Trong phòng thuốc Đông y trong bệnh viện, lúc này các vị chuyên gia y
học đang đứng chật ních. Ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung trên
người Trương Văn Trọng.
Từ khi đi vào trong phòng
thuốc Đông y, hắn bắt đầu tự hốt thuốc không ngừng. Tuy rằng hắn lần đầu tiên đến phòng thuốc, thế nhưng chỉ cần liếc mắt đã hiểu rõ toàn bộ vị
trí của các loại thuốc đặt bên trong. Khi hắn bốc thuốc, còn nhanh nhẹn
thành thạo hơn cả nhưng lão dược sư đã làm việc bên trong nhiều năm.
Chỉ trong nửa ngày, hắn đã uống qua sáu chén thuốc hoàn toàn khác nhau.
Sau mỗi lần uống xong một chén thuốc, hắn đều híp mắt tĩnh tọa một
hồi. Sau đó lắc đầu, lại cầm chén thuốc khác lại một ngụm uống cạn.
Hành động của hắn đối với những chuyên gia y học đang có mặt, rất ly
kỳ cổ quái. Hầu như không ai biết hắn làm như vậy đến tột cùng lại có ý
tứ gì.
Lẽ nào sau khi uống thuốc nhắm mắt tĩnh tọa
chốc lát, là có thể phán đoán ra được chén thuốc có hiệu quả trị liệu
hay không sao? Đây…cũng thật thái quá đi thôi?
Hơn
nữa nhìn khoảng cách mỗi lần hắn uống thuốc, cũng chỉ ngắn ngủi vài
phút. Dù bên trong chén thuốc có hiệu quả trị liệu, cũng không khả năng
chỉ trong vài phút đã thấy hữu hiệu đi? Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy, uống quá nhiều loại thuốc như thế, làm sao có thể nhận ra thuốc có hữu hiệu lại là chén thuốc nào?
Theo những chuyên
gia y học xem ra, nghiệm chứng những chén thuốc loại nào hữu hiệu loại
nào không, loại nào hiệu quả loại nào kém, phương pháp nhanh nhất và
tiện nhất, chính là tìm mấy bệnh nhân phân biệt cho họ uống mỗi chén,
sau đó dùng quan sát tình huống. Mà không phải giống như bây giờ, do một người chỉ trong thời gian ngắn tự uống nhiều loại thuốc như vậy…
Nếu như không phải Trương Văn Trọng luôn sáng tạo kỳ tích, nếu như
không phải hắn có danh vọng cực cao, chỉ sợ những chuyên gia y học đã
sớm mở miệng trách cứ hành vi hoang đường của hắn. Mặc dù không có mở
miệng trách cứ, nhưng bọn họ vẫn châu đầu ghé tai, nói thầm liên tục.
Bọn họ thân là người thường, tự nhiên sẽ không biết, mỗi lần hắn uống
xong một thang thuốc, nhắm mắt tĩnh tọa, cũng không phải đơn giản là
tĩnh tọa, mà đang dùng thần thức dùng phương pháp nội thị kiểm tra tình
huống hóa giải của thang thuốc đối với yêu lực trong ngũ tạng.
Ở dưới tình huống này, hữu hiệu hay vô hiệu của mỗi thang thuốc, loại
thuốc nào có hiệu quả tốt hay kém, tự nhiên vừa xem liền hiểu ngay. Vượt xa nếu để cho bệnh nhân dùng thử thuốc, lại càng phương tiện mau lẹ hơn nhiều. Kỳ thực Trương Văn Trọng rành mạch từng câu, cách làm lúc này
của mình đích thật có chút không thể tưởng tượng nổi, dễ làm sản sinh sự ngờ vực vô căn cứ. Nhưng hắn cũng hiểu được rõ ràng, hiện tại mỗi giây
mỗi phút, đều phải thật tranh thủ. Bởi vì tùy thời đều có bệnh nhân chết đi, để nhanh chóng tìm ra thang thuốc hữu hiệu, để nhanh chóng để bệnh
nhân được cứu vớt, hắn cũng bất chấp chuyện gì khác.
Sau khi uống tới thang thuốc thứ sáu, trong ánh mắt hắn chợt hiện lên
một đạo tinh quang, hắn cầm chén thuốc ném mạnh “phanh” một tiếng vỡ tan khiến cho mọi người đều cả kinh. Mấy vị chuyên gia y học đang thì thầm
càng lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Hiển nhiên bọn họ đều nghĩ lầm vì họ khe khẽ
nói chuyện nên đã chọc giận hắn, nên làm hắn tức giận đập chén.
