Thiên Lôi Lệnh xuất thế gây nên thiên địa dị tượng, không chỉ kinh động
tu chân giả cùng dân chúng bình thường, mà cũng kinh động tới Lệ Yểm
đang lẩn khuất ở trong nhà bảo tàng Ung Thành.
Trong
một gian phòng hẻo lánh ở bảo tàng Ung Thành, Lệ Yểm cùng Cửu Ma đang
xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn đoàn Lôi Vân thanh thế kinh người trên bầu
trời phía tiểu khu biệt thự Hải Vận.
Lệ Yểm quanh
người bao phủ một đoàn hắc vụ, cho nên không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt hắn giờ khắc này sẽ như thế nào. Chỉ thấy đôi con ngươi màu máu,
đang không ngừng lóe lên quang mang khiến cho người ta phải sợ hãi.
Cửu Ma đứng bên cạnh, lúc nhìn đoàn Lôi Vân ở trên bầu trời, thần tình đều lộ ra vẻ hoảng hốt. Nhất là khi bọn hắn phát hiện, trên đoàn Lôi
Vân, không ngờ còn xuất hiện thân ảnh của Lôi Bộ Chúng Thần. Lúc này vài tên không khống chế nổi tâm tình của mình, thân thể bắt đầu run rẩy
kịch liệt.
Cửu Ma không thể không sợ hãi, bởi vì Lôi
Bộ trong Thiên Đình Thượng Tứ Bộ là thiên binh thần quân, không chỉ có
sức chiến đấu rất mạnh, mà trời sinh đã xung khắc với yêu ma quỷ quái.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, khiến cho Cửu Ma giờ khắc này giống như chuột trông thấy mèo bình thường, hoảng sợ tột đỉnh.
Lệ Yểm hiển nhiên cũng nhận ra cảm xúc bất thường của đám Cửu Ma. Nó
không khỏi “hừ” lạnh một tiếng, chợt thu hồi ánh mắt đang nhìn Lôi Vân,
đảo ngược lại ở trên người Cửu Ma.
Trong đám Cửu Ma, phàm là bị tầm mắt Lệ Yểm lướt qua, tất cả đều không tự chủ được rùng mình một cái.
Cảm thụ được nỗi kính sợ của Cửu Ma đối với mình, Lệ Yểm phi thường
hài lòng. Sau đó nó mới chậm rãi nói: “Xuất hiện ở trên đám Lôi Vân kia, chẳng qua cũng chỉ là phân thân của Lôi Bộ Chúng Thần mà thôi, có cái
gì phải sợ chứ? Xem bộ dáng của các ngươi kìa, giống như sắp chết đến
nơi vậy! Các ngươi nhớ kỹ, các ngươi chính là Cửu Ma ở dưới trướng của
Lệ Yểm ta, đừng bao giờ làm mất thể diện của ta! Đừng nói là phân thân
của Lôi Bộ Chúng Thần, thậm chí là Lôi Bộ Chúng Thần chân chính, hay Đấu Bộ Chúng Thần, các ngươi đều không cần phải hoảng sợ, phải ưỡn ngực
chiến với bọn chúng, để cho bọn chúng biết rằng, sau khi các ngươi có
được ma lực, thì bản thân các ngươi không hề yếu đuối so với bọn chúng.”
Lúc này Lệ Yểm vừa mắng, vừa khích lệ, khiến cho sĩ khí trong lòng đám Cửu Ma, lần thứ hai dâng trào ý chí chiến đấu. Nhất là khi bọn hắn nghe nói, sau khi mình hoàn toàn có được ma lực, thì bản thân có thể so sánh với Lôi Bộ, Đấu Bộ chúng thần. Thì nỗi kích động cùng hưng phấn trong
lòng, quả thực là khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Đáng tiếc chính là, Cửu Ma hưng phấn mà không biết, câu nói này của Lệ Yểm, chẳng qua là đang lừa gạt bọn hắn. Chín người bọn hắn bất quá chỉ
là quân cờ do Lệ Yểm bồi dưỡng tạm thời mà thôi. Cửu Ma chân chính, còn
đang bị nhốt ở trong Hỗn Độn Tu La Giới ah! Cũng chỉ có Cửu Ma chân
chính, mới có thể ganh đua cao thấp cùng với Lôi Bộ, Đấu Bộ Chúng Thần
mà thôi.
