Trương Văn Trọng và Vưu Giai xem hết phong cảnh tại Phong sơn, lúc xuống núi về nhà thì trời cũng đã tối. Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Vưu Giai,
Trương Văn Trọng đành dẫn nàng đến chợ bán thức ăn, mua một nhóm nguyên
liệu nấu ăn. Sau khi về tới nhà, nàng tự mình xuống bếp, chế biến những
món ăn ngon sở trường, làm toàn bộ người nhà họ Trương đều phải tán
thán. Dù là dì Tiễn thâm niên bếp núc, cũng phải khen tài nấu bếp của
Vưu Giai không dứt miệng, thậm chí làm Vưu Giai vô cùng ngượng ngùng.
Trải qua chuyện này, người của Trương gia càng thêm thích Vưu Giai vô
cùng. Lão gia tử Trương Thành Quý càng không cần phải nói, vẻ mặt cười
tươi nhìn Vưu Giai, không ngừng gật đầu. Dù Trương Trạch Thụy luôn luôn
nghiêm túc bảo thủ, cũng lặng lẽ nhỏ giọng bên tai Trương Văn Trọng:
“Vưu Giai rất không tệ, đứa con gái tốt như vậy, ở trong xã hội hiện nay chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Cha đã nhận định để con bé làm vợ con, con cũng không được khi dễ nó, phải đối đãi tốt với nó.”
Về phần Vương Hân Di, sớm đã khiêm tốn hướng Vưu Giai lĩnh giáo tài
nghệ nấu bếp. So sánh với thức ăn do dì Tiền làm, trong những món Vưu
Giai chế biến, có vài món đông tây kết hợp, điều này làm Vương Hân Di vô cùng háo hức muốn học.
Sau khi ăn xong bữa cơm, nghỉ ngơi một chút, Trương Văn Trọng liền giục người của Trương gia uống đan dược do hắn mang về. Bởi vì trước đó Trương Văn Trọng mang về Dưỡng
Nhan Đan, Kiện Thể Đan cùng Ích Thọ Đan đã phát huy ra hiệu quả rất tốt, cho nên lần này bọn họ cũng không hề nghi ngờ, làm theo lời hắn lập tức ăn vào.
Sau khi ăn xong đan dược, Vương Hân Di hiếu
kỳ dò hỏi: “Em trai, lần trước em cho chị bình Dưỡng Nhan Đan rất tốt,
dùng xong làn da chị đẹp hơn không ít. Lần này em cho đan dược, lại có
tác dụng gì vậy?”
Trương Văn Trọng mỉm cười, đang chuẩn bị trả lời, tiếng chuông điện thoại di động vang lên không đúng lúc.
“Chị, em tiếp điện thoại trước đã.” Sau khi xin lỗi Vương Hân Di,
Trương Văn Trọng lấy ra điện thoại, nhìn màn hình biểu hiện, thấy một
dãy số điện thoại xa lạ, nhưng hắn vẫn chuyển máy, hỏi: “Tôi là Trương
Văn Trọng, vị nào tìm tôi?”
Bên trong điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng của một nam nhân: “Bác sĩ Trương, tôi là Chương Hổ, anh còn nhớ tôi không?”
“Đương nhiên là nhớ, anh là bạn của Dương tam tỷ, lần trước ở Cẩm Kim
Thành, là anh lo lắng toàn bộ hành trình của tôi.” Trương Văn Trọng lại
hỏi: “Thanh âm của anh có vẻ rất lo lắng, xảy ra chuyện gì sao?”
Chương Hổ dùng thanh âm mang theo tiếng khóc nói: “Huyết chú của tam
tỷ phát tác sớm, hiện tại cô ấy đã hôn mê, chân lông toàn thân không
ngừng rỉ máu! Bác sĩ Trương, van cầu anh, cứu cô ấy đi! Chỉ cần anh có
thể cứu sống tam tỷ, dù bắt tôi làm gì, tôi cũng chịu hết.”
“Anh nói gì? Huyết chú của tam tỷ phát tác sớm?” Tin tức thình lình này, làm Trương Văn Trọng cũng phải thay đổi sắc mặt.
Nhưng hắn rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, nhanh miệng dò hỏi: “Anh
có biết thời gian huyết chú bắt đầu phát tác là khi nào không?”
Chương Hổ đáp: “Tôi cũng không biết là thời gian nào, tôi chỉ biết hồi mười phút trước, tam tỷ đột nhiên ngã xuống đất, sau đó lỗ chân lông
toàn thân rỉ máu…”
Chương Hổ không biết gì về huyết
chú, nhưng Trương Văn Trọng lại hoàn toàn hiểu rõ. Sau thoáng suy tư,
hắn nói: “Bệnh trạng xuất hiện hồi mười phút trước sao? Nói như vậy
huyết chú phát tác khoảng một giờ trước. Một giờ…ân, Chương Hổ, các vị
đang ở đâu? Đang ở Cẩm Kim Thành sao?”
