Sau khi dặn dò đệ tử Phong Sơn phái một ít hạng mục công việc cần chú ý, Trương Văn Trọng liền ngồi xe quay về huyện Ẩn Ngạc.
Khi hắn đi vào nhà, Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng sớm đã ở trong nhà, đang
tán gẫu cùng Vương Hân Di và tiểu Liên Nam. Sau khi rời xa làng du lịch
suối nước nóng dày đặc mùi máu tươi giống như tu la luyện ngục, lại có
Tô Hiểu Hồng dùng linh lực thay nàng điều dưỡng, thân thể cùng tình
huống của nàng nhất thời khôi phục rất nhiều, dù sắc mặt nguyên bản tái
nhợt cũng đã khôi phục sự hồng nhuận.
Nhìn thấy
Trương Văn Trọng trở về, Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng vội vã đứng dậy nghênh đón. Vương Hân Di còn dùng giọng nói hơi oán giận nói: “Em trai, em đi
đâu vậy? Sao lại để Giai Giai và tiểu muội quay về một mình? Hai nàng
đều là người bên ngoài tỉnh, nếu như đi lạc thì làm sao bây giờ?”
Tô Hiểu Hồng nhất thời bị chọc cười, vừa cười vừa nói: “Hân Di tỷ, chị cũng quá khinh thường chúng em đi thôi? Chúng em là hai người trưởng
thành, cho dù thế nào, cũng không cần đến nỗi đi lạc chứ?”
Đối mặt sự chỉ trích của Vương Hân Di, Trương Văn Trọng cũng không tức giận cũng không giải thích, chỉ mỉm cười, lập tức nhìn Vưu Giai thân
thiết hỏi: “Thế nào, hiện tại em cảm giác thoải mái hơn chút nào không?”
Vưu Giai ngọt ngào cười, hồi đáp: “Được tiểu muội chăm sóc, em đã khá hơn. Sự tình của anh đều xử lý xong rồi chứ?”
“Ân, đã xử lý tốt.” Trương Văn Trọng hồi đáp. Hắn còn chưa nói xong,
Vương Hân Di liền xen mồm hỏi: “Làm sao vậy? Vưu Giai sinh bệnh hay
sao?”
Vưu Giai biết có chút chuyện tạm thời còn chưa
thể nói với Vương Hân Di, chỉ tìm lý do để giải thích: “Đại khái là có
chút không hợp khí hậu, vừa rồi được nghỉ ngơi một lát, đã thoải mái
hơn.”
“Vậy là tốt rồi.” Lúc này Vương Hân Di mới thở dài một hơi, yên lòng.
Sau khi nói chuyện phiếm một phen, Trương Văn Trọng lại dẫn mọi người
đi dạo quanh những cảnh điểm du lịch trong huyện Ẩn Ngạc. Bởi vì hiện
tại đang lúc nghỉ đông, mấy cảnh điểm du ngoạn sóng người như nước, rất
náo nhiệt. Bốn cô gái đều rất thích náo nhiệt, ở những cảnh điểm du
ngoạn chơi đùa rất vui vẻ.
Nhất là Vưu Giai, sau
tràng diện thảm liệt đầy máu tanh trước đó, trong lòng ít nhiều đều để
lại một ít bóng ma. Lúc này, đi theo mọi người cùng du ngoạn, cũng làm
bóng ma trong lòng nàng từ từ biến mất.
Đối với biểu
hiện tâm lý của Vưu Giai, người khác tuy rằng không phát hiện ra, nhưng
Trương Văn Trọng lại nhạy cảm nhìn thấy rõ. Hắn thoáng gật đầu, hài lòng nở nụ cười. Sở dĩ hắn đề nghị mọi người ra ngoài du ngoạn, mục đích
chính là vì hóa giải bóng ma trong lòng Vưu Giai.
Phải biết rằng, bóng ma tuy nhỏ, chỉ tiềm tàng tận sâu trong nội tâm,
đợi khi Vưu Giai bước lên con đường tu chân, liền có khả năng dần dần
hóa thành tâm ma, tai họa đến nàng. Đối với những thứ có khả năng uy
hiếp nàng, hắn tự nhiên phải bóp chết từ bên trong nôi.
Buổi đi chơi kéo dài đến lúc trăng sáng sao thưa mọi người mới quay về nhà khi còn cảm thấy chưa hoàn toàn tận hứng.
Tối hôm nay, đợi khi mọi người đã ngủ, Trương Văn Trọng liền gọi Tô
Hiểu Hồng ra phòng khách, phân phó nàng ăn vào một viên Cửu Phẩm Tam
Liên Đan, để đề thăng tu vi. Mà Trương Văn Trọng, sau khi dùng Mê Hồn
Dịch làm những người khác lâm vào trong giấc ngủ say, tránh quấy rối Tô
Hiểu Hồng tu luyện, liền canh giữ bên cạnh thay nàng hộ pháp.
