Siêu Cấp Tiên Y

Chương 410: Chương 410: Lâm Tử Mạn Bị Bệnh




Đi thăm người bệnh, Trương Văn Trọng không thể đi tay không, hắn đi vào siêu thị mua một túi trái đào, cầm tới nhà Lâm Tử Mạn. Sở dĩ mua đào, là vì bên trong đào có nhiều vitamin có thể đề cao sức miễn dịch, sẽ có tác dụng tốt cho bệnh nhân, có hiệu quả phụ trợ trị liệu.

Đứng bên ngoài nhà Lâm Tử Mạn, nhẹ nhàng gõ cửa, người mở cửa chính là Lâm mẫu. Nhìn thấy Trương Văn Trọng, gương mặt của bà nhất thời nổi lên dáng tươi cười từ tận sâu trong nội tâm, vừa mời hắn vào nhà, vừa lải nhải nói: “Tôi còn tưởng là ai tới, thì ra là tiểu Trương. Ai, tiểu Trương, sao lâu như vậy không thấy cháu đến chơi? Lâm thúc của cháu luôn lải nhải bên tai bác, nói muốn cháu bồi ông ấy uống chút rượu nha. Ai nha, cháu đến là được rồi, còn mua lễ vật làm chi chứ? Cháu thật là quá khách khí.”

Trương Văn Trọng đặt túi trái cây lên bàn trà trong phòng khách, gương mặt mỉm cười nói: “Bác gái, trước đây vài ngày cháu có chút việc phải đi nước ngoài, vừa mới về thôi. Hôm nay nghe nói Tử Mạn bị bệnh, cho nên mua chút quả đào đến thăm cô ấy, cũng đâu phải là lễ vật gì. À, được rồi, bệnh tình Tử Mạn thế nào? Cô ấy đang ở đâu?”

“Yêu, thật là không đúng lúc, Tử Mạn đến bệnh viện gần bên truyền dịch rồi.” Vừa nói Lâm mẫu vừa đưa mắt nhìn lên đồng hồ trong phòng khách, vừa cười vừa nói: “Bất quá cũng đã sắp về tới, cháu ngồi uống ly trà đã.”

Đang nói, chợt nghe âm thanh mở cửa, đồng thời thanh âm của Lâm Tử Mạn cũng vang lên: “Mẹ, con về rồi.”

Lâm mẫu lên tiếng: “Tiểu Trương nghe nói con bị bệnh nên đến thăm con kìa.”

Lâm Tử Mạn cũng phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ: “A? Văn Trọng tới?” Trong khoảnh khắc, nàng do dự không dám bước vào cửa.

Đối với loại biểu hiện khác thường này của Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng cũng không hiểu ra sao, không giải thích được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Lâm mẫu đi vài bước tới cửa, lôi nàng vào nhà, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Ai nha, tiểu Trương cũng không phải người ngoài, con còn sợ nó nhìn thấy hay sao? Hơn nữa y thuật của tiểu Trương, so với con hay các bác sĩ trong bệnh viện còn lợi hại hơn rất nhiều. Con để cho nó trị liệu, nói không chừng sẽ lập tức hết ngay thôi?”

Lâm Tử Mạn đeo khẩu trang, che phân nửa mặt, bị Lâm mẫu túm vào, nàng nhăn nhó ngồi trên sô pha. Nhưng dù vậy Trương Văn Trọng cũng nhìn ra gương mặt nàng có chút thay đổi.

Trương Văn Trọng rốt cục hiểu được, nguyên lai Lâm Tử Mạn cũng không phải bị bệnh cảm, mà là trúng bệnh Khẩu Tịch. *

Khẩu Tịch dân gian gọi là bệnh mặt than, khoa học hiện đại xưng là bệnh tê liệt dây thần kinh mặt. Biểu hiện của bệnh này chủ yếu là, bệnh nhân không thể điều khiển được cơ vòng mắt, hay cơ miệng sẽ bị méo. Loại bệnh này ở trong mùa lạnh rất hay gặp phải, nhất là người nào thể trạng yếu nhược, ví dụ như đang ở trong phòng điều hòa đột nhiên bước ra ngoài trời lạnh, có thể sẽ khiến cho dây thần kinh mặt bị tê liệt nghiêm trọng.