Ngay khi mấy chuyên gia y học đẽo gọt có nên xin lỗi hắn hay không,
nên làm sao xin lỗi, hắn chợt bước nhanh tới bên bàn làm việc trong
phòng thuốc Đông y, cầm bút chì trên bàn viết xuống thật nhanh.
Những chuyên gia y học nhìn nhau, cũng không kiềm chế được sự hiếu kỳ
trong lòng, đều vây quanh tới, muốn nhìn xem hắn đang viết gì.
Trang giấy nhỏ, người khác muốn nhìn xem bên trên viết gì cũng không
dễ dàng. Vì vậy bọn họ hiếu kỳ hỏi thăm những người đứng bên cạnh hắn:
“Trương giáo thụ đang viết gì vậy? Mau nhanh đọc cho chúng tôi nghe
với.”
“Kim Ngân Hoa, Hạ Cô Thảo, Hoàng Bách, Hoàng Cầm, Huyền Sâm…” Lúc này có người lớn tiếng đọc những gì hắn viết.
Mọi người nghe vậy không khỏi sửng sốt, lập tức lại châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ:
“Trương giáo thụ đột nhiên viết những tên thuốc này làm gì? Lẽ nào hắn đã tìm ra đơn thuốc hữu hiệu để trị bệnh dịch kiểu mới?”
“Lẽ nào sau khi uống xong chén thuốc, nhắm mắt tĩnh tọa một hồi, liền
thực sự có thể phán đoán ra loại thuốc nào có hiệu vô hiệu? Điều…điều
này cũng thật thái quá quá đi? Mọi người nói, Trương giáo thụ làm như
vậy có phải có chút như trò đùa hay không?”
“Ngô, xem loại thuốc Trương giáo thụ viết ra, đại khái đều là loại thuốc thanh
nhiệt giải độc thông thường, không có loại nào là dược liệu hi hữu. Tuy
rằng mỗi liều thuốc, đều không giống như bình thường chúng ta sử dụng.
Thế nhưng…những loại thuốc thông thường này, thực sự có thể chữa tốt
được trận ôn dịch kiểu mới này sao?”
Ngoại trừ Nhạc
Tử Mẫn, Ngô Thủ Chí, Bạch Hiểu Xuyên những người từng chứng kiến qua y
thuật của Trương Văn Trọng, đối với y thuật và nhân phẩm của hắn tín
nhiệm không chút nghi ngờ, những chuyên gia y học còn lại đại khái đều
ôm thái độ hoài nghi khi hắn viết ra đơn thuốc. Kỳ thực điều này cũng
không trách được bọn họ, dù sao Trương Văn Trọng dùng phương pháp kiểm
nghiệm dược hiệu thật sự là không thể tin nổi. Ngoại trừ người cực độ
tín nhiệm hắn, vô luận đổi lại là ai, chỉ sợ đều sẽ sản sinh ra hoài
nghi như vậy.
Đối với lời ngờ vực của mọi người, tuy
rằng Trương Văn Trọng nghe vào trong tai, nhưng cũng không hề phản ứng.
Dược liệu hắn sử dụng tuy rằng đều rất bình thường, nhưng nếu đem kết
hợp cùng một chỗ, là có thể đưa ra được hiệu quả khiến kẻ khác khiếp sợ.
Mà đây cũng trùng hợp với sự thần kỳ cùng hiệu lực của thuốc Đông y.
Chỉ chốc lát, hắn đã viết xong đơn thuốc, giao vào trong tay chủ nhiệm phòng Đông y, phân phó: “Lập tức chiếu theo phương thuốc bốc thuốc, đưa cho bệnh nhân bị nhiễm bệnh dùng.”
“Đây…” Chủ nhiệm
phòng thuốc Đông y tiếp nhận đơn thuốc Trương Văn Trọng đưa qua, nhưng
không lập tức đi bốc thuốc, mà có vẻ chần chờ không quyết. Hiển nhiên
hắn cũng giống như những chuyên gia y học, đều đối với việc hắn viết ra
đơn thuốc mang thái độ hoài nghi.
Thấy hắn do dự, Ngô Thủ Chí đứng bên cạnh Trương Văn Trọng lập tức nhướng mày, quát: “Còn
suy nghĩ cái gì? Mau nhanh làm theo lời bác sĩ Trương.”
Chủ nhiệm phòng thuốc Đông y nói: “Thế nhưng phương thuốc này…”
Nhạc Tử Mẫn cắt đứt lời hắn nói: “Không có gì thế nhưng. Hiện tại
chúng ta ngoại trừ tin tưởng tiểu Trương, chẳng lẽ còn có tuyển chọn nào khác? Mau nhanh nghe lời hắn đi bốc thuốc, đưa cho bệnh nhân dùng. Hiện tại mỗi một giây một phút, đều rất trân quý, chúng ta không lãng phí
nổi đâu.”
