Trương Văn Trọng cũng không bởi vì Lâm Xảo phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc
mà chậm lại lực đạo, trái lại càng tăng thêm lực đạo kích thích, để
tiếng rên rỉ của Lâm Xảo càng phát lên cao vút. Loại phương pháp trị
liệu này của hắn, chính là dùng cơ sở âm thanh bắt đầu lấy độc trị độc.
Diệp Chân đứng bên cạnh gương mặt đỏ tận mang tai, đứng không được
ngồi cũng không xong, nhịn không được trong lòng nói thầm: “Tiểu ni tử
Xảo nhi này, cũng không biết kêu nhỏ giọng một chút. Thanh âm lớn như
vậy, chỉ sợ bên ngoài phòng cũng có thể nghe thấy. Cũng không biết khi
hàng xóm nghe được thanh âm sẽ có cảm tưởng như thế nào? Hay là hiểu lầm mình đang ở trong nhà làm chuyện gì đi.” Nghĩ tới đây, nàng nhịn không
được liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng. Thấy thần sắc hắn không chút thay
đổi đang chăm chú hành châm cho Lâm Xảo, đã lặng yên thở phào nhẹ nhõm,
nhưng cũng nhịn không được có chút tiếc nuối.
Kỳ thực Lâm Xảo cũng biết, tiếng rên rỉ lớn tiếng của mình ảnh hưởng thật không tốt, nàng cũng không muốn như vậy. Thế nhưng cao trào từng đợt cuốn
đến, làm cho nàng khó có thể chịu nổi, nàng xấu hổ không chịu được, thậm chí còn muốn chết đi cho rồi. Chỉ bởi vì toàn thân không còn chút sức
lực nào, hơn nữa Trương Văn Trọng lại giữ chặt nên nàng không thể lộn
xộn giãy dụa. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ đành ôm tấm đệm trên sô pha
vào lòng, hai gò má ửng hồng ngượng ngùng, chôn chặt trong tấm đệm không dám ngẩng lên.
Trương Văn Trọng hành châm, giằng co nửa giờ mới kết thúc.
Trong khoảng nửa giờ ngắn ngủi, Lâm Xảo rên rỉ liên tục, đã rên tới
mức khan cả tiếng. Đây cũng không lạ được nàng, đổi lại là người nào
khác, trong nửa giờ đạt tới hơn mười ba lần cao trào đều sẽ giống như
vậy.
Khi Trương Văn Trọng nhổ ngân châm đâm tại huyệt Thái Khuê ra, thì cả người nàng đều xụi lơ trên sô pha, thần tình uể
oải mà đờ dại. Bên dưới thân thể nàng, bộ váy công sở và sô pha đã bị
chất dịch chảy ra khi đạt cao trào làm ướt, giống như là nước tiểu.
Diệp Chân mặt đỏ tận mang tai nhìn thấy Trương Văn Trọng thu lại hộp
ngân châm, nhanh miệng hỏi: “Trương đồng học, trị liệu hoàn tất rồi sao? Bệnh của Xảo nhi cứ như vậy trị liệu xong ư?”
Nàng
hỏi như vậy cũng không phải hoài nghi y thuật của Trương Văn Trọng, chỉ
bởi vì trước đó Lâm Xảo từng đi khám danh y, đủ loại phương thức trị
liệu cũng đều nếm thử qua, nhưng không hề nhìn thấy có hiệu quả. Hiện
tại Trương Văn Trọng chỉ dùng ngân châm đâm một chút vào mắt cá chân Lâm Xảo thì đã xong, thảo nào Diệp Chân ngạc nhiên và mê man không giải
thích được.
Lâm Xảo nằm trên sô pha vô lực thở dốc,
tuy rằng không còn khí lực nói chuyện, nhưng cũng đưa ánh mắt như ý hỏi
nhìn về phía hắn.
Trương Văn Trọng mỉm cười giải
thích: “Tôi vừa dùng phương pháp châm viêm, thay Lâm tiểu thư điều chỉnh cơ năng âm dương trong cơ thể, để thận âm có thể sinh sôi, để chế ước
tương hỏa quá nhiều trong cơ thể, do đó để âm dương trong cơ thể cô ấy
sẽ khôi phục lại bình thường. Mà bệnh của cô ấy cũng không phải một lần
châm viêm là có thể khỏe lại. Tôi còn phải viết một đơn thuốc Đông y,
chỉ cần cô ấy theo đúng lời căn dặn, kiên trì uống thuốc, đại khái sau
nửa tháng, bệnh này sẽ trị dứt điểm. Mà hiện tại, sau lần hành châm này
của tôi, bệnh tình của cô ấy cũng thuyên giảm đáng kể. Những kích thích
bình thường sẽ không phát sinh cao trào nữa.”
“Như vậy tốt, như vậy tốt.” Diệp Chân thở dài một hơi, đối với lời Trương Văn Trọng nói, nàng nguyện ý tin tưởng.