Sau khi biết được Lâm Tử Mạn trúng phải bệnh mặt than, Trương Văn Trọng cũng đã có thể lí giải, vì sao nàng phải nói dối mình bị cảm cúm, rồi lại nhăn nhó không dám gặp mình. Dù sao nữ nhân đều thích xinh đẹp, nhưng căn bệnh mặt than này sẽ làm cho dung mạo người ta trông tương đối khó coi, cho nên biểu hiện của Lâm Tử Mạn lúc trước, cũng không có gì là kì quái.

Trương Văn Trọng hỏi: “Tử Mạn, cô trúng phải bệnh mặt than sao? Xem bộ dáng của cô, sợ là đã nhiễm quá vài ngày rồi! Không phải mới bị hôm qua, đúng chứ?”

Lâm mẫu không khỏi tò mò, nói: “Ủa? Tiểu Trương, sao cháu biết Tử Mạn trúng phải bệnh mặt than nha? Là Tử Mạn nói cho cháu biết sao? Nhưng nhìn bộ dạng của nó không giống nha.”

Cùng Lâm mẫu bất đồng, Lâm Tử Mạn cũng là một bác sĩ, cho nên nàng hiểu, Trương Văn Trọng hơn phân nửa là đoán ra do nhìn thấy diện mạo của mình. Do dự một lúc sau, nàng quyết định nói thật: “Buổi tối ba ngày hôm trước, tôi bị gió tuyết thổi vào hai má, kết quả ngày hôm sau liền phát hiện mình trúng phải bệnh mặt than. May mắn lúc đó đúng là hai ngày nghỉ cuối tuần, cho nên tôi liền sang bệnh viện truyền dịch. Vốn tưởng rằng bệnh tình không nặng lắm, qua hai ngày truyền dịch rồi sẽ lành lặn. Ai biết càng truyền dịch bệnh tình càng phát triển xấu hơn. Cho nên ngày hôm qua tôi mới gọi điện báo nghỉ mấy bữa.”

Trương Văn Trọng hỏi: “Truyền dịch sao? Đã truyền những loại thuốc gì?”

Lâm Tử Mạn hồi đáp: “Cũng chỉ truyền nước biển, Acid phosphoric, vi-ta-min D....”

Nàng còn chưa nói dứt lời, thì Lâm mẫu đã chen miệng vào: “Kì thật nha, ngày đâu tiên phát bệnh, bác đã cho nó một chút máu cá sấu thoa lên mặt, hiệu quả dường như rất tốt. Nhưng, con bé nói đây là phương thuốc cổ truyền, sợ gây ra thêm tác dụng phụ, lại không chịu nổi mùi tanh của máu cá sấu, nên không thoa nữa. Mà nằng nặc đòi tới bệnh viện truyền dịch, ai dè chẳng có hiệu quả gì, bệnh tình còn trầm trọng thêm.”

Trương Văn Trọng cười nói: “Dùng máu cá sấu điều trị bệnh mặt than, sẽ đạt được hiệu quả đúng như lời bác gái nói, vẫn là rất không sai. Nhưng cô ấy không biết cũng chẳng có gì lạ, bởi vì cô ấy theo ngành y học lâm sàng! Tử Mạn, cô tháo khẩu trang xuống cho tôi xem nào?”

“Điều này....” Lâm Tử Mạn có chút do dự. Dù sao ở trong lòng của nàng, vẫn là đang âm thầm yêu thích Trương Văn Trọng. Một khi xuất hiện trước mặt hắn, nàng muốn phơi bày ra dung mạo xinh đẹp nhất. Nhưng lúc này...bản thân mình mồm méo, mắt xếch....như thế nào còn dám phơi ra cho hắn nhìn đây?

Trương Văn Trọng cũng không hiểu suy nghĩ trong lòng nàng. Chỉ cẩn thận nói: “Tử Mạn, bệnh mặt than này cũng không lành lắm đâu. Vạn nhất lưu lại di chứng thì sẽ không tốt.”

“Di chứng?” Lâm Tử Mạn bị ba chữ này làm cho hoảng sợ, nàng không hi vọng dung nhan của mình đột nhiên biến thành xấu xí, cho nên vội vàng dùng sức gật đầu, nói: “Vậy cũng được, tôi sẽ tháo khẩu trang xuống để anh kiểm tra. Nhưng anh đừng chê cười tôi nha.”

