Siêu Cấp Tiên Y

Chương 347: Chương 347: Lòng Cảm Kích Của Ngàn Vạn Người




Đứng trước mặt Trương Văn Trọng, Cốc Vũ không còn giữ nổi bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong nội tâm của nàng khi vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng, đã trở nên vô cùng kích động. Nếu không phải gần đây vừa trải qua một đoạn thời gian lịch lãm, khiến tâm tư của nàng thành thục hơn ít nhiều, tự khống chế diễn cảm biến hóa, chỉ sợ rằng nàng đã bị thất thố mất rồi.

Kỳ thực, từ lần trước được Trương Văn Trọng đưa theo đến Anh quốc, lại được phép trở thành một ký giả duy nhất có tư cách theo dõi phỏng vấn toàn bộ quá trình chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth tới nay, Cốc Vũ đã si mê người đàn ông trẻ tuổi, diện mạo không quá tuấn tú này, nhưng lại có được y thuật cao minh cùng phong thái tiêu sái. Theo Cốc Vũ xem ra, Trương Văn Trọng thật giống như một chén trà xanh, nhìn vào không thu hút, thế nhưng sau khi thưởng thức một thời gian dài, sẽ cảm nhận được hương thơm thấm vào ruột gan. Huống chi trên người nam nhân này, thời khắc còn bao phủ một tầng khí tức thần bí. Mà loại khí tức thần bí này, đối với nữ nhân, nhất là loại nữ nhân trẻ tuổi như Cốc Vũ, có lực sát thương rất lớn!

Chỉ tiếc, sau khi từ Anh quốc trở về, Cốc Vũ cũng không còn cơ hội đi theo bên người Trương Văn Trọng. Sau đó, cũng vì dựa vào cơ sở đưa tin Trương Văn Trọng chữa bệnh tại Anh quốc nên nàng được tiến nhập đài truyền hình tỉnh, trở thành người chủ trì tiết mục tin tức các nơi. Lần này nghe nói bên trong Đại Học Thành bạo phát ôn dịch, nàng trước tiên muốn đích thân chạy tới Đại Học Thành, ở hiện trường tiến hành một buổi phỏng vấn tin tức.

Đương nhiên, ở sâu trong nội tâm của nàng, không chỉ muốn đến đưa tin tức ôn dịch lần này, càng là muốn gặp lại Trương Văn Trọng, người đàn ông khiến nàng ta mê muội.

Cho nên khi Trương Văn Trọng vừa gọi ra tên nàng thì gương mặt nàng nhất thời hiện lên một mảnh vui sướng ửng hồng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra dáng tươi cười vui mừng, trong lòng càng hạnh phúc nói thầm: “Hắn còn nhớ rõ mình, hắn không ngờ còn nhớ ra mình, thật tốt quá, thật là tốt quá, đây không phải nói rõ, ở trong lòng hắn còn có một phần vóc dáng của mình sao?”

Đáng tiếc chính là lần này Cốc Vũ cũng đã đoán sai, Trương Văn Trọng sở dĩ nhớ kỹ nàng, chỉ bởi vì trí nhớ của hắn vô cùng cao minh, đồng thời cũng chỉ vừa mới từ Anh quốc trở về cũng chưa tới một hai tháng.

Hít sâu một hơi, để tâm tình kích động của mình có thể bình phục trở lại, nhất là để trái tim đang nhảy mạnh có thể đập lại tiết tấu bình thường, lúc này Cốc Vũ mới bước tới trước mặt Trương Văn Trọng, cười nói: “Chào bác sĩ Trương, chúng ta lại gặp mặt.” Tuy nàng đã cố gắng để giọng nói của mình được bình thường một chút, nhưng vẫn còn run lên nhè nhẹ. Cùng lúc đó nàng ta cũng cảm giác có chút đáng tiếc, bởi vì lần này đến đây còn cố ý trang điểm lúc ở trên xe, để hình dáng mình có thể thêm tịnh lệ một chút, nhưng khi tiến vào Đại Học Thành, lại phải mặc vào bộ quần áo phòng hộ, làm những gì nàng chuẩn bị trước đó đều vô ích.

Trương Văn Trọng nhướng mày, nói: “Sao cô lại tới đây?”

Mặc dù trước đó, Cốc Vũ cũng từng suy đoán qua, khi Trương Văn Trọng nhìn thấy mình sẽ nói câu đầu tiên là gì. Thế nhưng nàng ta dù sao cũng không hề nghĩ tới, câu nói đầu tiên của Trương Văn Trọng lại là như vậy.

Sau thoáng sửng sốt, nàng hỏi: “Thế nào, anh nghĩ tôi không nên tới đây sao?”

“Ân, cô thật sự không nên tới đây.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp, không hề có chút ý tứ uyển chuyển.

