Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng Thanh Liên lại vội vã gọi điện thoại
nói cho Xích Hà chuyện này, cũng là chuyện trong dự liệu của Trương Văn
Trọng. Nhưng hiện tại hắn không hề ngờ tới, Xích Hà đạo trưởng sau khi
nghe được Thanh Liên hồi báo, lại có vẻ khiếp sợ và thất thố như thế,
không ngờ lại lần nữa tuột tay làm rơi chiếc điện thoại vừa mới đổi
không bao lâu.
Xem tình huống này, ngày sau Xích Hà
đạo trưởng sẽ phải mua một loại điện thoại thật bền bỉ rắn chắc mới
được, bằng không luôn luôn đổi điện thoại, cũng thật quá phiền phức.
Ngay sau khi Thanh Liên rời khỏi không bao lâu, bác sĩ và hộ sĩ của
phòng y tế đều đã đến làm việc. Bởi vì có Trương Văn Trọng làm gương
mẫu, hiện tại các bác sĩ và hộ sĩ trong phòng y tế đều đã có thói quen
đến sớm hơn mười phút làm việc, thái độ đi làm trễ lúc trước thậm chí đã sớm trở thành hồi ức, trở thành quá khứ.
Bởi vì đã
gần tới ngày nghỉ đông, các học sinh trong đại học Ung Thành đều đang
vội vàng ứng phó cuộc thi cuối học kỳ, nên những người đến khám bệnh
cũng ít hơn rất nhiều. Trương Văn Trọng cũng nhân cơ hội này, ở bên
trong phòng làm việc của mình giảng bài cho Tô Hiểu Hồng và các nghiên
cứu sinh. Một ít bác sĩ hay hộ sĩ tạm thời không có bệnh nhân cũng vây
quanh, ở trong ngoài phòng lắng nghe bài giảng, trên gương mặt họ đều là biểu tình chăm chú nghiên cứu không biết mỏi mệt.
Những buổi giảng bài bên trong phòng y tế, vẫn luôn giảng tới giờ tan sở buổi trưa mới kết thúc.
Trương Văn Trọng thu thập bàn khám bệnh, giao cho Tô Hiểu Hồng và các
nghiên cứu sinh, đi ra khỏi phòng dự định về nhà ăn cơm. Nhưng khi hắn
vừa đi tới phòng khách của phòng y tế, cũng nghe được mấy bác sĩ phía
trước đang bàn chuyện cuối tuần đến đường Tây, trong cuộc nói chuyện của họ, còn nghe được có từ gì là “Đổ” hay “trăm vạn” gì đó.
Trương Văn Trọng khẽ cau mày, âm thầm nói: “Mấy người này không phải
bị người gạt đến mấy sòng bạc ngầm đi chơi đi?” Tâm niệm vừa chuyển, hắn đưa lực chú ý đặt lên trên người mấy bác sĩ, vì vậy âm thanh họ nói
chuyện từ mơ hồ trở nên vang dội.
Vừa nghe xong,
Trương Văn Trọng hoàn toàn hiểu được, đồng dạng cũng thấy yên tâm. Mấy
bác sĩ này cũng không phải bị dụ dỗ đến chơi bài ở những sòng bạc ngầm,
mà đang thảo luận chuyện mấy hôm trước đã phát sinh một chuyện xảy ra
tại đường Tây làm oanh động trong toàn bộ Ung Thành. Nguyên lai mấy ngày hôm trước, có một người ở trên đường bán đồ cổ ở đường Tây Ung Thành,
bỏ ra ba ngàn nguyên mua một khối đá có nghi ngờ là có phỉ thúy bên
trong, kết quả một đao cắt xuống, ngay lập tức giá trị liền tăng lên gấp ba trăm lần, chân chính kiếm được gia tài. Mấy bác sĩ này chính bởi vì
nghe nói việc đó, dự định vào thời gian cuối tuần, hẹn nhau đến đường
Tây đi dạo. Có tham dự đánh cuộc hay không chỉ là chuyện thứ hai, then
chốt muốn đi xem náo nhiệt, dính chút vận khí lưu lại.
