Thanh âm của Tôn Đình Quân tuy nhỏ, nhưng vẫn bị ba người Lục Hòe ở cách đó không xa nghe thấy. Trên mặt ba người nhất thời dâng lên biểu tình
mù mịt. Hiển nhiên là đối với hành động này của Tôn Đình Quân có chút
bất ngờ. Bọn hắn theo bản năng thả chậm cước bộ, dỏng tai lên nghe ngóng câu chuyện của hai người.
Đối với hành động của ba
người Lục Hòe, Tôn Đình Quân đã thu vào trong tầm mắt. Đối với mưu tính
trong lòng bọn hắn, cũng đoán ra được một chút. Bất quá lúc này hắn
chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện nhiễu sự đó. Chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Trương Văn Trọng, sợ rằng Trương Văn Trọng sẽ từ chối lời đề
nghị này của mình.
Trương Văn Trọng không có vội vàng đáp ứng Tôn Đình Quân, chỉ bình thản hỏi: “Ngài có thứ gì muốn cho tôi xem ư?”
Tôn Đình Quân vội vàng trả lời: “Vật này là Hoa Gian phái chúng tôi
ngẫu nhiên có được. Cụ thể là bảo bối gì, tôi sẽ cấp cho anh một lời
giải thích sau. Nhưng tôi tin tưởng, lấy kiến thức uyên bác của Trương
tiên sinh, nhất định sẽ nhìn thấu lai lịch và tác dụng của loại bảo bối
này.”
Trầm ngâm một lúc sau, Trương Văn Trọng mới
nói: “Cơm tối thì miễn thôi. Nhưng thời gian vẫn còn sớm, vậy thì chúng
tôi sẽ đi theo ngài một chuyến, nhìn xem cái bảo bối kia có chỗ nào diệu dụng.”
Tại hắn xem ra, Hoa Gian phái dù sao cũng là
môn phái tu chân đứng hàng thứ năm mươi trong bảng Địa Tự Hào. Bảo bối
của bọn họ, hẳn là sẽ không quá kém cỏi đi?
Thấy
Trương Văn Trọng ưng thuận lời đề nghị của mình, Tôn Đình Quân vui mừng
khấp khởi, liên tục nói không ngừng: “Hảo hảo hảo...Vậy thì chiếu theo
lời của Trương tiên sinh đi. Tôi liền phân phó đệ tử lái xe qua đón.”
“Tự chúng tôi có xe rồi, không cần làm phiền Tôn tiên sinh đâu.”
Trương Văn Trọng nhẹ nhàng từ chối. Nhưng lại vươn tay chỉ vào con Hắc
Hùng Tinh nói: “Bất quá, đầu Hắc Hùng Tinh này thì đành phải nhờ ngài hỗ trợ, giúp tôi đưa nó về huyện Ẩn Ngạc đi.”
Mặc dù
Trương Văn Trọng có rất nhiều biện pháp, để vận chuyển đầu Hắc Hùng Tinh này quay trở về huyện Ẩn Ngạc. Nhưng nếu mượn được sức của Tôn Đình
Quân, thì bản thân cũng khỏe hơn.
Quả nhiên Tôn Đình
Quân không hề do dự, liền khẳng khái gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn
đề, chuyện này giao cho tôi an bài đi.”
Hắn lập tức
móc điện thoại ra, thông tri cho nhóm đệ tử Hoa Gian phái thường trực
tại Vân Thai Thị, cũng dặn dò bọn họ xong, mới nhìn Trương Văn Trọng
nói: “Trương tiên sinh, đệ tử Hoa Gian phái đang lái xe vận tải đến ngôi làng này. Bằng không, chúng ta đi ra ngoài ngã ba trước nhé? Cũng tiện
vận chuyển con Hắc Hùng Tinh lên thùng xe luôn.”
“Được, chúng ta đi thôi.” Trương Văn Trọng gật đầu. Lập tức cả đám người cùng nhau rời khỏi làng du lịch suối nước nóng này.
