Lúc này Trương Văn Trọng cũng không lấy ra Hỗn Độn Lô, mà lấy trong
rương ra Tử Băng Sa và Hải Để Băng Châu hai loại linh tài liệu, đồng
thời thúc đẩy chân nguyên, nhồi hai loại linh tài liệu thành bột phấn.
Sau đó, hắn lấy ra một lọ Ngọc Tủy Dịch, đem Tử Băng Sa và Hải Để Băng Châu đã bị nhồi thành bột phấn điều hòa trở thành dịch thể giống như
chất dính màu lam đậm.
Tô Hiểu Hồng đứng một bên, mở
to hai mắt nhìn một màn này, vẻ mặt nghi hoặc cùng không giải thích
được, âm thầm nói: “Lão sư đang làm gì vậy? Không phải nói cần luyện chế đan dược sao? Nhưng hiện tại thầy làm thứ này, căn bản không giống như
đang luyện chế đan dược nha.”
Tuy rằng trong lòng rất nghi hoặc và không giải thích được, thế nhưng Tô Hiểu Hồng cũng không
mở miệng hỏi, bởi vì nàng sợ một khi mở miệng, sẽ quấy rối đến Trương
Văn Trọng.
Vào lúc này, Trương Văn Trọng đã đem chân
nguyên phóng ra ngoài biến thành hình dạng như cây bút lông, nhúng vào
dịch thể màu lam đậm, ngay trong Tụ Linh Trận trong phòng sách vẽ lên.
Tốc độ bút vẽ chân nguyên vẽ ra cực nhanh, trong chớp mắt, một bức đồ án màu lam đã xuất hiện bên trong Tụ Linh Trận.
Lúc thu hồi chân nguyên, Trương Văn Trọng quay đầu nhìn Tô Hiểu Hồng
đang đứng bên người nói: “Tiểu muội, nhớ kỹ bức họa tôi mới vẽ ra, đây
gọi là Ngưng Hàn Đồ.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp, mở to hai mắt đánh giá bức Ngưng Hàn Đồ.”
Ở trong mắt người thường, bức Ngưng Hàn Đồ nhìn thật đẹp, tràn ngập
màu sắc chủ nghĩa trừu tượng hiện đại, nói khó nghe một chút, đó chính
là loại bức tranh giống như vẽ bùa. Nhưng trong mắt người tu chân như Tô Hiểu Hồng, bức Ngưng Hàn Đồ rõ ràng là một trận pháp nhỏ. Có thể đem
linh khí không có thuộc tính trong Linh Khí Nhãn phóng xuất ra chuyển
hóa thành linh khí hàn tính có thuộc tính cực âm. Trương Văn Trọng muốn
luyện hóa, chỉ dùng để trung hòa hóa giải độc tố Cửu Anh Độc Diễm, là
dược vật có tính chí âm, có một bức Ngưng Hàn Đồ có thể đem thuộc tính
linh khí chuyển biến trở thành thuộc tính cực âm, không thể nghi ngờ là
có thể tạo nên hiệu quả làm ít như công to.
Khi dặn
dò Tô Hiểu Hồng ghi nhớ những nét cấu tạo của bức Ngưng Hàn Đồ, Trương
Văn Trọng cũng không nhàn rỗi, lấy ra Hỗn Độn Lô biến trở về nguyên
hình, đặt lên trận nhãn của Ngưng Hàn Đồ, sau đó ngậm một ngụm chân
nguyên bên trong miệng, trầm giọng quát: “Tam Túc Ô, ngươi ở đâu? Nhanh
qua đây!”
Thanh âm ẩn chứa chân nguyên, trực tiếp
truyền vào bên trong tai Tam Túc Ô. Những người còn lại dù có đứng ngay
trước người Trương Văn Trọng hay Tam Túc Ô cũng đừng mơ tưởng nghe được
những lời này của hắn.