Trương Văn Trọng cam đoan: “Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không trêu đùa cô đâu.”

Lâm Tử Mạn theo lời tháo khẩu trang xuống.

Sau khi quan sát tình huống bệnh trạng của Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười nói: “May mắn không có chuyện gì cả, bệnh trạng của cô cũng không tính là nghiêm trọng. Nếu cô chịu để cho tôi chữa, ngay trong ngày hôm nay diện mạo của cô sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường.”

“Thật sao?” Lâm Tử Mạn nghe vậy thì không khỏi mừng rỡ.

Trương Văn Trọng nói: “Đương nhiên, tôi có bao giờ lừa gạt cô không? Chẳng qua, quá trình chữa bệnh sẽ hơi đau đớn mà thôi.”

Lâm Tử Mạn vội vàng đáp: “Tôi không sợ đau, anh mau chữa cho tôi đi.”

“Được rồi, cứ bình tĩnh, hiện giờ tôi sẽ chữa bệnh luôn cho cô.” Nói xong, Trương Văn Trọng xuất hộp ngân châm mang theo bên mình ra.

“Châm cứu?” Lâm Tử Mạn dò hỏi.

Trương Văn Trọng đáp: “Đúng vậy, châm cứu ở trên phương diện bệnh mặt than, cũng tương đối có hiệu quả rất cao. Tốt lắm, đừng nói chuyện nữa, hiện giờ tôi hành châm đây.”

Dứt lời, Trương Văn Trọng lấy châm trong hộp ra, dùng cồn khử trùng xong, liền đâm thẳng kim xuống huyệt Giáp Xa ở trên má của Lâm Tử Mạn.

“Ủa? Tiểu Trương, cháu vừa mới hành châm như thế nào đã rút kim ra rồi? Phải chăng là đâm sai huyệt vị sao?” Lâm mẫu thấy thế cả kinh, khẩn cấp hỏi han.

“Bác gái hãy an tâm, cháu không có đâm sai huyệt vị đâu. Đây là một loại thủ pháp đặc biệt, gọi là Thấu Huyệt Châm Thứ Pháp.”

Trải qua một phen hành châm trị liệu bệnh mặt than cho Lâm Tử Mạn xong, Trương Văn Trọng mới nói: “Tốt lắm.”

“Tốt lắm, như vậy là xong rồi ư?” Lâm Tử Mạn thần tình kinh nghi.

“Ủa....đúng là khỏi bệnh rồi nè!” Lâm mẫu cẩn thận đánh giá một lúc, theo sau liền kinh ngạc hô lớn: “Chỉ dùng kim châm lại có thể khôi phục dung mạo nguyên dạng cho Tử Mạn, thật khó tin nhỉ? Tiểu Trương, cháu quả nhiên lợi hại nha.”

Nói xong, bà ta nhanh chóng mang gương lại cho con gái mình ngắm.

“Ai nha, quả nhiên là khỏi bệnh rồi.” Chứng kiến dung mạo trong gương, thấy hai má đã khôi phục nguyên dạng, Lâm Tử Mạn không thể kiềm nén được tâm tình hoan hỉ trong lòng.

Lúc này Trương Văn Trọng đã thu hộp châm vào, cười nói: “Mặc dù đã khỏi, nhưng cô cũng nên giữ ấm nhiệt độ thân thể. Như thế này đi, cô hãy ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, không cần phải vội đến trường làm việc đâu.”

“Ân” Lâm Tử Mạn gật đầu. Biểu tình trên mặt thoáng hiện ra một tia thẹn thùng.

Trương Văn Trọng cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian đã không sai biệt lắm. Cháu phải đến trường học làm việc, bác gái, Tử Mạn, cáo từ!”

Chờ sau khi Lâm Tử Mạn tiễn Trương Văn Trọng ra cửa quay về, Lâm mẫu liền nói: “Tiểu Trương là thanh niên rất không sai. Tử Mạn, con nên gắng sức chút nữa thì mới đạt kết quả như mong muốn.”

Lâm Tử Mạn ảm đạm cười, theo sau thở dài một hơi sâu kín, nàng cũng không muốn nói thêm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.