Triệu Tín Chương bước vào bên trong phòng khám bệnh, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi theo sau hắn. Mắt nhìn ba người đi vào bên trong phòng
khám bệnh, Triệu Nguyên Mông đưa tay lau mồ hôi lạnh chảy trên trán,
cũng đi theo vào trong phòng khám bệnh.
Vào lúc này,
những nhân viên bên trong phòng khám bệnh sắc mặt trắng bệch. Mười bảy
người trong cùng một thời gian chết bên trong phòng khám bệnh xã khu, đó là một chuyện rất lớn. Làm không tốt, giấy phép doanh nghiệp của phòng
khám bệnh xã khu này, cùng giấy phép của những nhân viên y tế ở đây, đều có khả năng bị tịch thu.
Không chỉ như vậy, đệ tử
Triệu gia bên trong phòng khám bệnh xã khu, còn đang dùng ánh mắt nhìn
chằm chằm bọn họ. Không hề nghi ngờ, một khi xác định cái chết của Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử Triệu gia, có liên quan đến nhân viên y
tế của phòng khám bệnh, bọn họ sẽ lập tức nhào lên, bắt giữ những nhân
viên y tế, giao cho Triệu Tín Chương xử lý.
Nhìn thấy Triệu Tín Chương đi vào bên trong phòng khám bệnh, các đệ tử Triệu gia
thủ ở nơi này đều ánh mắt rưng rưng nhìn hắn hành lễ. Thậm chí còn có
một ít người tâm tình kích động, âm thanh ồn ào muốn giết chết Trương
Văn Trọng và những nhân viên y tế bên trong phòng khám, để chôn cùng với Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử Triệu gia. Trương Văn Trọng đối
với việc này cũng không hề phản ứng, nhưng những nhân viên y tế trong
phòng khám đều bị hoảng sợ run rẩy, trong đó còn có người bậm gan lấy ra điện thoại gọi báo cảnh sát.
Vùng lông mày Triệu Tín Chương nhướng lên, gương mặt tối sầm, lớn tiếng quát: “Các ngươi đều là thổ phỉ sao? Cả ngày đòi chém đòi giết? Hừ! Đều câm miệng cho ta, đứng
yên ở đó!” Sau đó hắn xoay người nhìn Trương Văn Trọng nói: “Trương tiên sinh, con tôi đang nằm trong phòng truyền dịch, mời theo tôi đi.”
Triệu Tín Chương dẫn Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi vào bên trong phòng truyền dịch.
Bên trong phòng truyền dịch, có hai mươi giường, trong đó có mười bảy
giường dành riêng cho Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử Triệu gia
đang nằm.
Tô Hiểu Hồng bước tới trước người những
người này, kiểm tra cho bọn họ, sau đó xoay người lại, nhìn Trương Văn
Trọng lắc đầu nói: “Lão sư, những người này không còn hô hấp cùng tim
đập, con ngươi cũng đã nở lớn, đích thật đều đã chết. Nhưng thân thể bọn họ đều có cổ quái, da khô cực độ, hiển nhiên đều vì mất nước quá độ mà
chết.”
Không đợi Trương Văn Trọng mở miệng nói, Triệu Nguyên Mông đi theo phía sau bọn họ vào phòng truyền dịch, cũng đã phẫn nộ rít gào lên: “Ngươi nói tam đệ ta bởi vì mất nước quá độ mà chết?
Hừ, quả nhiên là bị các ngươi làm hại! Người đâu, bắt lại hai người này
cho ta! Ta cần lấy đầu bọn hắn, để tế cho tam đệ và mười sáu đệ tử bị
chết oan!” Biết chỉ dựa vào một mình mình thì không đấu lại Tô Hiểu
Hồng, cho nên lúc này hắn cũng học thông minh, muốn gọi toàn bộ đệ tử
Triệu gia tới trợ trận.
Triệu Tín Chương từng gặp qua vị cao thủ trợ trận phía sau Trương Văn Trọng, biết trừ phi triệu tập
toàn bộ người của Triệu gia đến, mới có khả năng chế phục nhóm người
Trương Văn Trọng. Nếu chỉ dựa vào lực lượng Triệu gia tại phòng khám
bệnh xã khu hiện tại, thậm chí còn chưa đủ cho người ta nhét hàm răng.
