Truyền thông hiện đại rất phổ biến cùng mạnh mẽ, chỉ buổi chiều có người phát hiện mùi máu tươi cùng án mạng xảy ra trong đại viện Bàng gia liền báo cảnh sát, không tới một hai tiếng đồng hồ, tin tức trọng đại này
cũng đi qua ti vi và internet truyền khắp toàn quốc.
Vào thời gian cơm tối, đồng thời cũng là thời gian tiết mục tin tức liên tiếp thông báo. Rất nhiều người ngồi bên bàn cơm, hoặc xem hoặc nghe
được tin tức rợn cả người này. Dân chúng bình thường chỉ khiếp sợ số
người chết nhiều, còn những ai biết gốc gác của Bàng gia, cảm thấy vô
cùng khiếp sợ. Đến tột cùng là môn phái hoặc thế gia nào đã diệt môn
Bàng gia. Phải biết rằng, Bàng gia có bốn thiên cấp cao thủ và sáu địa
cấp đỉnh kỳ cao thủ, muốn diệt sạch bọn hắn, thực lực chí ít cũng phải
mạnh hơn bọn hắn mới được! Thực lực như vậy, hiện nay thật đúng chưa
nghe nói qua có môn phái hoặc thế gia nào có được.
Khi tin tức này truyền ra, Trần Nhàn và Trần Hi đang ngồi trên bàn ăn cơm chiều xem ti vi.
Trần Hi vốn đang thò tay gắp đĩa rau, vừa nghe thấy tin tức này, không khỏi liền há to miệng. Miếng rau gắp trên đũa cũng rơi luôn xuống dưới. Khi ngơ ngác ngây người xem xong tin tức, vẻ mặt hắn khiếp sợ nghiêng
qua nhìn Trần Nhàn hỏi: “Bàng gia đại viện bị người diệt môn? Đây thật
đúng là khó tin. Tuy rằng tác phong của Bàng gia kiêu ngạo từ trước tới
nay, đắc tội không ít người, thế nhưng bởi vì thực lực bọn hắn hùng hậu, cho nên vẫn không ai dám trả thù bọn hắn. Nhưng không có nghĩ đến, sáng nay lại bị người giết sạch. Ai, chị, chị cảm thấy là môn phái hay thế
gia nào động thủ?”
“Không…không biết.” Trần Nhàn cũng vẻ mặt khiếp sợ.
Đừng xem số người của Trần gia đông hơn Bàng gia không ít, nhưng đại
bộ phận cũng không luyện được công phu ra trò, chân chính luyện được đến hơn địa cấp trung kỳ, còn kém hơn Bàng gia một ít.
Bất tri bất giác, Trần Nhàn chợt nghĩ tới Trương Văn Trọng.
Ngày hôm nay Trương Văn Trọng không đi làm. Mà Bàng gia bị người diệt
môn cũng phát sinh trong ngày hôm nay. Hai chuyện này có liên quan gì
không? Bàng gia…Bàng gia có thể do Trương Văn Trọng giết chết?
Nghĩ tới đây, Trần Nhàn nhất thời cảm thấy mồ hôi tuôn rơi như mưa, toàn thân trên dưới đã bị mồ hôi lạnh toát ra nhễ nhại.
“Hẳn không phải là hắn làm đâu, tuy rằng hắn là thiên cấp cao thủ, thế nhưng Bàng gia cũng có bốn thiên cấp cao thủ và sáu chuẩn thiên cấp cao thủ. Dù tu vi của hắn ở thiên cấp hậu kỳ hay đỉnh kỳ, cũng không có khả năng giết sạch Bàng gia chứ? Không phải hắn làm! Đúng, nhất định không
phải hắn làm! Đều do ta quá mức mẫn cảm!”
Lúc này
Trần Hi phát hiện nàng không thích hợp, vội vã buông chén xuống, thân
thiết hỏi: “Chị, chị làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt quá, chị không sao
chứ?”
“Không có việc gì, đại khái công việc hôm nay
làm chị quá mệt mỏi thôi.” Trần Nhàn gượng cười, cầm chén lên, nói:
“Được rồi, chúng ta cũng đừng quản đến tột cùng Bàng gia do ai diệt môn, điều này cũng không quan hệ tới chúng ta, nhanh ăn cơm đi.”
“Ân.” Trần Hi đáp.
Ngay khi Trần Nhàn và Trần Hi đang ngạc nhiên không biết ai diệt Bàng
gia, trong Đàm Hoa Am nằm ngoại ô Cẩm Kim Thành, tiểu sư thái Vô Âm đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt bằng gỗ
mới tinh, ngay trên bàn đặt trước mặt, có một chiếc ti vi kiểu cũ, bên
trong cũng đang truyền phát tin tức Bàng gia bị diệt môn.
