường kinh khủng.
Nhưng để phòng ngừa thiếu phụ gây thêm phiền phức cho hắn, Trương Văn
Trọng truyền chân nguyên vào trong thân thể của nàng, tạm thời đình chỉ
phản xạ của cơ thể, khiến nàng không thể lộn xộn, gây thêm phiền toái
cho hắn.
Trương Văn Trọng cứ như vậy tay trái ôm bé
gái, tay phải ôm thiếu phụ, dùng hết sức phóng vọt xuống dưới lầu, thành công chạy ra khỏi biển lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Chứng kiến Trương Văn Trọng khiêng hai thân ảnh từ trong lầu vọt ra, đội viên cứu hỏa cùng mấy vị bác sĩ lập tức xông lên, tiếp nhận bé gái và
người thiếu phụ ở trong tay Trương Văn Trọng, hơn nữa còn chuyển dời đến nơi an toàn thoáng đãng không khí, tìm biện pháp sơ cứu tạm thời.
Trông thấy Trương Văn Trọng lao ra khỏi biển lửa, Mã đội trưởng không
khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Ách, người thanh niên kia vừa mới thoát khỏi biển lửa rồi.”
Nhưng không đợi cho hắn kịp cao
hứng trở lại, Trương Văn Trọng đem bé gái cùng thiếu phụ chuyển cho nhân viên sơ cứu xong, không ngờ lại xoay người lần thứ hai phóng vọt vào
trong biển lửa thiêu đốt hừng hực.
“Uy..uy....anh kia...” Mã đội trưởng nhất thời sững người, lúc này hắn đã hoàn toàn bị chấn kinh mất rồi.
Trong lúc vô cùng khiếp sợ, Mã đội trưởng cũng nhỏ giọng nói thầm:
“Trương Văn Trọng a Trương Văn Trọng, anh nhất định phải sống quay trở
ra đó!”
Giờ khắc này không chỉ riêng Mã đội trưởng,
mọi người ở đây vô luận là đội viên cứu hỏa hay bác sĩ, y tá. Vô luận
quần chúng hay cảnh sát đứng vây xung quanh, toàn bộ đều nhìn theo bóng
lưng một lần nữa xông vào trong biển lửa kia...