“Đúng vậy.” Chương Hổ nhanh miệng hồi đáp. Giờ khắc này hắn đã đem toàn bộ hi vọng ký thác lên người Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng nói: “Bây giờ còn máy bay đi từ Cẩm Kim Thành đến Vân Thai thị không? Tôi ở huyện Ẩn Ngạc tại Vân Thai thị.”
Chương Hổ nói: “Còn chuyến bay hay không tôi không biết, tôi gọi điện
thoại hỏi thăm, nếu như không có, tôi sẽ suốt đêm lái xe đưa tam tỷ đến
huyện Ẩn Ngạc. À, được rồi, bác sĩ Trương, tài liệu lần trước anh muốn
tam tỷ chuẩn bị, tuy rằng đã gần như đầy đủ, nhưng vẫn còn thiếu vài
thứ…”
Trương Văn Trọng nói: “Không sao, trước tiên
anh đưa tam tỷ cùng tài liệu qua đây. Chuyện khác để tôi nghĩ biện pháp. Mặt khác, mặc kệ anh ngồi máy bay hay lái xe, phải trong vòng mười
tiếng đồng hồ đưa tam tỷ đến huyện Ẩn Ngạc. Một khi vượt quá mười tiếng, dù có đưa tam tỷ tới, tôi cũng đành bất lực. Bởi vì lúc đó huyết chú đã hoàn toàn hủy diệt sinh mệnh lực của tam tỷ.”
“Tôi
đã biết, tôi đi ngay! Dù liều cả tính mạng, tôi cũng sẽ trong vòng mười
tiếng đồng hồ, đưa tam tỷ đến huyện Ẩn Ngạc.” Chương Hổ lập tức nói:
“Bác sĩ Trương, tôi van anh tối nay đừng tắt máy, một khi tôi đưa tam tỷ đến huyện Ẩn Ngạc, sẽ gọi điện thoại liên lạc anh.”
Trương Văn Trọng đồng ý: “Yên tâm đi, điện thoại của tôi tuyệt sẽ không tắt máy.”
Sau khi cắt đứt điện thoại, Vưu Giai lập tức thò đầu qua, vẻ mặt thân
thiết dò hỏi: “Trọng ca, em vừa nghe trong điện thoại anh nhắc tới tam
tỷ, chẳng lẽ chị ấy xảy ra việc gì sao?”
Dương tam tỷ tính tình hào sảng, Vưu Giai làm bạn với nàng rất hợp. Bằng không, ngày trước khi Trương Văn Trọng đến Cẩm Kim Thành, Vưu Giai cũng sẽ không
nhờ nàng chăm sóc cho Trương Văn Trọng.
“Ân, huyết chú của Dương tam tỷ đã sớm phát tác.” Trương Văn Trọng đáp, đem chuyện này từ đầu đến cuối nói cho Vưu Giai.
“Không ngờ còn có chuyện như vậy? Em thật sự không biết.” Sau khi nghe xong, Vưu Giai kinh ngạc há to miệng, nhanh dò hỏi: “Vậy hiện tại nên
làm gì bây giờ?”
Trương Văn Trọng đáp: “Bạn kiêm
thuộc hạ của tam tỷ là Chương Hổ, lúc này đang nghĩ biện pháp đưa tam tỷ nhanh đến huyện Ẩn Ngạc. Hiện tại anh có thể làm là ở chỗ này chờ bọn
họ.”
Vưu Giai vẻ mặt lo lắng nói: “Hi vọng Chương Hổ kịp thời đưa tam tỷ đến đây.”
Trương Văn Trọng lấy ra số điện thoại của Trần Nguyên Long, gọi qua
cho hắn, phân phó hắn nghĩ biện pháp sắp xếp một phòng giải phẫu bên
trong một trong mấy bệnh viện tại huyện Ẩn Ngạc, để sau đó hắn cần dùng.
Trần Nguyên Long tự nhiên đáp ứng ngay, sau khi vận dụng thực lực của
Trần gia tại huyện Ẩn Ngạc, an bài cho Trương Văn Trọng một phòng giải
phẫu bên trong bệnh viện nhân dân tại huyện Ẩn Ngạc, sau đó lái xe tới
đón Trương Văn Trọng. Vốn Vưu Giai cũng muốn đi theo, nhưng Trương Văn
Trọng không đồng ý, dặn nàng ở lại trong nhà.