Thân ảnh của Tam Túc Ô còn
chưa xuất hiện, thanh âm cũng đã truyền vào trong phòng sách: “Tới, tới, chủ nhân, có gì phân phó sao?” Khi nó bay vào trong phòng, nhìn thấy
bức Ngưng Hàn Đồ, nó lập tức liền hiểu được, cũng không cần Trương Văn
Trọng phân phó điều gì, lúc này hóa thành một đoàn Thái Dương tinh hỏa
rừng rực thiêu đốt, bay xuống dưới đáy Hỗn Độn Lô, lập tức đốt lên.
Khóe mắt Tô Hiểu Hồng nhìn thấy Bán Thận Long, Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà đang thập thò bên ngoài cửa phòng, nhất thời kinh hô: “Di, lão sư, bên
trong biệt thự của thầy sao còn có một con chó và một con rắn? Còn có
con quái vật đầu chim kia là gì vậy? Ai, có chút sai nha, sau trên người ba con vật này còn tràn đầy linh khí tinh thuần?”
Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại nói: “Chúng nó là đồ đệ của Tam Túc Ô, là tiểu yêu do tôi nuôi dưỡng để giữ nhà.”
Tô Hiểu Hồng há to miệng, kinh hô: “Yêu? Lão sư, thầy cũng thật quá dữ dội đi? Người khác nuôi dưỡng sủng vật, đại khái đều là mèo chó, thỉnh
thoảng cũng có người nuôi dưỡng loài bò sát, côn trùng gì đó, cũng đã
cảm thấy có chút khác thường. Thế nhưng thầy nuôi dưỡng sủng vật lại là
yêu quái, thực sự là quá khốc! Không biết lúc nào em cũng có thể nuôi
dưỡng vài con yêu để chơi nhỉ? Nếu không dắt chúng ra ngoài, nhất định
sẽ rất phong cách, rất nổi bật!”
“Chỉ cần cô chăm chỉ tu luyện, đem tu vi đề thăng, nuôi dưỡng mấy tinh quái xem như sủng
vật, cũng không phải là chuyện gì không có khả năng.” Trương Văn Trọng
nói: “Tiểu muội, hiện tại tôi bắt đầu luyện chế linh dược, như thế này,
tôi phải đồng thời khống chế Tụ Linh Trận, Ngưng Hàn Đồ cùng Hỗn Độn lô, khó có thể phân thần bỏ thêm tài liệu vào Hỗn Độn Lô, cho nên công việc này chỉ đành giao cho cô.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng vội vã thu liễm tâm thần, bước nhanh tới trước cái rương đựng linh tài liệu,
vẻ mặt chăm chú nói: “Lão sư, xin yên tâm, em nhất định có thể hoàn
thành nhiệm vụ thầy giao phó.”
Trương Văn Trọng lập
tức phân phó nói: “Tốt. Tiểu muội, trước tiên cô từ trong rương lấy ra
Điện Thanh Hàn Thạch, Hải Để Băng Châu, Lãnh Thái Mộc Trấp, Tử Băng Sa
cùng với Long Đàn Diệp, Tủy Mộc Não ra trước, sau đó đợi mệnh lệnh của
tôi hành sự.”
Bởi vì Tô Hiểu Hồng cũng từng tiếp xúc
qua những loại linh tài liệu này, cho nên hắn mới nhất nhất liệt kê được danh sách cho Tô Hiểu Hồng. Tuy rằng làm như vậy phải tiêu hao thêm một ít thời gian, nhưng có thể làm cho hắn trong quá trình luyện đan có thể tiết kiệm thêm thời gian và tinh lực, xem như vẫn rất có lời.
Đợi khi Tô Hiểu Hồng dựa theo lời phân phó của Trương Văn Trọng, đem
linh tài liệu cần dùng lấy ra khỏi rương, Hỗn Độn Lô đã được Tam Túc Ô
đốt đến đỏ bừng chiếu sáng.
Trương Văn Trọng híp mắt
lại, bắt đầu dùng chân nguyên điều khiển Ngưng Hàn Đồ trong Tụ Linh
Trận, đem linh khí từ bên trong Linh Khí Nhãn toát ra, hóa thành linh
khí chí âm chí hàn, cuồn cuộn không ngừng rót vào bên trong Hỗn Độn Lô.