Quét mắt nhìn Cửu Ma, Lệ Yểm cười lạnh trong lòng: “Một đám nhân loại tham lam ngu xuẩn. Hừ, các ngươi sao không thử dùng đầu óc suy nghĩ xem, dựa vào nhân loại các ngươi, làm sao có thể
biến thành yêu ma cao cấp chứ? Bất quá, các ngươi càng tham lam ngu
xuẩn, thì lại càng là một chuyện tốt đối với ta...” Nó ngẩng đầu lên,
xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía đám Lôi Vân ở giữa không trung. Giờ
phút này, đám Lôi Vân thanh thế kinh người kia, đã phóng xuống Linh Cư.
Trên không trung, lần thứ hai khôi phục cảnh tượng trời quang vạn lý.
“Đám Lôi Vân kia, sợ là do Tiên Khí xuất thế gây ra thiên địa dị
tượng....Xem ra tình huống đối với ta càng ngày càng bất lợi. Tất phải
tìm biện pháp, đánh lạc hướng gã tu chân giả đáng ghét kia. Để mở rộng
khe nứt không gian thông qua Hỗn Độn Tu La Giới.”
Ngay khi Lệ Yểm đang khổ não tính toán kế sách ứng phó, thì một gã nam
tử đeo kính đen ở trong đám Cửu Ma, đột nhiên “di” lên một tiếng.
Lệ Yểm ngoảng mặt nhìn về phía người này, hỏi: “Làm sao vậy hả Trịnh
Lương Thành, chẳng lẽ có người xông vào trong bảo tàng ư?”
“Bẩm chủ nhân, đúng thật là có bốn người đang xâm nhập vào trong bảo
tàng.” Nam tử kêu là Trịnh Lương Thành không dám lãnh đạm, cúi đầu nhìn
vào màn hình máy tính, sau khi xác định tình huống xong, liền cung kính
hồi đáp.
Lệ Yểm không nói gì, nhưng Bát Ma ở bên cạnh thì cau mày kinh hô: “Chẳng lẽ, đám tu chân giả đã phát hiện ra hành
tung của chúng ta rồi sao?”
Trịnh Lương Thành lắc
đầu, chỉ vào màn hình máy tính nói: “Bốn người xâm nhập vào trong bảo
tàng, nhìn không giống với tu chân giả. Mà giống với bọn cướp đầu đường
xó chợ hơn. Các ngươi nhìn xem, hai gã trong tay cầm đao kia hẳn là
cướp, mà hai nữ nhân đang hoảng hốt kia, thì hẳn là con tin. Vừa rồi ở
trên internet ta có đọc một bài báo, nói rằng gần nhà bảo tàng này mới
xảy ra một vụ cướp. Theo suy đoán, thì hai gã nam tử kia hẳn là bọn cướp này, sau khi bị cảnh sát truy đuổi, bọn chúng liền bắt cóc hai nữ con
tin kia, rồi lẩn trốn vào trong bảo tàng trấn thủ.”
Trước khi là một thành viên trong đám Cửu Ma, Trịnh Lương Thành chính là cao thủ máy tính. Cho nên, sau khi hắn theo Lệ Yểm cùng Bát Ma trốn vào trong nhà bảo tàng này, liền dùng kĩ thuật trước kia mình nắm giữ,
khống chế toàn bộ hệ thống báo động trong nhà bảo tàng, cũng đem hệ
thống giám sát tiếp thu toàn bộ.
Tuy mấy ngày qua
không có điện, nhưng sau khi Trịnh Lương Thành tiến nhập ma đạo, hắn đã
đem ma lực chuyển hóa thành điện lực, làm cho hệ thống máy móc trong
viện bảo tàng, ở dưới tình huống mất điện, vẫn có thể vận chuyển được
như bình thường.
Lệ Yểm đi tới bên người Trịnh Lương
Thành, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Đôi con ngươi màu máu không ngừng lóe lên hỏa diễm. Đây là nó đang thông qua camera theo dõi, nhìn
hành động của bốn người vừa xâm nhập, xem đám người này có phải là tu
chân giả hay không?