Trần
gia không chỉ giúp Trương Văn Trọng an bài phòng giải phẫu, đồng thời
còn cho hai hộ sĩ của Trần gia làm việc trong bệnh viện đến hiệp trợ
Trương Văn Trọng.
Khi Trương Văn Trọng đến bệnh viện
nhân dân huyện Ẩn Ngạc, còn gặp được một người quen, chính là bạn gái
Ung Cầm của bạn học cũ tên Bồ Kiến. Nàng vốn làm hộ sĩ khoa nhi của bệnh viện, tối nay vừa lúc trực ban, không nghĩ tới lại gặp được Trương Văn
Trọng.
“Trương giáo thụ, sao anh lại đến bệnh viện chúng tôi?” Ung Cầm vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Chị dâu, đừng gọi tôi là giáo thụ, chị cứ như lão trưởng lớp, gọi tôi là Văn Trọng hay tiểu Trương đi.” Trương Văn Trọng cũng không giấu diếm nàng, mỉm cười nói: “Có một người bạn cần tiến hành giải phẫu, cho nên
tôi nhờ quan hệ mượn một phòng giải phẫu trong bệnh viện của chị.”
Ung Cầm nói: “Được, tôi sẽ gọi anh là tiểu Trương vậy. Ai, được rồi,
lần này anh dự định ở lại Ẩn Ngạc bao lâu? Như vậy đi, trưa mai cùng ăn
trưa nhé. Bồ Kiến biết anh trở về, khẳng định sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Được.” Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, cuối cùng đáp ứng lời mời của Ung Cầm.
Khoảng hai giờ sáng, Trương Văn Trọng đang ở bên trong phòng giải phẫu của bệnh viện nhân dân Ẩn Ngạc, điện thoại lại vang lên, do Chương Hổ
gọi tới.
Sau khi chuyển máy nghe, thanh âm lo lắng
lẫn uể oải của Chương Hổ vang ra: “Bác sĩ Trương, tôi đã đến huyện Ẩn
Ngạc, anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở phòng giải phẫu số ba trong bệnh viện nhân dân huyện Ẩn Ngạc, anh mau nhanh đưa tam tỷ qua đây.” Trương Văn Trọng đáp, đồng thời đưa địa chỉ cụ thể của bệnh viện
cho hắn biết.
“Tôi qua ngay.” Chương Hổ cắt đứt điện
thoại, mười phút sau, đã bế tam tỷ cả người đầy máu cùng một rương tài
liệu, xuất hiện ngay trước mặt Trương Văn Trọng.
“Bác sĩ Trương, tôi đã ráng trong vòng mười tiếng đưa tam tỷ đến đây. Van
cầu anh, cứu cô ấy đi.” Chương Hổ vừa giao tam tỷ qua tay Trương Văn
Trọng liền ngã vật xuống, gục trên mặt đất.
Hai hộ sĩ của Trần gia cùng bác sĩ của bệnh viện được phái tới hỗ trợ Trương Văn
Trọng thấy thế không khỏi cả kinh, có người vội vàng chạy tới trước
người Chương Hổ kiểm tra tình huống của hắn.
Trương
Văn Trọng liếc mắt liền nhìn ra tình huống của Chương Hổ, nói: “Hắn chỉ
quá mức khẩn trương cùng mệt mỏi, cho nên mới hôn mê, mấy vị đưa hắn ra
khỏi phòng, truyền dịch cho hắn, cho hắn nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh.”
“Dạ.” Hai hộ sĩ đáp, vội vàng tìm xe đẩy cứu thương, đưa Chương Hổ đến phòng bệnh truyền dịch.
Trương Văn Trọng bế Dương tam tỷ đi tới bên giường phẫu thuật.
Thẳng đến lúc này, những bác sĩ và hộ sĩ bên trong phòng phẫu thuật mới phát hiện tình huống dị thường của Dương tam tỷ.
“Trời ạ, tôi không có nhìn lầm chứ? Vì sao lỗ chân lông toàn thân của người này đều đang rỉ máu?”
“Mẹ ơi, đây là quái bệnh gì vậy? Ai có thể nói cho tôi biết, chúng ta làm sao trị liệu đây?”
“Xem dáng dấp nhễ nhại máu tươi của cô ấy, sợ đã chảy không ít máu
rồi? Truyền máu, phải nhanh truyền máu! Bằng không sẽ nguy hiểm tính
mạng!”
Trong khoảnh khắc, toàn bộ phòng giải phẫu
tiếng kinh hô vang lên liên tiếp, không dứt bên tai. Hầu như toàn bộ bác sĩ và hộ sĩ khi nhìn thấy tình huống dị thường kinh khủng của tam tỷ,
đều phát ra kinh hô, rơi vào trong sự hoảng loạn không biết nên làm gì.