Cốc Vũ nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh nàng lại thoáng cười khẽ lên, vui mừng nói: “Nói như vậy, bác sĩ Trương, anh đang lo lắng cho tôi sao?”

Ai biết Trương Văn Trọng lại trừng mắt, nói ra một câu làm Cốc Vũ suýt chút ói máu bỏ mình: “Lo lắng cho cô? Vì sao tôi phải lo lắng cho cô? Tôi là đau lòng bộ quần áo phòng hộ mặc trên người các người! Hiện tại quần áo phòng hộ khan hiếm, ở chỗ chúng ta rất nhiều nhân viên y tế còn chưa được phân tới một bộ, lại đi lãng phí trên người mấy người chẳng giúp ích gì được như các người.”

“Ác…” Cốc Vũ làm sao cũng không nghĩ đến Trương Văn Trọng lại trả lời như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, trong khoảnh khắc cũng không biết nên làm sao trả lời. Nhưng người quay phim đi theo cô ta thì không vui, ngưỡng cổ reo lên: “Nói cái gì chứ? Có kiểu nói chuyện như anh sao? Nếu như theo lời của anh, chúng tôi đều biến thành phế vật à?”

Mắt thấy người quay phim sẽ bạo phát xung đột với Trương Văn Trọng, Cốc Vũ vội vã ngăn cản hắn, khuyên bảo: “Lâm sư phụ, anh cũng đừng tức giận, tôi nghĩ lời nói của bác sĩ Trương cũng không phải có ý tứ như anh nghĩ. Dù sao lúc chúng ta tới cũng đã nhìn thấy, rất nhiều nhân viên y tế đều chỉ dựa vào khẩu trang, bao tay và thắt lại cổ áo đơn giản đề phòng lây nhiễm, mà hai chúng ta không phải nhân viên y tế cũng mặc vào trọn một bộ phòng hộ thế này, từ góc độ đó mà xem, chúng ta đích thật làm tăng thêm phiền phức và gánh vác cho bọn họ.”

Người quay phim họ Lâm thoáng giảm bớt sự phẫn nộ, thế nhưng vẫn căm giận bất bình nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn chúng ta cởi ra ngay tại đây sao?”

“Khỏi cởi.” Trương Văn Trọng nói: “Với tố chất thân thể của hai người, nếu như cởi quần áo phòng hộ ra, tám chín phần mười sẽ bị truyền nhiễm ôn dịch, cho đến lúc đó chúng tôi còn phải chiếu cố thêm cho hai người.”

“Anh…” Người quay phim họ Lâm tuy rằng biết Trương Văn Trọng đều nói lời thật, nhưng nghe vào càng thêm chói tai.

Cốc Vũ vội vã cắt đứt lời hắn nói: “Được rồi, được rồi, Lâm sư phụ, xin bớt giận, tạm thời đừng nói thêm nữa, được không?”

Người quay phim họ Lâm lầm bầm một tiếng, cuối cùng đành ngậm miệng lại. Cốc Vũ tuy rằng còn trẻ tuổi, cũng mới vào đài truyền hình làm không được bao lâu, nhưng dù sao nàng cũng cũng đã trở thành người chủ trì tiết mục tin tức trong đài truyền hình, nên người quay phim họ Lâm không dám làm càn quá mức trước mặt nàng.

Sau khi ngăn cản người quay phim, Cốc Vũ xoay người lại, nhìn Trương Văn Trọng nói: “Bác sĩ Trương nói không sai, chúng tôi đến nơi đây đích thật không giúp được các vị điều gì, thậm chí còn có thể tăng thêm phiền phức cho các vị. Thế nhưng dù vậy, tôi vẫn cho rằng nên tới nơi này tiến hành phỏng vấn. Bởi vì, hiện tại mọi người khắp toàn quốc đều đang quan tâm trận ôn dịch xảy ra trong Đại Học Thành. Trong đó rất nhiều người còn là thân nhân của học sinh ở đây. Nếu như chúng tôi có thể trực tiếp đưa tin tình huống bên trong Đại Học Thành ra ngoài, không chỉ có thể để bọn họ hiểu được tình huống thực sự nơi này, còn có thể giúp bọn họ được an tâm…”

Trương Văn Trọng ngẩn người, sau thoáng trầm ngâm, gật đầu nói: “Cô nói cũng có vài phần đạo lý. Được rồi, tôi thu hồi lời khi nãy, hai người ở đây cũng có tác dụng. Nhưng phỏng vấn thì phỏng vấn, hai người không được gây trở ngại đến công việc của nhân viên y tế. Còn nữa, nơi này là khu ôn dịch, bản thân hai người nên cẩn thận một chút, đừng đễ bị truyền nhiễm.”

