Đối với việc phát sinh ngoài linh cư, Trương Văn Trọng cũng không biết,
cũng không có hứng thú biết. Ngay sau khi Lưu Phong Huy rời khỏi, hắn ở
bên trong phòng sách bắt đầu luyện chế đồ vật có thể ngăn chặn âm khí
của Cửu Âm Địa Mạch.
Bởi vì Cửu Âm Địa Mạch là nơi
chí âm, muốn ngăn chặn nó, muốn nó tạm thời ngừng việc thả ra âm khí,
chỉ có vật chí dương mới làm được. Cho nên lúc này hắn ném vào Hỗn Độn
Lô là Hỏa Tinh Thạch, Ly Hỏa Lưu Hoàng Phấn, Viêm Dương Chi hơn mười
loại tài liệu, tuy rằng không phải tài liệu thiên cấp, nhưng đều là địa
cấp cao phẩm tài liệu, toàn bộ là thuần dương thuộc tính. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, một ít tài liệu tuy rằng là địa cấp, nhưng sự quý hiếm cũng
không kém hơn thiên cấp bao nhiêu.
Dùng tài liệu
thuộc tính thuần dương, luyện chế ra một vật chí dương, cũng không phải
là chuyện dễ dàng. Bởi vì tài liệu thuộc tính thuần dương, vốn tràn ngập nhân tố bất an rất nhiều, giống như một đống thuốc nổ có uy lực vô cùng cao minh, chỉ cần vô ý sẽ phát nổ, đặt nó ở trong lô đỉnh để luyện chế, nguy hiểm trong đó có thể biết được. Một lúc không cẩn thận, sẽ có khả
năng dẫn đến việc tạc lô!
Mười kiện tài liệu thuộc
tính thuần dương bị tạc lô, uy lực sẽ rất kinh khủng. Dù hắn đã sớm
chuẩn bị ứng phó, chỉ sợ cũng phải bị trọng thương! Vì vậy khi luyện
chế, hắn vẫn phải khởi toàn bộ tinh thần, không dám có chút phớt lờ.
Rất nhanh, tám tiếng đồng hồ trôi qua.
Vật chí dương gần thành hình ra lô!
Hắn nhắm mắt khoanh chân ngồi, ngay lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn
thẳng linh hỏa đang thiêu đốt, Hỗn Độn Lô đã trở nên trong suốt. Thần
thức của hắn mật thiết giám thị linh khí biến hóa trong Hỗn Độn Lô. Chỉ
đợi linh khí trong Hỗn Độn Lô đạt được cao phong chí dương, vật chí
dương thành hình, có thể lấy ra khỏi đỉnh lô.
Tuy nói trong quá trình luyện chế vật chí dương, tràn ngập nguy hiểm, nhưng dù
sao cũng không phải pháp bảo tiên khí, nên thời gian cần tiêu hao tự
nhiên cũng không dài như luyện chế Bát Bộ Thiên Long Tán. Một lúc, linh
khí trong lô đạt được cao phong chí dương như hắn sở liệu. Mà giờ khắc
này hai tay hắn kháp ấn, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ, chợt
giương tay chỉ vào Hỗn Độn Lô, quát khẽ: “Ra lô!” Nắp lô ông một tiếng
xoay quanh dựng lên, một đạo quang mang màu đỏ hồng nương theo một cỗ
khí lãng cực nóng từ bên trong đỉnh lô bay ra.
Bởi vì vật chí dương này cũng không phải pháp bảo tiên khí, cho nên khi ra lô
cũng không dẫn đến thiên địa dị tượng. Thế cho nên những người tu chân
đang ở trong tiểu khu Hải Vận cũng không phát hiện nó đã ra lô.
Đợi khi quang mang ảm đạm xuống tới, khí lưu cực nóng tiêu tán, hắn vươn tay phải vẫy về đỉnh lô.
Một quang mang màu đỏ lập tức từ trong lô bắn ra, rơi vào trong tay
hắn chính là vật chí dương kia. Nếu như từ ngoại hình mà xem vật thuần
dương này giống như một cây đinh đá. Nhưng so sánh với cây đinh đá bình
thường, nó có màu đỏ rực, có hoa văn quỷ dị trải rộng khắp nơi. Thường
thường còn có quang mang màu đỏ lưu chuyển trên thân, tản mát ra nhiệt
độ cao nóng rực bức người.
Một vật chí dương như vậy, tuy rằng không phải tiên khí, nhưng đối với người tu chân tu luyện hỏa
hệ công pháp mà nói cũng là một kiện pháp bảo không thua kém tiên khí
chút nào! Nếu như để cho bọn họ biết, mục đích hắn luyện chế vật chí
dương này chỉ là vì ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, không biết họ
sẽ có cảm tưởng thế nào? Nói không chừng sẽ thầm than hắn quá xa xỉ lãng phí đi thôi?
Xem sơ qua vật thuần dương một chút,
xác định nó không có vấn đề hắn liền thu vào trong Càn Khôn Hồ, lại lấy
ra đan dược thất phẩm bỏ vào miệng hấp thu dược hiệu, khôi phục linh lực hao tổn trong quá trình luyện khí.
Một giờ sau, linh lực đã khôi phục bảy tám phần, hắn hộc ra một hơi, đứng dậy hoạt động
tay chân cứng ngắc, lại thiêu đốt linh hỏa, muốn tranh thủ thời gian còn lại luyện chế thêm một pháp bảo tiên khí!