Sau chuyện xảy ra bên trong làng du lịch suối nước nóng, nhất là biết
được có yêu quái thực lực bất phàm đang ẩn núp trong chỗ tối rình mò,
Trương Văn Trọng liền đem chuyện đề thăng thực lực đặt lên vị trí thứ
nhất.
Với tu vi hiện tại của Trương Văn Trọng, đã đạt tới Hóa Thần kỳ. Nếu như không có kỳ ngộ hoặc cực phẩm đan dược phụ
trợ, muốn đề thăng, cũng không thể thực hiện được trong thời gian ngắn
ngủi. Cho nên trong lúc đang khổ tu, hắn cũng bắt đầu tìm cách đề thăng
tu vi cho Tô Hiểu Hồng cùng đệ tử Phong Sơn phái. Chỉ cần có thể đề
thăng tu vi cho những người này, cũng chẳng khác nào tăng cường thêm
thực lực của bản thân.
Sau một đêm luyện hóa hấp thu, Tô Hiểu Hồng cũng đã tiêu hóa xong dược lực trong Cửu Phẩm Tam Liên
Đan. Tuy rằng bởi vì tu vi bản thân, khi luyện hóa hấp thu đan dược,
cũng làm lãng phí không ít linh lực. Nhưng linh lực thu được cũng làm
cho tu vi của nàng một lần từ Kim Đan sơ kỳ nhảy lên tới Kim Đan đỉnh
kỳ.
Chỉ trong một đêm, tu vi đề thăng ba cấp bậc.
Độ tu luyện như vậy, tuy nói so ra kém Trương Văn Trọng, nhưng cũng đủ làm kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối. Nhất là ở thời đại linh khí
loãng như hiện nay, độ đề thăng như vậy, thật sự là kinh khủng, không
thể nghi ngờ, chuyện như vậy một ngày tiết lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ tạo thành hiệu ứng oanh động trong tu chân giới.
Nhưng
Trương Văn Trọng vẫn chưa muốn kết thúc việc đề thăng tu vi cho Tô Hiểu
Hồng ngay tại đó. Hắn khoát tay, đem một viên Cửu Chuyển Bồi Anh Đan đưa vào trong tay Tô Hiểu Hồng.
“Ăn viên Cửu Chuyển Bồi
Anh Đan này vào.” Trương Văn Trọng nói: “Chúng ta ra thêm sức, trong hôm nay phải ngưng luyện được nguyên anh cho cô, cho tu vi của cô có thể
bước vào Nguyên Anh kỳ.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng gật đầu, không chút do dự đưa tay ném Cửu Chuyển Bồi Anh Đan vào trong miệng.
Tuy rằng nàng cũng biết, tu vi đề thăng quá nhanh, thì sẽ gặp phải
biến cố tẩu hỏa nhập ma. Nhưng đồng thời nàng đối với Trương Văn Trọng
cũng cực độ tín nhiệm. Nàng tin tưởng, chỉ cần có Trương Văn Trọng, dù
nàng thật sự bị tẩu hỏa nhập ma, cũng sẽ không có gì nguy hiểm.
Sau khi ăn vào Cửu Chuyển Bồi Anh Đan, Tô Hiểu Hồng lại khoanh chân
ngồi, bắt đầu hấp thu linh lực ẩn chứa bên trong, dùng ngưng luyện đắp
nặn chính nguyên anh của mình. Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng lại triệu
hóa Minh Xà cùng Tiêu Đồ từ trong Càn Khôn Hồ đem ra, một người hai yêu
quái đứng ở những phương vị đặc thù, hình thành một pháp trận khu tà,
trợ giúp Tô Hiểu Hồng thuận lợi ngưng luyện đắp nặn ra nguyên anh.
Thời gian trôi qua từng giây.
Bởi vì có Trương Văn Trọng và Tiêu Đồ, Minh Xà, là một cao thủ Luyện
Hư kỳ cùng hai cao thủ Hóa Thần kỳ cấu thành pháp trận hộ pháp, quá
trình Tô Hiểu Hồng ngưng luyện nguyên anh cũng tương đối thuận lợi. Dấu
hiệu tẩu hỏa nhập ma vừa mới lộ ra chút manh mối đã bị ba người liên hợp hóa giải.
Sắc trời dần sáng, đồng hồ đã chỉ tới bảy
giờ, quá trình ngưng luyện nguyên anh của Tô Hiểu Hồng đã tới cuối cùng, đồng dạng cũng là thời khắc then chốt nhất.
Ở trong ý thức hải của nàng, một quang đoàn liên tục bốc lên. Theo quang đoàn
ngưng luyện, một đứa trẻ sơ sinh tản ra quang mang màu bạc liền xuất
hiện bên trong ý thức hải.
Đứa trẻ mới sinh tản ra quang mang màu bạc kia chính là nguyên anh của Tô Hiểu Hồng.