Mấy phút đồng hồ sau, Lệ Yểm nở
nụ cười quai dị, âm trầm nói: “Hảo hảo hảo! Bốn đứa này chỉ là người
thường mà thôi. Bọn chúng tới cũng thật đúng lúc. Ta đang lo lắng không
có cách nào mở rộng khe nứt không gian thông qua Hỗn Độn Tu La Giới thêm một chút...Có bốn đứa này...ta...”
Cùng lúc đó, Bát Ma cũng bước tới, nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
Phản ứng của Trình Văn Lộ cùng những tên khác lại bất đồng. Khi nàng
thấy rõ bóng thân ảnh hiển thị trên màn hình vi tính, thì không khỏi
“di” lên một tiếng, nhíu mày nói: “Là cô ta sao?”
Lệ
Yểm xoay người, dùng đôi con ngươi màu máu nhìn nàng, ngữ khí bất hảo
chất vấn: “Trình Văn Lộ, chẳng lẽ ngươi nhận ra bốn người này sao?”
Có vết xe đổ của tên họ Nghiêm ngày trước, nên Trình Văn Lộ cũng không dám giấu giếm cái gì, càng không dám khiến cho Lệ Yểm bất mãn, liền vội vàng cung kính hồi đáp: “Bẩm chủ nhân, trong bốn người này, đích thực
là ta có nhận thức một người.”
Nàng vươn tay chỉ nào
một nữ tử trên màn hình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân này kêu
Lâm Tử Mạn, là bạn thời trung học và đồng thời cũng là cừu nhân số một
của ta. Ngoài trừ chuyện này ra, cô ả còn có một cái thên phận khác...”
“Thân phận gì?” Lệ Yểm trầm giọng hỏi.
Trình Văn Lộ hồi đáp: “Cô ả là bạn gái của Trương Văn Trọng.”
Lệ Yểm không khỏi sửng sốt, chợt khẩn cấp chất vấn: “Ngươi nói cái gì? Cô ta là bạn gái của Trương Văn Trọng, tin tức này chính xác không?”
“Phi thường chính xác.” Trình Văn Lộ tràn đầy tin tưởng gật đầu: “Lần
họp lớp cách đây không lâu, Lâm Tử Mạn đã dẫn Trương Văn Trọng đến tham
dự. Lúc ấy, cô ả cùng Trương Văn Trọng đã thừa nhận quan hệ nam nữ ở
trước mặt mấy người chúng ta.”
“Không nghĩ ra, một tu chân giả lại tìm một người bình thường làm bạn gái. Càng không nghĩ
tới, nữ nhân này lại dẫn xác chạy tới đây...” Lệ Yểm đắc chí cười phá
lên. Theo sau liền hướng Trình Văn Lộ khoát tay ra lệnh: “Ngươi đã nhận
ra nữ nhân của Trương Văn Trọng, thì ngươi đi bắt bọn chúng về đây.”
“Tuân mệnh.” Trình Văn Lộ quỳ gối, cao giọng đáp. Theo sau liền đứng dậy, tính đi bắt bốn người xâm nhập bảo tảng về nơi này.
“Đợi một chút.” Bỗng nhiên Lệ Yểm gọi nàng lại.
Trình Văn Lộ ngừng bước, xoay người cung kính hỏi: “Chủ nhân, còn có chuyện gì cần phân phó không?”
Lệ Yểm dùng đôi con ngươi màu máu, nhìn chằm chằm Trình Văn Lộ, trầm
giọng nói: “Ta mặc kệ ngươi cùng ả nha đầu họ Lâm kia có cái thù hận gì. Nhưng hiện giờ, ta muốn dùng ả làm mồi dụ. Cho nên, lần này ngươi đi,
chỉ được phép bắt ả về, không được gây tổn thương cho ả. Ngươi hiểu
chưa?”
Trình Văn Lộ coi như không cam lòng, nhưng vẫn phải cung kính đáp: “Hiểu rồi.”
Sau khi thúc cho Trình Văn Lộ một gậy, Lệ Yểm lại ném cho nàng một củ
cà rốt: “Bất quá, đợi sau khi giải quyết xong chuyện tình ở đây. Ta sẽ
giao ả họ Lâm kia cho ngươi xử trí, thế nào?”
“Đa tạ
chủ nhân thành toàn.” Trình Văn Lộ mừng rỡ. Vội vàng quỳ xuống khấu đầu
tạ ơn, rồi xoay người hóa thành một đạo huyết quang, chạy tới vị trí của bốn người Lâm Tử Mạn.