Thấy Trương Văn Trọng đồng ý lời nói của mình, Cốc Vũ vui vẻ ra mặt, gật đầu đáp: “Được, chúng tôi bảo chứng sẽ không gây trở ngại cho các vị, đồng thời cũng sẽ chú ý an toàn.”

“Vậy là tốt rồi.” Trương Văn Trọng xoay người định đi.

Cốc Vũ thấy thế vội vã nói: “A, bác sĩ Trương, thỉnh chờ, không biết khi nào tôi mới có thể phỏng vấn anh?”

Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại, nói: “Lúc này không rảnh, chờ rảnh hãy nói.” Đi theo sự dẫn đường của viên hộ sĩ, hắn đi nhanh về phòng bệnh cách ly.

Cốc Vũ cũng không chần chờ, vội vàng đi theo phía sau Trương Văn Trọng, đồng thời nhìn người quay phim nói: “Lâm sư phụ, mở camera, làm việc thôi!”

Người quay phim họ Lâm nói: “Hiện tại không phải hắn không chịu cho phỏng vấn hay sao?” Nói thật ra, hắn làm việc này đã nhiều năm, thật chưa từng gặp qua có người nào giống như Trương Văn Trọng, đã có cơ hội được phỏng vấn, lại vô cùng hờ hững. Nếu là một đại minh tinh thì cũng thôi, nhưng hắn lại không phải là một diễn viên nổi tiếng.

Lẩm bẩm thì lẩm bẩm, nhưng hắn vẫn mở máy, sau đó làm thủ thế với Cốc Vũ.

Cốc Vũ lấy ra microphone, bắt đầu đứng trước máy, lưu loát nói: “Chào các khán giả, tôi là phóng viên Cốc Vũ, hiện tại chúng tôi đang ở bên trong Đại Học Thành, đưa tin trực tiếp tại hiện trường cho các vị. Vào lúc này, người đàn ông sau lưng tôi chính là bác sĩ Trương Văn Trọng nổi danh. Lần này trận ôn dịch được phát hiện kịp thời, đúng lúc khống chế, chính là do anh ấy đã tạo ra tác dụng then chốt. Mà những nhân viên y tế bên cạnh anh ấy, cũng vẫn cùng anh ấy sóng vai tác chiến ngay tuyến đầu tiên. Chính bởi vì có sự tồn tại của họ, mới có thể làm cho trận ôn dịch lần này vẫn chưa hề phát sinh tình huống tử vong…”

Cốc Vũ đưa tin trực tiếp tại hiện trường, rất nhanh truyền ra xe tín hiệu đỗ bên ngoài Đại Học Thành, phát lên đài truyền hình, đồng thời truyền bá khắp nơi. Sau đó bao quát đài truyền hình trung ương ở bên trong, toàn bộ các đài truyền hình đều truyền phát tin tức đưa tin tại hiện trường của nàng. Đúng như lời Cốc Vũ, trận ôn dịch bạo phát tại Đại Học Thành đã khiến cho toàn quốc vô cùng quan tâm. Mặc dù có rất nhiều học sinh bên trong Đại Học Thành truyền lên internet hình ảnh cùng băng ghi hình, nhưng hiện trường đưa tin hàng thật giá thật thì hoàn toàn khác hẳn.

Sau khi xem tin tức trực tiếp của Cốc Vũ tại hiện trường, rất nhiều người mang theo tâm tình khẩn trương cùng sầu lo đều lập tức yên ổn xuống tới. Ở địa phương nhân khẩu dày đặc như vậy bạo phát ôn dịch, vậy mà chỉ có ba trăm người bị nhiễm, đồng thời không có ai tử vong, đây quả thực có thể xưng là kỳ tích! Cho nên những người này sau khi yên lòng, cũng đều tràn đầy cảm kích cùng kính ý tận cõi lòng đối với những nhân viên y tế đang chiến đấu nơi tuyến đầu.

Niệm lực cảm kích của trăm ngàn vạn người, bốc lên cao hội tụ cùng nhau, như sóng triều tràn về hướng Đại Học Thành của Ung Thành tỉnh Thiên Nam.

Trương Văn Trọng vừa khám xong cho một bệnh nhân, đột nhiên cảm giác được một biển niệm lực dâng trào từ bốn phương tám hướng vọt tới, giống như biển gầm, trong nháy mắt đã bao phủ hắn bên trong. Vô số niệm lực từ quanh thân hắn tràn vào trong thân thể hắn. Cỗ niệm lực cực kỳ cường đại, thậm chí còn có thể so sánh phải phân nửa linh khí của quần đảo Anh khi hắn sử dụng nhẫn bạc Meilin thôn phệ chúng.

Tô Hiểu Hồng cũng cảm giác được cỗ niệm lực kia, nàng là lần đầu tiên cảm giác được chuyện này, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trương Văn Trọng, thất kinh hỏi: “Lão sư, cỗ niệm lực cường đại này, đã xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.