Vô Âm từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen xem tin tức, dù đã xuất gia làm
ni, nàng vẫn bảo lưu thói quen này. Cho nên ở trong Đàm Hoa Am mới có
một ti vi đời cũ như thế. Nhưng chỉ thời gian xem tin tức mới mở ra,
không thì Vô Âm cũng không bao giờ chạm tới nó.
Nhìn
một mảnh cảnh tượng cát đá bao phủ thật quái dị bên trong đại viện Bàng
gia, Vô Âm nhẹ niệm một tiếng phật hiệu, thở dài nói: “Đây là Kim Cương
Nộ Mục của ông sao? Người của Bàng gia đã làm gì làm cho ông nổi lên lửa giận xung thiên đến thế? Mong rằng ông có thể đúng lúc khống chế được
lửa giận bản thân, không nên để tâm ma thừa cơ mà vào mới tốt.”
Đợi sau khi tin tức kết thúc, nàng tắt ti vi, sửa sang lại tăng y mặc trên người, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đã tới thời gian.”
Lời của Vô Âm vừa hạ xuống, cửa am đang đóng chặt của Đàm Hoa Am, đột
nhiên tự động mở vào trong. Một cỗ đàn hương thấm tận ruột gan từ bên
ngoài tràn vào, tràn ngập bên trong Đàm Hoa Am. Sắc trời đã tối dần, thế nhưng ngay khi đàn hương tràn ngập, từng sợi kim quang cũng xuất hiện
bên trong Đàm Hoa Am, đem toàn bộ Đàm Hoa Am chiếu rọi thành cảnh tượng
màu vàng rực rỡ. Xung quanh Đàm Hoa Am đều là rừng đào, rừng hạnh rậm
rạp, cho nên dị cảnh hiện tại ngoại trừ Vô Âm, cũng không còn ai nhìn
thấy. Bằng không bị người dùng máy chụp hay điện thoại ghi lại, truyền
lên internet, tất nhiên lại nhấc lên một lần sóng triều thảo luận.
Vô Âm đã sớm đi ra khỏi phòng, đứng ngay giữa sân Đàm Hoa Am.
Một người mặng tăng y, mặt mũi hiền lành, tuổi tác khoảng ba mươi,
xuất hiện bên trong Đàm Hoa Am. Khi bà nhìn thấy Vô Âm đứng ngay giữa
sân Đàm Hoa Am, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó chợt cười lên. Chậm rãi
tiêu sái đi tới trước người Vô Âm, bà mới mở miệng hỏi: “Nguyện ý đi
cùng bần ni rồi chứ?”
Nữ ni này, chính là ni cô trong Phổ Đà sơn Diệu Tâm Am. Ngày xưa khi Vô Âm còn chưa xuất gia, hàng năm
vào ngày này bà luôn xuất hiện trước mặt nàng, chỉ vì muốn mời Vô Âm đến Diệu Tâm Am tu hành. Đừng xem bề ngoài của bà chỉ chừng ba mươi, Vô Âm
cũng biết, bà sinh ra vào thời vua Thanh Quang Tự năm mười sáu, năm nay
bà đã được một trăm hai mươi tuổi.
Vô Âm đạm nhiên
hồi đáp: “Tôi từng nói qua, chỉ cần chị của tôi có được phương pháp hóa
giải huyết chú, tôi sẽ đi theo bà.” Nữ ni này cũng đã từng nói qua, chỉ
cần nàng chịu đi Phổ Đà sơn Diệu Tâm Am tu hành, như vậy huyết chú trên
người nàng tự nhiên sẽ biến mất. Nàng cũng từng cầu qua vị nữ ni này,
giúp chị mình hóa giải huyết chú. Nhưng nữ ni chỉ lắc đầu thở dài, nói
chính bà cũng đành bất lực. Chị của nàng cũng không có căn duyên tu
hành, dù có mang về Phổ Đà sơn Diệu Tâm Am, cũng sẽ bởi vì không cách tu hành phật pháp, mà hóa giải không được huyết chú. Cho nên nàng cũng lập một lời thề: “Huyết chú của chị một ngày không giải, tôi sẽ không rời
khỏi chị ấy một ngày.” Hiện tại có Trương Văn Trọng bảo chứng, nàng cũng có thể cởi ra đoạn khúc mắc này, đi theo nữ ni đến Phổ Đà sơn Diệu Tâm
Am chuyên tâm tu hành phật pháp.
Trên mặt nữ ni lộ ra một tia mỉm cười, Vô Âm là người tu phật có tư chất tốt nhất mà bà từng gặp qua. Bằng không bà cũng không hàng năm đều đến một chuyến, muốn
nhận Vô Âm mang về Phổ Đà sơn Diệu Tâm Am để tu hành phật pháp.
Ở trên không quan sát Vô Âm một phen, trên mặt nữ ni hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi: “Tiểu ni cô đã động lòng phàm?”
Vô Âm đạm nhiên đáp: “Kiếp số trong vận mệnh.”