Nhìn theo bóng lưng đám người rời đi. Lục Hòe không khỏi nhíu mày trầm ngâm.
Hoắc Thanh thì cũng mang vẻ mặt mù mịt: “Lão Tôn sao đột nhiên lại có
bảo bối muốn cho Trương tiên sinh xem đây? Rốt cuộc bên trong hồ lô của
hắn đang bán thuốc gì ah.”
Còn Tiêu Chấn thì híp mắt, suy đoán: “Các vị nói xem, liệu có phải lão Tôn muốn mượn chuyện này để lấy lòng Trương tiên sinh không?”
“Ai biết chứ?
Nhưng khả năng này cũng rất lớn đi.” Nói tới đây, trong đôi con ngươi
của Lục Hòe đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang. Theo sau hắn nhíu mày trầm giọng nói: “Còn có một khả năng nữa...đó chính là lão Tôn muốn
dùng bảo bối này để trao đổi lấy một lượng lớn đan dược ở trong tay
Trương tiên sinh.”
Đầu tiên Hoắc Thanh cùng Tiêu Chân hơi sửng sốt. Theo sau liếc mắt nhìn nhau một cái, mới nhất tề gật đầu. Hiển nhiên đều cảm thấy lời của Lục Hòe nói rất có đạo lí.
“Quả nhiên lão Tôn vẫn chưa từ bỏ ý định đâu. Cũng không biết hắn muốn trao đổi bao nhiêu đan dược với Trương tiên sinh. Vốn tưởng rằng, có
thể loại bỏ hắn ra ngoài vòng cạnh tranh, nhưng không ngờ hắn lại có hậu chiêu dự bị...” Tiêu Chấn nhíu mày lẩm bẩm nói.
Đột
nhiên ở trong lòng hắn dâng lên một ý niệm: “Xem ra mình cũng phải tìm
biện pháp để thu gom một phần đan dược nhất phẩm thôi. Nếu không, trong
lúc đấu giá đan dược thất phẩm, rất có thể mình sẽ bị rơi xuống thế hạ
phong...”
Nghĩ đến đây Tiêu Chấn vội vàng nhìn Lục
Hòe, Hoắc Thanh chắp tay nói: “Hai vị, tôi còn bận một số chuyện riêng,
đành phải cáo từ trước vậy.”
Hắn lập tức xoay người bỏ đi, tìm một nơi vắng vẻ móc điện thoại ra, gọi cho tộc trưởng hảo hảo thương nghị việc này.
Thế nhưng, giờ phút này suy nghĩ ở trong lòng Lục Hòe và Hoắc Thanh
cũng không sai biệt Tiêu Chấn nhiều lắm. Hai người bọn hắn cũng chắp tay cáo từ nhau, tìm một nơi yên tĩnh gọi điện về tông phái, cùng chưởng
môn thương nghị đối sách.
Cùng lúc đó, đám người Trương Văn Trọng và Tôn Đình Quân cũng đã rời khỏi làng du lịch suối nước nóng rồi.
Bởi khu làng du lịch này vừa mới xây dựng, nên chưa có nhiều địa điểm
kinh doanh buôn bán. Hơn nữa đây còn là vùng ngoại thành, cho nên càng
ít người qua lại. Giờ phút này, bên ngoài cổng làng đã tối đen, bốn phía xung quanh chìm trong tĩnh mịch.
Đợi khoảng vài phút sau, liền trông thấy đèn pha của một chiếc xe tải, đang chạy băng băng về phía này.
Tôn Đình Quân nhìn vài người trên xe, căn dặn nói: “Đám các cậu, mau
chuyển con Hắc Hùng Tinh lên trên xe. Rồi mang đến Mục Mã Trường ở huyện Ẩn Ngạc. Tới khi đến nơi, tự nhiên sẽ có người đứng ra nhận hàng.”