Lúc này nhìn thấy Triệu Nguyên Mông không biết tốt xấu, xung động muốn đối phó Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, Triệu Tín Chương nhất thời
nóng nảy, vọt tới trước người Triệu Nguyên Mông, tát mạnh một bạt tai
lên mặt hắn, đồng thời lớn tiếng phẫn nộ quát: “Nguyên Mông, câm miệng
cho ta, ta còn chưa chết, còn chưa tới phiên con ở chỗ này ra lệnh! Ta
biết, con có cảm tình sâu đậm với Nguyên Bản, nó đã chết, trong lòng con không chịu nổi. Thế nhưng con không được làm cho lửa giận trùng hôn đầu óc, dẫn đến Triệu gia đi hướng diệt vong! Hiện tại con cút ra ngoài
bình tĩnh lại một chút cho ta! Không có mệnh lệnh của ta không cho phép
tiến vào!”
Triệu Nguyên Mông rõ ràng không phục, vuốt gương mặt bị tát tai, lầm bầm nói: “Cha…”
Triệu Tín Chương không cho hắn cơ hội nói, quát: “Ta nói con cút ra ngoài, con không nghe thấy sao?”
Sau thoáng do dự, Triệu Nguyên Mông đành phục tùng mệnh lệnh của Triệu Tín Chương, ủ rũ đáp: “Dạ.” Sau đó xoay người đi ra khỏi phòng truyền
dịch.
Ngay khi Triệu Tín Chương đang giáo huấn Triệu
Nguyên Mông, Trương Văn Trọng bước tới trước thi thể Triệu Nguyên Bản,
cúi người kiểm tra tình huống của cỗ thi thể. Giờ khắc này trên tay
Triệu Nguyên Bản và mười sáu đệ tử Triệu gia vẫn còn cắm kim truyền
dịch.
Trương Văn Trọng nhìn một hộ sĩ đang đứng trong góc run rẩy, vẫy tay ý bảo nàng đi tới trước người mình, dùng giọng nói dịu dàng an ủi nàng vài câu, để tâm tình nàng khôi phục lại bình
thường, mới hỏi: “Truyền thứ gì cho bọn họ?”
Hộ sĩ
nhanh miệng hồi đáp: “Truyền đường gluco và nước biển, mặt khác còn bỏ
thêm clorua kali phòng ngừa bọn họ bị hạ huyết áp. Chúng tôi vừa mới
truyền chai đầu tiên, còn chưa truyền được nửa chai, kết quả lại xảy ra
sự cố ngoài ý muốn như vậy, thực sự làm kẻ khác khó có thể tin, khó có
thể tin a.”
Trương Văn Trọng gật đầu, cũng không trả
lời, mà lấy chai truyền dịch xuống tới, rút ống truyền dịch ra khỏi
chai, đặt lên mũi ngửi ngửi, sắc mặt hơi đổi.
“Làm sao vậy, lão sư, thuốc này có vấn đề gì sao?” Tô Hiểu Hồng nhanh miệng dò hỏi.
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Ở bên trong chai nước biển này, có một số
lượng lớn thuốc mất nước và thuốc lợi tiểu. Xem ra, nguyên nhân dẫn đến
tử vong của Triệu Nguyên Bản và mười sáu đệ tử Triệu gia, chính do thuốc mất nước và thuốc lợi tiểu!”
“Cái gì?” Tô Hiểu Hồng và Triệu Tín Chương cùng kinh hô lên.
Triệu Tín Chương bước tới trước người nữ hộ sĩ, túm nàng lên, lớn
tiếng quát hỏi: “Bên trong chai nước biển, vì sao lại có thuốc mất nước
và thuốc lợi tiểu? Thân thể bọn họ vốn đã thiếu nước trầm trọng, các
ngươi lại truyền cho họ thuốc mất nước và thuốc lợi tiểu! Các ngươi đến
tột cùng có mưu đồ gì, vì sao muốn đưa bọn họ vào chỗ chết? Nói, nói
ngay cho ta!”
“Tôi không biết…tôi thực sự không biết, chuyện này không quan hệ tới tôi, van cầu các người buông ta tôi đi, ô
ô…” Nữ hộ sĩ kinh hoàng, òa khóc ấp úng nói.
“Buông
cô ấy ra đi.” Trương Văn Trọng mở miệng nói: “Chuyện này hơn phân nửa
không quan hệ tới bọn họ. Bởi vì nhân viên y tế dù có ngu xuẩn thế nào
cũng sẽ không phạm phải sai lầm như vậy!”
Triệu Tín
Chương cau mày nói: “Nếu như chuyện này không phải bọn họ làm, vậy là
ai? Chẳng lẽ đối đầu của Triệu gia sao? Tuy ba trăm năm qua Triệu gia
cũng đích thật tạo ra một ít địch nhân…” Nói đến đây, vùng lông mày của
hắn chợt nhướng lên, liền gọi một đệ tử Triệu gia vẫn thủ hộ trong phòng khám bệnh kêu tới, chất vấn: “Trước đó có ai đã tới đây? Có ai chạm qua thuốc của họ?”