Nữ ni gật đầu, nói: “Nếu đã là kiếp số vận mệnh, như vậy trước hết
theo bần ni về Diệu Tâm Am tu hành phật pháp, đợi khi tu vi có chút
thành tựu, lại vào đời kết thúc một đoạn tình kiếp trong kiếp số vận
mệnh này đi.”
“Dạ.” Vô Âm đạm nhiên đáp. Tay phải nữ
ni vung lên, một đóa liên hoa tinh xảo từ trong ống tay áo của bà bay
ra, dịu dàng xoay tròn giữa không trung mấy vòng, trong từng sợi quang
hoa màu hồng nhạt từ từ lớn lên, cuối cùng biến thành một đài sen chín
lá. Bà bước lên trên đài sen, sau đó xoay người lại, hướng Vô Âm vươn
tay phải. Vô Âm nhẹ nắm tay phải của bà, mượn lực leo lên đài sen.
Từng sợi quang mang màu hồng nhạt từ cửu diệp đài sen phóng ra, trong
quang mang, cánh liên hoa từ từ khép lại, đem nữ ni cùng Vô Âm khóa lại
bên trong. Đợi khi quang mang màu hồng nhạt tan hết, cửu diệp đài sen đã biến mất khỏi Đàm Hoa Am, ngay cả thân ảnh của nữ ni và Vô Âm cũng đã
biến mất.
Gió mát thổi nhẹ qua Đàm Hoa Am, thổi vào
trong phòng, thổi tung trang giấy trắng được dằn trên bàn gỗ. Trên tờ
giấy trắng, được dùng bút lông viết ra chín chữ nhỏ xinh đẹp: “ Thử khứ phổ đà chứng bồ đề, vật niệm.”
Ngay khi Vô Âm được
nữ ni đưa đi Phổ Đà sơn Diệu Tâm Am, Trương Văn Trọng đang lái xe chạy
nhanh về Ung Thành. Vừa xuống khỏi Long Cư Sơn, hắn đã gặp Tam Túc Ô. Có Tam Túc Ô hướng dẫn, hắn cũng đã biết làm sao lái xe quay về Ung Thành.
Vừa lái xe thật nhanh, Trương Văn Trọng vừa thể hội sự biến hóa trong cơ thể.
Sau một trận chiến với Bàng gia, Trương Văn Trọng vui mừng phát hiện,
tu vi của hắn đã đột phá Luyện Tủy cảnh, bước vào cánh cửa cuối cùng của Luyện Thể Cảnh, đồng dạng cũng là giai đoạn then chốt nhất: Luyện Khí
cảnh! Luyện Khí cảnh không chỉ là cánh cửa cuối cùng của Luyện Thể Cảnh, đồng dạng cũng là giai đoạn then chốt để bước vào Dưỡng Khí Cảnh. Nếu
luyện Khí không tốt, như vậy sau này dưỡng khí cũng sẽ khó thành công.
Luyện Khí cảnh cũng không giống Luyện Khí kỳ của người tu chân bình
thường khác. Luyện Khí kỳ của người tu chân bình thường, là bắt đầu thổ
nạp hấp thu thiên địa linh khí. Mà khi Trương Văn Trọng vừa bắt đầu tu
luyện Y Giám Tâm Kinh, cũng đã bắt đầu hấp thu thổ nạp thiên địa linh
khí. Khí của Luyện Khí cảnh, cũng không chỉ là thiên địa linh khí, đồng
thời còn ngụ ý khí của bản thân. Theo Trung y xem ra, khí không chỉ là
thiên địa tinh hoa, đồng thời cũng là năng lượng cơ bản nhất duy trì
sinh mạng hoạt động của con người. Luyện Khí cảnh đại thành, hay đạt
được thiên nhân hợp nhất, là cảnh giới thiên nhân cảm ứng.
Sau khi bước vào Luyện Khí cảnh, Trương Văn Trọng có thể điều khiển
khí của bản thân, thậm chí có thể phóng ra ngoài. Dùng để đạt được dĩ
khí ngự kiếm hoặc hiệu quả vận khí đả thương người. Kể từ đó hắn cũng có thể sử dụng được phi kiếm. Hiện tại đừng nói là thiên cấp cao thủ đỉnh
kỳ, dù người tu chân Luyện Khí kỳ hay Trúc Cơ kỳ có pháp khí hoặc bảo
khí, cũng có nắm chặt sự chiến thắng!
Vừa lái xe
nhanh như điện chớp, vừa luyện tập pháp môn khống khí. Có chút bất tri
bất giác, Trương Văn Trọng đã lái xe về tới Ung Thành. Lúc này đã hai
giờ sáng, thế nhưng Trương Văn Trọng cũng không lái xe về tiểu khu Hoa
Hàng, mà trực tiếp đi thẳng tới chỗ khu Phượng Tường mà Trần Hi cùng
Trần Nhàn thuê ở.
Mọi chuyện, cũng nên tới lúc làm rõ ràng.