“Dạ.” Nhóm đệ tử Hoa Gian phái đồng thanh đáp ứng. Sau đó, bắt đầu ba chân bốn cẳng đem con Hắc Hùng Tinh đang ngồi trong cũi này, chuyển lên trên thùng xe.
Đợi sau khi chiếc xe vận tải chở Hắc
Hùng Tinh đi khỏi. Ba người Trương Văn Trọng mới quay về xe của mình,
còn Tôn Đình Quân cũng trèo lên xe riêng. Đồng loạt nổ máy chạy tới căn
khách sạn mà Hoa Gian phái đã thuê, khi đến Vân Thai Thị tham gia buổi
đấu giá đặc biệt lần này.
Tới khách sạn, Tôn Đình
Quân dẫn ba người Trương Văn Trọng tới phòng riêng của mình xong. Đồng
thời còn thì thầm phân phó một gã đệ tử Hoa Gian phái vài câu. Tiếp đó,
gã đệ tử Hoa Gian phái kia, liền vội vàng chạy vào một gian phòng ngủ.
Tôn Đình Quân mỉm cười khách sáo nói: “Trương tiên sinh, Vưu tiểu thư, Tô tiểu thư, mời ba vị ngồi xuống nghi ngơi một lát. Tôi đã sai thủ hạ
đi lấy kiện bảo bối kia rồi!”
Theo sau hắn lại ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa hét lớn: “Người đâu? Mau đi pha trà để ta còn mời khách! Nhớ pha loại Hoa Gian trà đó nhé.”
Tôn Đình
Quân lại đổi thành bộ dạng tươi cười: “Hoa Gian trà là loại trà thượng
hạng do Hoa Gian phái chúng tôi chế tạo ra. Không chỉ có hương vị đượm
đà, thanh thuần, mà sau khi tu chân giả uống nó, còn có thể phụ trợ hấp
thu linh khí nữa. Nếu Trương tiên sinh yêu thích, chúng tôi sẽ tặng cho
anh mấy cân.”
Trương Văn Trọng cũng không khách khí,
chỉ cười nói: “Ủa? Còn có loại trà diệu dụng đến thế sao? Vậy thì tôi
phải nếm thử nó mới được.”
Trong lúc nói chuyện, một
gã đệ tử Hoa Gian phái cũng đã cẩn thận bưng trà lên tới trước mặt ba
người Trương Văn Trọng. Chỉ ngửi thoáng qua thôi, thế nhưng lại có một
cỗ hương vị đậm đà, dường như muốn thấm đượm vào cả ruột gan.
Ba người Trương Văn Trọng còn chưa kịp uống, mới chỉ ngửi hương trà thôi, mà đã cảm thấy tinh thần sảng khoái rồi.
“Ưm, quả nhiên là trà ngon.” Mặc dù chỉ ngửi hương trà, chưa hưởng
dụng phẩm chất của vị trà. Nhưng Trương Văn Trọng đã dám khẳng định,
loại Hoa Gian trà này, chính là một loại trà cực phẩm.
Chậm rãi nâng chung trà lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ xong. Trương Văn
Trọng lại nhắm mắt, hưởng thụ cái loại cảm giác kỳ diệu mà vị trà đem
đến.
Đúng như Tôn Đình Quân khoe khoang. Cái loại Hoa Gian trà này, đích thực là có thể hỗ trợ tu chân giả hấp thu linh khí.
Vô luận đối với quá trình tu luyện hay là khôi phục tiêu hao, đều có một loại tác dụng nhất định.
Nếu cẩn thận suy xét, Hoa
Gian trà này cũng có thể tính là một loại linh tài. Bất quá, Hoa Gian
phái lại không muốn nghĩ như vậy. Bọn họ cho rằng, đây là công hiệu đặc
biệt của loại trà cực phẩm mà thôi.
Khi Trương Văn Trọng thưởng trà xong, ở trong đầu cũng nảy sinh ra một cái ý tưởng....