Để có thể
luyện chế thêm một kiện tiên khí uy lực bất phàm, hắn cũng không keo
kiệt, không chỉ đổ hết thiên cấp tài liệu, còn chọn ra một nhóm địa cấp
tài liệu ném luôn vào trong lô. Có thể nói bao nhiêu cao phẩm tài liệu
hắn tích góp đều tiêu xài không còn trong thời gian ba ngày qua.
Ném hết tài liệu vào trong lô, hắn lập tức nhắm mắt khoanh chân, tập
trung toàn bộ thần thức điều tiết khống chế âm dương biến hóa linh khí
tăng giảm trong lô.
Thời gian trôi qua từng giây.
Trong chớp mắt, thời gian ba ngày đã tới. Thế nhưng hắn vẫn còn bế
quan luyện khí trong linh cư, không có dấu hiệu sắp xuất quan.
Trong ba ngày qua, ngoại trừ ngày đầu tiên xuất hiện dị tượng, nhượng
người tu chân có thể khẳng định, hắn đã luyện chế ra một kiện tiên khí.
Mà hai ngày kế tiếp, trong ngoài linh cư không có phản ứng, không hề có
dị tượng xuất hiện. Điều này làm những người tu chân luôn quan tâm nhịn
không được thảo luận: “Trước đây Trương tiên sinh chỉ dùng thời gian
không tới một ngày đêm đã luyện ra một kiện tiên khí. Thế nhưng đã qua
hai ngày, vẫn không hề có dị tượng xuất hiện…các ngươi nói, Trương tiên
sinh có phải đã luyện khí thất bại hay không?”
“Khẳng định đã thất bại! Tiên khí dễ luyện chế như vậy sao? Ta có một người
bạn ở trong tông phái Thiên Tự Hào am hiểu luyện khí, xác suất luyện chế tiên khí thất bại cao tới chín thành!”
“Trước đó
Trương tiên sinh có thể thành công luyện chế ra một kiện tiên khí cũng
đã không dễ dàng. Chắc là hắn đã tiêu hao nhiều sức lực trong quá trình
luyện chế đó. Dù có đan dược giúp đỡ, muốn khôi phục trong thời gian
ngắn cũng không phải một chuyện dễ dàng. Ở tình huống này luyện khí thất bại cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Dù sao Trương tiên sinh luyện
chế đâu phải pháp bảo bình thường mà là tiên khí. Nếu như trong ba ngày
mà hắn có thể luyện ra hai tiên khí, đó mới là quái sự!”
“Nghĩ đến lần này luyện khí thất bại phải lãng phí nhiều cao phẩm tài
liệu lắm a? Nói không chừng…đáng tiếc, quả nhiên là đáng tiếc! Những cao phẩm tài liệu phải tìm bao nhiêu thời gian và tinh lực tài lực mới đủ
nha!”
Hầu như toàn bộ người tu chân đều cho rằng hắn luyện khí thất bại. Chỉ có bốn người Lục Hòe không cho rằng như vậy.
Dùng ánh mắt chẳng đáng nhìn họ, Lục Hòe cười lạnh nói: “Những tên ngu ngốc lại đi nghi ngờ Trương tiên sinh luyện chế thất bại. Hừ, từ khi ta nhận thức hắn tới nay, còn chưa từng nghe hắn thất bại lần nào…”
Tôn Đình Quân đồng ý gật đầu nói: “Thuật luyện đan luyện khí của hắn
do chính tiên nhân truyền thụ. Ảo diệu trong đó làm sao chúng ta có khả
năng tìm ra? Theo ta thấy, lần này pháp bảo thật không tầm thường. Hao
phí thời gian nhiều hơn là phải! Nhìn đi, ta dám cam đoan không bao lâu, thiên địa sẽ xuất hiện dị tượng.”
Lục Hòe ba người cùng gật đầu, rất tán thành lời của hắn.
Đang gật đầu, Tiêu Chấn chờ mong nói: “Không biết lần này Trương tiên sinh lại luyện chế ra tiên khí gì?”
Đang lúc mọi người suy đoán không ngớt, một chiếc xe quân dụng màu
xanh lá mạ xuất hiện trong tiểu khu, chạy nhanh tới trước cửa biệt thự,
phanh lớn một tiếng ngừng lại.
Từ trong xe nhảy xuống không phải ai khác, chính là béo hòa thượng và Tam Si với vẻ mặt lo lắng.
Những người tu chân đến ở trong tiểu khu Hải Vận cũng đã đi tới Ung
Thành vài ngày, đối với người phụ trách Đặc Cần tổ tại Ung Thành cũng
đều nhận thức. Lúc này thấy họ vẻ mặt lo lắng xuất hiện, cũng hơi sửng
sốt thầm nghĩ: “Lẽ nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?” Bọn họ liền xông
tới muốn biết nguyên nhân hai người đến nơi này.
Nhưng béo hòa thượng và Tam Si cũng không quan tâm họ, nhìn Lưu Phong
Huy đang đi ra nghênh tiếp vội vàng hỏi: “Trương tổ phó đâu? Xuất quan
rồi chứ?”
“Gia sư còn đang bế quan luyện khí…” Lưu
Phong Huy trả lời câu hỏi của hai người, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì làm
hai vị khẩn trương như vậy?”
Béo hòa thượng đáp: “Vừa rồi gần nhà bảo tàng xảy ra vụ án đánh cướp, hai tên cướp bị cảnh sát
phát hiện, liền bắt hai con tin, chết đâu không chết lại chạy vào nhà
bảo tàng! Chúng tôi lo lắng, chuyện ngoài ý muốn này sẽ quấy nhiễu Lệ
Yểm cùng cửu ma, sẽ gây ra đại phiền toái, cho nên chạy tới báo cho
Trương tổ phó…”