Trong ánh mắt Lâm Xảo lộ vẻ kích động cùng cảm kích, đương nhiên cũng
ngượng ngùng nhè nhẹ. Dù sao, ở trước mặt một người đàn ông xa lạ đạt
được mười lấy lần cao trào, vô luận đổi lại là ai, dù tính cách có rộng
rãi phóng khoáng cỡ nào, chỉ sợ cũng phải ngượng ngùng khẩn trương ah?
Trương Văn Trọng để Diệp Chân tìm tới giấy bút, viết tám loại dược vị: Hoàng Phách, Tri Mẫu, Quy Bản, Hoa Phấn, Thục Địa Hoàng, Cẩu Kỷ, Sơn
Huỳnh Nhục và Lộc Giao, lại phân phó nói: “Thuốc này mỗi ngày uống ba
lần, mỗi ngày một chén, dùng liên tục nửa tháng, không được ngưng ngày
nào. Mặt khác ở phương diện ăn uống cũng phải chú ý nhiều, không được ăn loại thức ăn cay nóng, ăn nhiều thức ăn nhẹ và lạnh. Bình thường cũng
phải chú ý nghỉ ngơi, ngàn vạn lần không nên thức đêm.”
“Cảm tạ bác sĩ Trương.” Lúc này Lâm Xảo đã khôi phục lại tinh thần và khí lực, miễn cưỡng ngồi dậy cảm tạ Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng xua tay nói: “Không cần nói lời cảm tạ, cô nằm nghỉ
ngơi thêm một lát, trước khi khôi phục lại tinh lực chớ miễn cưỡng lộn
xộn, miễn cho hao tổn chính khí trong cơ thể, lại sinh thêm bệnh khác.”
“Dạ.” Lâm Xảo đáp, lại theo lời nằm trở xuống sô pha.
Trương Văn Trọng lại nói với Diệp Chân: “Đồng học, tôi cáo từ trước,
nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Dứt lời hắn xoay người
muốn đi.
Diệp Chân nhanh miệng nói: “Để mình tiễn
bạn, thuận tiện đi bốc thuốc cho Lâm Xảo luôn.” Sau đó lại nhìn Lâm Xảo
nói: “Xảo nhi, tớ sẽ về nhanh thôi, có chuyện gì thì cậu gọi điện cho
mình nhé.”
Lâm Xảo biết tâm tư của nàng, vừa nhìn
nàng lại nhìn Trương Văn Trọng, mỉm cười gật đầu nói: “Cậu đi đi, tối
nay về cũng không sao, tớ ngủ một chút ở sô pha cũng được.”
Diệp Chân bị xem thấu tâm tư, trên mặt hiện lên vẻ e thẹn, nhưng nàng
cũng không nói thêm điều gì, cầm phương thuốc trong tay Trương Văn
Trọng, lại cùng hắn rời khỏi nhà.
Làm Trương Văn
Trọng và Diệp Chân thật sự không ngờ chính là, khi bọn họ ra khỏi nhà,
bên ngoài hành lang nhỏ đã đứng nhiều người. Mặc dù Trương Văn Trọng
không nhận ra những người này, nhưng Diệp Chân thì nhận thức. Những
người này đều là hàng xóm của nàng, hiển nhiên bọn họ bị tiếng rên rỉ
quá lớn của Lâm Xảo kinh động đi ra ngoài xem.
Khi
nhìn thấy Trương Văn Trọng và Diệp Chân từ trong nhà cùng đi ra, trên
mặt những người hàng xóm đều toát ra biểu tình chợt hiểu, còn có mấy
người ghé đầu thì thầm, Diệp Chân lại đỏ bừng mặt, hiển nhiên đã biết
hàng xóm chung quanh đã hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ.
Trong đó còn có một người hàng xóm quen thuộc với Diệp Chân, vừa cười
vừa nói: “Diệp Chân, vị này là bạn trai của cô sao? Sao không giới thiệu với chúng tôi?”
Diệp Chân nhất thời bị những lời nà
làm đỏ bừng mặt, nhanh xua tay giải thích: “Không phải, các vị hiểu lầm
rồi, anh ấy không phải bạn trai của tôi, chỉ là bạn học cũ của tôi mà
thôi.”
Những người hàng xóm hiển nhiên không tin lời Diệp Chân nói, đều vừa cười vừa nói:
“Được rồi, cô cũng không cần phủ nhận nữa, cô cho rằng chúng tôi khi nãy không nghe được gì sao?”
“Đúng đúng, tiếng kêu vừa rồi của cô, chỉ sợ dù dưới lầu cũng nghe được hoàn toàn rõ ràng.”
“Bạn học cũ? Hắc hắc, hiện tại bạn học đều luôn ở chung cùng nhau, xem ra các vị cũng không ngoại lệ.”
“Ai, những người lớn tuổi như chúng tôi, không so được với thanh niên, nhớ năm xưa, động tĩnh lăn qua lăn lại của tôi còn lớn hơn hai người.”
Diệp Chân đã nhìn ra, vô luận mình giải thích thế nào, chỉ sợ những
hàng xóm này cũng không tin tưởng, vì vậy nàng nhanh tay lôi kéo Trương
Văn Trọng bước nhanh xuống lầu. Ở phía sau bọn họ, còn có hàng xóm cười
ha hả nói: “Xem như vậy e rằng không bao lâu là có thể uống rượu mừng
rồi.”