“Đổ thạch?”( Một cách giống như đánh bạc, bỏ số tiền ra mua một tảng
đá được nghi ngờ bên trong có loại ngọc hay phỉ thúy cẩm thạch, chung
quy là đá quý, nếu may thì giàu, nếu không thì coi như mất tiền) Trương
Văn Trọng lắc đầu, hắn cũng không có hứng thú đối với phỉ thúy, tuy nói
vật này có thể chế thành phụ thân phù thấp phẩm hoặc pháp khí, nhưng
hiện tại hắn đã có rất nhiều linh tài liệu, hoàn toàn không cần phải
lãng phí thời gian về chuyện này.
Nhưng qua vài phút, Trương Văn Trọng cũng đột nhiên thay đổi chủ ý, dự định thừa dịp nghỉ
trưa, đi đến đường Tây Ung Thành nhìn xem. Sở dĩ hắn làm ra quyết định
như vậy, cũng không phải đột nhiên phát sinh hứng thú đối với phỉ thúy,
mà nhớ tới linh tài liệu thiên cấp lục phẩm Phỉ Thúy Hồn vừa mới có
được!
Trương Văn Trọng âm thầm nói: “Dù sao buổi trưa cũng nhàn rỗi không làm gì, đến đường Tây đi dạo cũng được. Nói không
chừng, còn có thể nhường cho ta tìm được một khối Phỉ Thúy Hồn thì sao?
Ta cũng không hi vọng xa vời có thể gặp được thiên cấp lục phẩm Phỉ Thúy Hồn, nhưng nếu gặp được thiên cấp ngũ phẩm Phỉ Thúy Hồn, cũng xem như
thông qua. Dù sao linh tài liệu như Phỉ Thúy Hồn, dùng luyện chế pháp
bảo đúng là không tệ.”
Nghĩ như vậy, Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục chần chờ, đi ra khỏi đại học Ung Thành, lại lái xe
chạy về đường Tây Ung Thành.
Từ đại học Ung Thành đến đường Thành Tây, trên đường đi ngang qua tiểu khu Hoa Hàng trước kia
hắn ở trọ, vì vậy hắn thẳng thắn ghé vào tiệm cơm của Uông bá dùng bữa
trưa.
Trương Văn Trọng đến làm cho cha con Uông bá
đặc biệt vui vẻ, liền nhanh đưa hắn đến chỗ ngồi quen thuộc, sau đó Uông bá xuất ra tài nấu bếp làm cho hắn một bữa ăn thật ngon.
Bởi vì trong buổi tiệc tối từ thiện, Uông bá ngồi bên cạnh tổng lý,
một màn này qua tin tức trên ti vi, báo chí, internet truyền bá, nguyên
bản tiệm cơm Uông bá đã có chút danh tiếng, bởi vậy hoàn toàn vang danh. Rất nhiều khách nhân trước đây chưa từng đến qua, cũng đều mộ danh mà
đến. Mà tài nấu bếp của Uông bá, cũng không làm cho bọn họ thất vọng,
trong tiếng khen ngon không ngừng, bọn họ cũng đều trở thành khách quen
của tiệm cơm mỗi ngày.
Cho nên sinh ý hiện tại của
tiệm cơm, còn đông đúc hơn trước đây, điều này cũng làm Uông bá quyết
định mở rộng thêm quy mô tiệm cơm.
Ăn cơm xong,
Trương Văn Trọng chào từ biệt cha con Uông bá, chuẩn bị đến đường Tây
Ung Thành. Nhưng khi hắn vừa đi ra khỏi quán cơm, Uông bá đã vội vã đuổi theo, lôi kéo hắn nói: “Tiểu Trương, khoan đi vội. Cậu cho tôi số tài
khoản ngân hàng của cậu đi.”
Trương Văn Trọng không giải thích được, hỏi: “Cần số tài khoản ngân hàng làm gì?”