Vị đệ tử Triệu gia kia cau mày suy
nghĩ chốc lát, lập tức lắc đầu nói: “Ngoại trừ đệ tử Triệu gia, không có người ngoài tới đây. Ác, được rồi, trước đó nhị thiếu gia từng tới đây. Nhưng bởi vì tam thiếu gia hôn mê, cho nên hắn rời khỏi rất nhanh, nói
là muốn đi tìm gia chủ…”
Vùng lông mày Triệu Tín
Chương càng cau chặt lại, vẻ mặt chần chờ nói: “Ngươi nói cái gì? Nguyên Đăng đã từng tới đây? Hắn không ở Tượng Quận chủ trì việc nhà, chạy tới đây làm gì? Là ai bảo hắn tới nơi này?”
Triệu Nguyên Mông vốn bị Triệu Tín Chương đuổi ra khỏi phòng truyền dịch, lúc này
lại thò đầu vào, lớn tiếng nói: “Cha, cha không phải hoài nghi nhị đệ
chứ? Tuy rằng nhị đệ và tam đệ bình thường hay cãi nhau, thế nhưng cảm
tình hai đứa rất tốt, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tai họa cho
tam đệ. Theo con thấy, khẳng định chính là bác sĩ hay hộ sĩ của phòng
khám bệnh này bỏ lầm thuốc, cho nên hại chết tam đệ và mười sáu đệ tử!
Những lăng băm xem mạng người như cây cỏ này, con nhất định phải chém
đầu bọn hắn xuống, đến tế tự cho tam đệ và các đệ tử.”
Xem ra nhìn tư thế, mặc dù Triệu Nguyên Mông rời khỏi phòng truyền
dịch, thế nhưng vẫn không đi xa, vẫn đứng ngoài cửa nghe trộm. Lúc này
tâm tình hắn kích động, muốn xông vào bắt giữ những bác sĩ cùng hộ sĩ,
nhưng cử động này của hắn cũng bị Triệu Tín Chương quát bảo ngưng lại.
“Nguyên Đăng hại Nguyên Bản sao?” Triệu Tín Chương cau chặt mày nhỏ giọng nói thầm.
Nếu như Triệu Nguyên Mông không nói việc này, hắn vẫn còn chưa hoài
nghi. Thế nhưng khi Triệu Nguyên Mông nhắc tới, hắn càng nghĩ càng có
khả năng. Đối với quan hệ giữa ba đứa con trai, Triệu Tín Chương vẫn rất hiểu rõ. Trong đó, lão đại Triệu Nguyên Mông cùng lão nhị Triệu Nguyên
Đăng và lão tam Triệu Nguyên Bản đều có quan hệ rất tốt. Thế nhưng lão
nhị và lão tam lại có quan hệ ác liệt, bình thường hay tranh đấu gay
gắt.
Thế nhưng nếu nói Triệu Nguyên Đăng hại chết chính em trai ruột của mình, Triệu Tín Chương lại có chút hoài nghi.
“Vốn ta mệnh lệnh Nguyên Đăng ở lại nhà lưu thủ, nhưng vì sao nó lại
đến Ung Thành? Vì sao nó vừa xuất hiện, nhóm người của Nguyên Bản lại
chết đi, lẽ nào chỉ là chuyện trùng hợp? Hay cái chết của nhóm người
Nguyên Bản, có quan hệ tới nó?” Triệu Tín Chương không khỏi lâm vào trầm tư, nhưng đúng lúc này Trương Văn Trọng đột nhiên mở miệng nói: “Tuy
rằng tôi không gặp qua Triệu Nguyên Đăng, nhưng tôi có thể khẳng định,
chuyện này cũng không phải do Triệu Nguyên Đăng gây nên!”
Đôi mắt vốn đã ảm đạm của Triệu Tín Chương chợt sáng ngời, nhanh miệng dò hỏi: “Trương tiên sinh, anh có phát hiện gì sao?”
“Phải nha, Trương tiên sinh, anh có phát hiện thì nói nhanh lên.” Lúc
này Triệu Nguyên Mông cũng thay đổi thái độ đối với Trương Văn Trọng,
cung kính dò hỏi.
Trương Văn Trọng đưa ngón tay chỉ
Triệu Nguyên Mông, cười lạnh nói: “Hai chết Triệu Nguyên Bản và mười sáu đệ tử Triệu gia, không phải là ai khác, chính là ngươi, Triệu Nguyên
Mông!”