“Trương đồng học, xin lỗi, hi vọng anh không
nên để chuyện này trong lòng, sau này tôi sẽ cẩn thận giải thích với họ
cho rõ ràng.” Vừa xuống lâu, Diệp Chân liên tục hướng Trương Văn Trọng
xin lỗi.
“Không sao.” Trương Văn Trọng cười nói: “Có thể nhìn ra, quan hệ giữa cô và hàng xóm cũng tốt lắm.”
“Ân, gia đình tôi đã ở nơi này hơn mười năm. Những hàng xóm ở đây đại
khái đều tận mắt nhìn thấy tôi trưởng thành.” Nói đến đây, sắc mặt Diệp
Chân đột nhiên biến sắc, kinh hô: “Ai nha, nếu như bọn họ ăn nói lung
tung trước mặt cha mẹ tôi, tôi xong đời rồi. Không được, tôi phải trở
lại giải thích rõ ràng với họ mới được!”
Trương Văn Trọng bật cười, nói: “Có cần tôi thay cô giải thích với bác trai bác gái một chút không?”
Diệp Chân nhanh xua tay nói: “Không cần không cần, tôi có thể giải thích rõ ràng.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra khỏi tiểu khu. Sau khi cùng
Diệp Chân đến một tiệm thuốc gần bên tiểu khu hốt thuốc xong, Trương Văn Trọng từ biệt nàng, ngăn một chiếc taxi chuẩn bị rời đi.
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa lên xe, Diệp Chân cố lấy dũng khí nói:
“À…Trương đồng học, nếu rảnh rỗi, hay hẹn mấy người bạn học cũ ra gặp
mặt đi.”
“Được!” Trương Văn Trọng đáp.
“Đến lúc đó, gọi luôn bạn gái của anh đến cùng.”
“Cô ấy ở Ung Thành, không về cùng tôi.” Trương Văn Trọng nói: “Trong
lễ mừng năm mới, tôi vẫn ở huyện Ẩn Ngạc, nếu như cô có an bài, thì gọi
điện thoại nhé.”
“Tốt.” Diệp Chân gật đầu đáp, sau đó còn nói: “Chuyện lần này, thực sự đa tạ anh.”
Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói: “Đừng khách khí, bạn của cô là bạn
của tôi, cần hỗ trợ thì tôi đương nhiên giúp đỡ. Huống chi tôi làm một
bác sĩ, cũng không thể mặc kệ bệnh nhân. Được rồi, cô mau nhanh trở lại, nấu thuốc này cho Lâm tiểu thư uống đi.”
Diệp Chân
gật đầu nói: “Ân, tái kiến.” Sau đó nàng lại nghĩ tới một việc, vội vã
dặn dò: “Được rồi, bệnh của Xảo nhi, anh nên giúp cô ấy bảo mật, đừng
nói ra ngoài.”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Yên tâm đi, làm một bác sĩ, thay bệnh nhân bảo thủ bí mật là chức trách của chúng tôi.”
Xe taxi chạy đi, đưa Trương Văn Trọng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhìn xe taxi đi xa, Diệp Chân khẽ thở dài một hơi, xoay người đi vào
tiểu khu.
Hai ngày kế tiếp trôi qua thật bình thản,
mỗi ngày ngoại trừ lên mạng xem luận văn y học và báo cáo nghiên cứu mới nhất, lại cùng một chỗ với tiểu Liên Nam khả ái. Bởi vì thể cốt của
tiểu Liên Nam so sánh với bạn cùng lứa tuổi yếu ớt hơn một chút, Trương
Văn Trọng phải truyền thụ công pháp tập thể hình cho nó. Không nghĩ tới, tiểu Liên Nam đã học thành công, tốc độ như vậy, đừng nói là người
trưởng thành, dù là võ giả cũng còn kém hơn con bé.
Từ căn cốt cùng tư chất của tiểu Liên Nam xem ra cũng không tốt, nhưng
sự thông tuệ, ngộ tính cùng sự nhẫn nại cũng làm Trương Văn Trọng cực kỳ khiếp sợ. Đồng thời cũng làm cho Trương Văn Trọng có ý niệm dạy tâm
pháp tu chân cho nó.
Đương nhiên chuyện truyền thụ
tâm pháp tu chân cho tiểu Liên Nam cũng không thể gấp, bởi vì tình huống thân thể hiện tại của nó tương đối suy yếu, phải dùng đan dược thay nó
trừ đi tạp chất trong cơ thể, tăng thêm thể chất chính khí mới có thể
truyền tâm pháp tu chân cho nó. Bằng không thân thể gầy yếu của nó, rất
có khả năng không chịu nổi linh khí dũng mãnh vào cơ thể mà bị tẩu hỏa
nhập ma.
Vào buổi trưa ngày thứ ba, Trần Thục Ân gọi
điện thoại tới, Trần gia đã dựa theo chỉ thị của Trương Văn Trọng, tề tụ ở huyện Ẩn Ngạc, lần này cũng dùng hội sở tư nhân cao cấp Mục Mã Trường trong huyện.