Câu nói của Nhạc Tử Mẫn không chỉ làm chủ
nhiệm phòng thuốc Đông y hồi tỉnh lại, đồng thời cũng làm cho những
chuyên gia y học đều hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Không sai,
lúc này ngoại trừ tin tưởng Trương Văn Trọng, không còn lựa chọn nào
khác…Chỉ hi vọng, hắn thực sự có thể sáng tạo ra kỳ tích, phương thuốc
hắn viết ra thực sự có thể chữa lành trận ôn dịch này.” Mọi người đều
lần nữa đưa ánh mắt nhìn về hướng Trương Văn Trọng, ở trong lòng cầu
khẩn, hắn có thể tiếp tục sáng chế ra kỳ tích.
Chủ
nhiệm phòng thuốc Đông y cũng không nói thêm điều gì, cầm đơn thuốc đi
nhanh ra ngoài, sau đó hắn lại cầm một xấp giấy photo đơn thuốc chạy
tới, lại triệu tập dược sư cùng nhau bốc thuốc theo đơn.
Những chuyên gia tụ tập bên trong phòng, sau khi nhìn thoáng qua nhau, cùng kêu lên nói: “Chúng ta đến hỗ trợ nấu thuốc.”
Nguyên phòng thuốc đang vắng vẻ lạnh lùng, nhất thời biến thành bận
rộn, mùi thuốc tràn ngập bên trong phòng, làm tinh thần mọi người không
khỏi rung lên.
Mặc dù bên trong phòng có máy nấu
thuốc, nhưng thuốc nấu bằng máy móc, ngoại trừ thuận tiện cùng mau
chóng, luận dược hiệu xa xa kém việc tự tay người nấu thủ công. Để đem
dược hiệu của thang thuốc hoàn toàn giữ lại, mọi người cũng không dùng
máy móc để nấu, mà tự mình động thủ nấu thuốc.
Không
bao lâu, một chén thuốc Đông y nóng hổi đã được nấu xong. Chén thuốc lập tức được đưa đến cho bệnh nhân có bệnh tình nghiêm trọng nhất uống
ngay.
Ngay lúc nhóm người bệnh đầu tiên được đút uống thuốc, một bác sĩ vẻ mặt mừng rỡ chạy nhanh vào phòng bệnh, kích động
cao giọng hét lên: “Hữu hiệu, đơn thuốc Trương giáo thụ viết thật là hữu hiệu.”
Câu nói của hắn làm mọi người nhất thời liền
hưng phấn lên. Bọn họ càng thêm ra sức bốc thuốc, nấu thuốc vừa dò hỏi:
“Chuyện gì xảy ra? Bệnh tình của bệnh nhân đã chuyển biến tốt đẹp?”
“Sau khi người bệnh dùng xong chén thuốc một lút, bệnh tình đều xuất
hiện chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, mấy bệnh nhân đã sắp không chống nổi,
sau khi uống chén thuốc vào, tình huống cũng đã hòa hoãn trở lại…” Vị
bác sĩ đến báo tin vui cũng không quan tâm việc thở dốc, vội vã đem tình huống biến hóa sau khi uống thuốc của bệnh nhân nói cho mọi người nghe.
“Công hiệu của thuốc này thật tốt quá, thật tốt. Những bệnh nhân bị
bệnh dịch cuối cùng cũng có cứu. Trận ôn dịch kiểu mới của Vân Thai thị
cuối cùng đã có biện pháp ngăn lại.”
“Không nghĩ tới, Trương giáo thụ chỉ dùng một ít dược liệu thông thường đã ngăn cản được trận ôn dịch. Quả nhiên là hóa bình thường thành thần kỳ, thật khó tin, thật khó thể tin…”
“Y thuật của Trương giáo thụ, quả nhiên là rất cao. Giống như là ngọn núi lớn làm kẻ khác ngưỡng mộ…”
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cảm khái, tán thán vang lên bên tai không dứt.
Sau khi nghe được tin tức đơn thuốc của Trương Văn Trọng đã có hiệu
quả trị liệu rất tốt, nhiệt tình của mọi người cũng sôi sục lên.
Nhưng đúng lúc này, chủ nhiệm phòng thuốc Đông y cũng mang gương mặt
khổ sở chạy đến trước người Trương Văn Trọng, cấp ra một tin tức xấu:
“Trương giáo thụ, dược liệu anh viết đã có vài vị sắp hết. Anh xem, có
thể dùng dược liệu khác thay thế được không?”