Đợi khi linh khí chí âm chí hàn bên trong đỉnh lô đạt được độ dày nhất
định, hắn mới quát to: “Tiểu muội, Điện Thanh Hàn Thạch, Lãnh Thái Mộc
Trấp.”
Tô Hiểu Hồng đang hết sức chăm chú chờ đợi mệnh lệnh, nghe vậy lập tức bắt đầu bận rộn lên.
Thời gian chia ra từng giây, từ lúc bắt đầu luyện đan đến bây giờ, đã qua ba giờ đồng hồ.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đang ở trong phòng luyện đan, luyện đến mồ hôi đầm đìa.
Mồ hôi trên người Tô Hiểu Hồng là do bị Thái Dương tinh hỏa của Tam
Túc Ô làm chảy ra, mặt khác bởi vì phân nửa là do tâm tình khẩn trương
tạo thành. Mà mồ hôi trên người Trương Văn Trọng là do hao tổn chân
nguyên cùng tinh lực gây ra.
Giờ khắc này, linh tài
liệu bên người Tô Hiểu Hồng toàn bộ đều đã dựa theo lời phân phó của
Trương Văn Trọng ném vào bên trong Hỗn Độn Lô, việc luyện đan cũng đã
đạt tới bước then chốt trước mắt.
Linh tài liệu cùng
linh khí chí âm chí hàn bên trong đỉnh lô, dưới chân nguyên của Trương
Văn Trọng khống chế, đang từ từ thành hình, hóa thành từng viên dược
hoàn màu lam. Đợi khi viên cuối cùng cũng triệt để thành hình, trái tim
vẫn căng thẳng của Trương Văn Trọng rốt cục cũng có thể buông lỏng xuống tới, không khỏi thở ra một hơi, giơ tay lên nhẹ nhàng nhu nhu huyệt
Thái Dương, sau đó lấy ra một viên Linh Khí Hoàn, ném vào miệng luyện
hóa hấp thu, dùng bổ sung linh lực bị tiêu hao.
Sau đó, tay phải Trương Văn Trọng nhẹ nhàng vung lên, nắp lô bay lên, dược hoàn vừa được luyện chế xong lập tức liền bay ra.
Trương Văn Trọng trầm giọng phân phó: “Tiểu muội, mau nhanh dùng bình sứ đựng dược hoàn!”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng lên tiếng, cầm lấy bình sứ đã chuẩn bị sẵn, đem hai mươi viên dược hoàn từ đỉnh lô bay ra toàn bộ đều đựng vào.
Lúc này Tam Túc Ô đã thu liễm Thái Dương tinh hỏa, đang đậu trên giá
sách thở hổn hển từng ngụm. Lần này luyện hóa tài liệu và linh khí toàn
bộ đều là thuộc tính âm hàn, cho nên nó phải phóng xuất Thái Dương tinh
hỏa cũng có yêu cầu rất cao. Tuy rằng lần này thời gian luyện đan chỉ có ba giờ, thế nhưng đối với Tam Túc Ô mà nói, so với lần luyện đan nào
trước đây còn khổ cực hơn nhiều.
Trương Văn Trọng lấy ra một viên Linh Khí Hoàn ném cho Tam Túc Ô, nói: “Tam Túc Ô, lần này
thực sự là khổ cực cho ngươi, nhanh điều dưỡng một chút.”
“Dạ.” Tam Túc Ô đáp, ngẩng đầu ngậm Linh Khí Hoàn, nuốt vào bụng, sau
đó bắt đầu hấp thu linh khí dâng trào bên trong Linh Khí Hoàn.
“Tiểu muội, cầm bình sứ đựng thuốc đi theo tôi.” Thu hồi xong Hỗn Độn
Lô, Trương Văn Trọng đi nhanh ra ngoài biệt thự. Đồng thời cũng không
quên nhìn Tô Hiểu Hồng nói: “Chúng ta phải nhanh chóng chạy về bệnh
viện, hiện tại đã qua ba giờ, không biết bệnh tình của bệnh nhân ra
sao.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng đáp, bước nhanh theo sau hắn.