“Chuyển khoản cho cậu chứ.” Uông bá nói: “Mỗi tháng cậu được chia phần tiền lãi, tôi vẫn luôn giữ lại cho cậu. Hiện tại đã có khá nhiều tiền,
đã sắp tới lễ mừng năm mới, tôi dù sao cũng phải đem số tiền này chuyển
qua cho cậu chứ, tôi cũng không muốn mang nợ vào đầu năm đâu nha.”
Trương Văn Trọng vốn định cự tuyệt, nhưng thái độ của Uông bá lần này
cũng kiên quyết, muốn số tài khoản ngân hàng của Trương Văn Trọng cho
được. Rơi vào đường cùng, Trương Văn Trọng chỉ đành đọc số tài khoản cho hắn, nhưng tài khoản này cũng không phải của hắn, mà là quỹ hội từ
thiện do hắn khởi đầu.
Rời khỏi tiệm cơm Uông bá,
Trương Văn Trọng chạy xe thêm gần nửa tiếng đồng hồ nữa, lúc này mới tới được con đường cái phía tây Ung Thành. Cho xe vào bãi đậu xong, Trương
Văn Trọng bước vào trong khu phố đồ cổ nổi tiếng nhất Ung Thành.
Tuy rằng hiện giờ đang là giữa trưa, nhưng vẫn có không ít khách nhân
dạo bước trên đường. Chuyện này chẳng có gì lạ, thị trường đồ cổ luôn
luôn cuốn hút những người muốn làm giàu, bất luận ở đâu có nhu cầu, như
vậy ở đó liền có thị trường.
Dạo quanh một hồi,
Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra nhìn thời gian, lắc đầu lẩm bẩm: “Xem ra, linh tài không phải cứ muốn tìm là gặp được. Thôi mình cũng không
nên cưỡng cầu nhiều làm gì.” Dứt lời, hắn xoay người đi ra.
Ngay khi Trương Văn Trọng muốn đi ra khỏi khu đường cái phía Tây Ung
Thành, thì một người trung niên nam tử, bộ dạng tinh thần khá uể oải,
đang kéo một chiếc xe đạp tiến vào trong lề đường, tìm một bãi đất trống cẩn thận bỏ túi xách trên ghi-đông xuống, trải dài mảnh ni-long trên
mặt đất. Theo sau lại lấy một chiếc gương đồng tạo hình cổ xưa ra. Cẩn
thận lau chùi một phen, liền đặt trên mảnh ni-long trưng bày.
Trương Văn Trọng đang tính rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc gương đồng cổ xưa, thì lại dừng bước. Bên trong con ngươi của hắn thoáng hiện ra một nét kinh ngạc, thầm nhủ ở trong lòng: “Di, chiếc gương này, có
chút điểm cổ quái.”
Cùng lúc đó, khi người trung niên nam tử mới đem chiếc gương đồng trưng bày ra, thì đám tiểu thương đồ cổ xung quanh, nhất thời phấn chấn tinh thần, trong đó có mấy kẻ dùng thần tình chế giễu nói: “Ha ha, hôm nay quả nhiên ngươi vẫn tới. Chiếc gương đồng đó không phải đồ thật đâu! Đại sư nổi tiếng trong khu phố đã giám
định qua rồi, đừng khổ công như thế, nào có ai nguyện ý đi mua hàng giả
đây chứ! Hay là qua nơi khác thử xem.”
Người nam tử
trung niên cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ buồn bực đáp: “Chiếc gương đồng này là bảo bối gia truyền của nhà ta. Tổ tông tuyệt đối sẽ không
lừa gạt chúng ta, cho nên lần này đại sư của các ngươi đã nhìn sai mất
rồi.”
“Ha ha, ngươi bán hàng giả thì cũng đành, cư
nhiên còn dám chửi bới đại sư của chúng ta.” Một gã tiểu thương, hiển
nhiên có mối quan hệ khá tốt cùng vị đại sư kia, cười lạnh nói: “Thôi,
ta không cãi nhau với ngươi nữa. Bản thân ta muốn nhìn xem, chiếc gương
đồng này có thể bán đi nổi không? Bất quá, theo ta thấy, trừ phi là kẻ
đại ngốc, mới chịu xuất tiền ra mua cái món đồ cổ giả mạo ấy!”