Ngay lúc này, Trương Văn Trong mạnh mẽ khoát tay, Hỗn Độn Lô lập tức
xuất hiện bên trong phòng khách. Cùng lúc đó Minh Xà cũng phóng xuất ra
một đoàn Đại Tảo hung hỏa thiêu đốt hừng hực, trong nháy mắt đốt cháy
Hỗn Độn Lô đỏ bừng.
Trương Văn Trọng đem linh tài
liệu đã chuẩn bị sẵn ném vào trong Hỗn Độn Lô, trong nháy mắt luyện hóa
trở thành một đạo linh khí dâng trào tinh thuần, lại dưới sự chỉ dẫn của thần thức, cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể Tô Hiểu Hồng,
giúp đỡ nàng hình thành nguyên anh.
Đợi đến khi sắc trời sáng hẳn, nguyên anh của Tô Hiểu Hồng rốt cục thành hình.
Sau khi từ từ hộc ra một hơi, nàng mở mắt, một đạo quang mang bảy màu
từ trong mắt nàng phóng ra, có một loại lực lượng mị hoặc lòng người.
Không chỉ là ánh mắt, dù khí chất trên người nàng cũng nổi lên biến hóa, hơn một phần lực lượng mê hoặc.
Nhìn thấy Tô Hiểu
Hồng lúc này, dù là đầu gỗ như Trương Văn Trọng đều có cảm giác động
tâm. Hắn không khỏi cảm thán trong lòng: “Thật không hổ là người có thất khiếu linh lung tâm, theo tu vi đề thăng, loại khí chất khuynh quốc
khuynh thành, cũng sẽ hiển lộ. Bây giờ chỉ mới Nguyên Anh kỳ, lực mê
hoặc của nàng cũng đã cường đại như vậy, thật không biết khi nàng bước
vào Hóa Thần kỳ, thậm chí là Luyện Hư kỳ, phần lực lượng mê hoặc này sẽ
phát triển đến loại hoàn cảnh kinh khủng như thế nào.”
Quang mang bảy màu trong mắt Tô Hiểu Hồng rất nhanh liền biến mất.
Nàng đứng dậy, hoạt động tay chân, cảm thụ linh lực dư thừa trong cơ
thể, vẻ mặt hưng phấn nói: “Em cảm giác thân thể của mình tràn ngập linh lực, đây là lực lượng của người tu chân Nguyên Anh kỳ hay sao? Loại cảm giác này, thật là quá tuyệt vời.”
Lúc này Trương Văn Trọng đã thu Tiêu Đồ cùng Minh Xà vào trong Càn Khôn Hồ, lại khôi phục
bố trí bên trong phòng khách như cũ. Thấy biểu tình vui mừng của Tô Hiểu Hồng, hắn mỉm cười nói: “Được rồi tiểu muội, bọn họ sắp tỉnh, cô chú ý
một chút, đừng làm cho họ nhìn ra.”
Tô Hiểu Hồng vội
gật đầu đáp: “Yên tâm đi, lão sư, em biết nên làm như thế nào.” Nàng
ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói: “A…thời gian đã không còn sớm, em đi làm
điểm tâm thôi. Thừa dịp mọi người còn chưa tỉnh dậy, em sẽ thử dùng hỏa
hệ đạo pháp làm cơm, xem thử có cảm giác gì.” Dứt lời nàng sôi nổi chạy
vào phòng bếp, bắt đầu dùng hỏa hệ đạo pháp làm điểm tâm.
Tình cảnh như vậy, để Trương Văn Trọng không khỏi lắc đầu cười khổ,
than thở: “Nha đầu kia, đôi khi thật đúng là điên điên khùng khùng.”
Không bao lâu, mọi người đều thức dậy. Bởi vì có mê hồn dịch, họ đều
cảm giác ngủ được cực kỳ thoải mái, tinh lực cũng khôi phục tới trạng
thái điều kiện tốt nhất. Đối với việc Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng
thức sớm, họ cũng không có hoài nghi. Chỉ nghĩ Tô Hiểu Hồng của ngày hôm nay còn hơn ngày xưa, càng thêm xinh đẹp mê người.
Sau khi cùng người nhà ăn xong bữa sáng, Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng cùng nhau đi ra tiểu khu, đi xe chạy tới Vân Thai thị để
tham gia buổi đấu giá tu chân hôm nay.
Lần này mục
tiêu của Trương Văn Trọng không chỉ là các loại linh tài liệu, còn chuẩn bị mua thêm chút pháp bảo cao phẩm trở về, dùng võ trang cho đệ tử
Phong Sơn phái. Tuy nói hắn luyện chế cao phẩm pháp bảo sẽ tốt hơn
nhiều, nhưng dù sao phải hao tổn thời gian cũng sức lực, mà hiện tại hắn cần toàn diện đề thăng thực lực cho đệ tử Phong Sơn phái trong thời
gian thật ngắn.