Lúc này đã là đêm khuya, Trương Văn Trọng lái chiếc Audi, một đường
nhanh như điện chớp đưa tốc độ xe tăng lên cực hạn, trong thời gian ngắn nhất chạy tới bệnh viện Ung Thành.
Nhìn thấy Trương
Văn Trọng xuất hiện, Nhạc Tử Mẫn vội vàng tiến lên đón, vẻ mặt lo lắng
dò hỏi: “Thế nào tiểu Trương, anh tìm được dược vật trị bệnh cho bệnh
nhân rồi chứ?”
Trương Văn Trọng gật đầu, chỉ vào bình sứ Tô Hiểu Hồng cầm trong tay, nói: “Không chỉ tìm được, còn kết hợp
thêm vài loại dược vật khác, chế thành dược hoàn. Chỉ cần đút cho bệnh
nhân ăn vào, lại kết hợp với thuật châm viêm của tôi, nhất định có thể
trị tận gốc quái bệnh của bọn họ!”
“Thật tốt quá.”
Nhạc Tử Mẫn vui mừng, vội vàng nói: “Vậy còn chờ gì? Nhanh đưa bệnh nhân ăn vào, sau đó châm viêm trị liệu. Ngay vừa rồi nhiệt độ cơ thể của
bệnh nhân đã hạ, lại có dấu hiệu thăng cao trở lại. Lúc này nhiệt độ đã
vượt lên quy định, thậm chí còn có năm người còn sốt cao đến mức nguy
hiểm, tôi vừa định gọi điện thoại cho anh, anh cũng đã đúng lúc chạy
tới.”
Trương Văn Trọng cũng biết sự tình khẩn cấp,
vội vã phân phó Tô Hiểu Hồng đem thuốc đưa cho bệnh nhân ăn vào, sau đó
hắn lấy ngân châm đâm vào huyệt Tâm Tề của bệnh nhân.
Ngân châm vừa đâm vào huyệt vị, chân nguyên bám vào ngân châm tiến nhập vào trong cơ thể của bệnh nhân. Hóa thành chân nguyên đao sắc bén không gì sánh được, bay về phía độc tố Cửu Anh Độc Diễm đang ẩn giấu bên
trong vách động mạch vành.
Dưới tác dụng chí âm chí
hàn của dược hoàn, độc tố của Cửu Anh Độc Diễm quả thật liền đánh mất
hoạt tính, mà chân nguyên của Trương Văn Trọng lại giống như nguyên đao
sắc bén rốt cục trước khi độc tố kịp làm ra phản ứng, đem độc tố Cửu Anh Độc Diễm cắt xuống tới.
Sau đó, chân nguyên đao lập
tức hóa thành vô số sợi tơ, đem độc tố của Cửu Anh Độc Diễm chăm chú bao vây lại, đi qua đường hô hấp, trong lúc ho khan bị buộc ói ra ngoài cơ
thể. Ở trong mắt người thường, độc tố của Cửu Anh Độc Diễm còn hỗn hợp
một đoàn máu tươi cùng chất dịch, là một cục đàm màu đỏ lẫn xanh hỗn
loạn.
“Cục đàm này, là đầu sỏ gây bệnh sao?”
Toàn bộ bác sĩ và hộ sĩ, khi nhìn thấy độc tố Cửu Anh Độc Diễm do bệnh nhân ói ra đều kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt không thể tin tưởng. Nhưng sự thực làm bọn họ phải tin, bởi vì sau khi ói ra cục đàm, nhiệt độ
trong cơ thể các bệnh nhân đều giảm xuống, không ngờ đã thực sự giảm
xuống.
“Thật khó tin, thực sự là quá khó tin.”
Toàn bộ bác sĩ và hộ sĩ đều lăng lăng nhìn Trương Văn Trọng, miệng không ngừng lẩm bẩm một câu nói như thế.