Cùng Từ Pháp chân nhân chào từ biệt, hắn trực tiếp quay về nhà. Bởi vì
ngày mai là cuối tuần, hắn cũng không cần đến phòng y tế hay viện y học
Ung Thành, cho nên muốn nhân thời gian luyện chế Thái Hư Phiêu Miểu
Hoàn, lại dung Luyện Nhân Ngũ Thuật để đề thăng tu vi của chính mình.
Gọi là Luyện Nhân Ngũ Thuật, có người nói chính do căn cứ vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân luyện ra đôi mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tề
Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, tổng kết ra một phương pháp dung thuật
luyện đan cùng luyện khí đề thăng cùng cường hóa tu vi. Đương nhiên,
thuật Luyện Nhân Ngũ Thuật có đúng do Thái Thượng Lão Quân sáng tạo hay
không, hắn cũng không rõ rang, dù sao hắn cũng chưa từng đến chỗ Thái
Thượng Lão Quân để tìm chứng cứ. Bất quá bộ Luyện Nhân Ngũ Thuật đích
thật có hiệu quả rất tốt, có thể ở trong thời gian rất ngắn đề thăng tu
vi thật lớn.
Tuy rằng hiệu quả rõ rệt, nhưng khuyết điểm của Luyện Nhân Ngũ Thuật cũng rất rõ rang.
Khuyết điểm đầu tiên, là cực kỳ hao tổn tài liệu, hơn nữa toàn bộ đều là cao phẩm tài liệu.
Ở thế giới hiện nay, sản lượng cùng phẩm chất tài liệu đều giảm xuống
mạnh mẽ, dù có người hiểu được phương pháp Luyện Nhân Ngũ Thuật, cũng
không có bản lĩnh thu mua đầy đủ tài liệu.
Khuyết
điểm khác, đối với ý chí và thần thức yêu cầu cao phi thường. Nếu như ý
chí không đủ, chịu không được thống khổ, cũng chỉ còn hạ tràng biến
thành tiêu than, mà thiếu thần thức, sẽ không nhận được linh khí trong
quá trình chế luyện. Kể từ đó nhẹ thì thất bại, linh lực tổn hao, nặng
thì tạc lô, thần hồn câu diệt.
Nhưng đối với hắn mà
nói, trên thế giới hiện nay, tuy rằng tài liệu cao phẩm không dễ dàng
thu được, nhưng cũng không làm khó được hắn. Chỉ dựa vào thuật luyện đan cùng luyện khí cao siêu của hắn cũng đã đủ bảo chứng linh tài liệu cao
phẩm cuồn cuộn chảy không ngừng vào trong túi hắn.
Mà ý chí và thần thức của hắn, cũng đã đạt được tiêu chuẩn cực cao, ứng
phó Luyện Nhân Ngũ Thuật cũng đã đủ sức. Chỉ cần không xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, Luyện Nhân Ngũ Thuật có thể thuận lợi hoàn thành.
Trước đó sở dĩ hắn không sử dụng thuật này là bởi vì thiếu khuyết tài
liệu, hiện tại có Từ Pháp chân nhân ủy thác hắn luyện chế đan dược, vừa
lúc có vài loại tài liệu cần thiết. Hơn nữa bởi vì chuyện khe hở không
gian, trong long hắn nhiều ít có cảm giác nguy cơ, vì vậy hắn lập tức
đem chuyện này đặt lên hàng đầu.
Khi hắn đi vào nhà,
Lưu Phong Huy đã sớm ở trong phòng khách chờ đợi, liền cung kính hành lễ vấn an, lại chỉ vào một đống tài liệu trong phòng, nói: “Sư phụ, Đạo
Nguyên nhất tông đưa tới tài liệu luyện chế Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn đều
đặt ở đó, đệ tử đã kiểm kê qua, tổng công đủ hai mươi phần không ít,
không kém chút phân lượng. Ngài có muốn kiểm tra lại một lần hay
không...”
“Ngươi đã kiểm tra, ta không cần làm nữa.” Hắn vừa cười vừa đưa tay vỗ vai Lưu Phong Huy: “Ngươi làm việc ta yên tâm.”
Sự tín nhiệm của hắn làm Lưu Phong Huy kích động run cả thân thể, hắn
khom người thật sâu nói: “Đa tạ sư tôn tín nhiệm.” Khi nói những lời này hắn lại không tự chủ được nhớ lại chuyện phát sinh lúc buổi chiều.
Người của Nhất Nguyên đạo tông lúc vừa tới, đều có vẻ cao ngạo, đôi
mắt đều đặt trên đỉnh đầu. Đối với việc này Lưu Phong Huy cũng không
nghĩ chuyện gì, dù sao người ta là đệ tử tông phái Thiên Tự Hào, tu vi
cũng hơn xa hắn, coi thường hắn cũng là bình thường.
Nhưng làm cho hắn có chút không kịp chuẩn bị, thậm chí hoảng sợ chính là khi nghe nói hắn là đệ tử thân truyền của Trương Văn Trọng, những đệ tử Nhất Nguyên đạo tông vốn mang theo vẻ mặt ngạo mạn cùng chẳng đáng, lại ở trong nháy mắt dáng dấp thay đổi, đối với hắn thân thiết giống như
với bạn tri kỷ.
Lưu Phong Huy rất rõ rang, đệ tử Nhất Nguyên đạo tông sở dĩ có loại thái độ này, đều bởi vì Trương Văn Trọng. Cho nên hắn vui mừng vì mình bái được một sư phụ tốt đồng thời trong
lòng thầm nhủ, nhất định phải rất nỗ lực, không thể để sư phụ thất vọng.
Ngoại trừ hai mươi phần tài liệu luyện chế Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn,
Lưu Phong Huy còn chuyện hồi báo cùng xin chỉ thị: “Sư tôn, trải qua
thời gian này nghiên cứu, chuyện kết hợp pháp bảo cùng yêu linh, đệ tử
lại có đột phá mới. Nhưng đột phá này chỉ mới trên lý luận. Đệ tử hi
vọng sư tôn có thể cho đệ tử mượn vài con yêu linh, nhượng đệ tử thí
nghiệm một chút phương pháp kết hợp mới đến tột cùng có thể dung được
hay không, cụ thể có thể phát huy ra được bao nhiêu uy lực...”
“Tìm ta hỏi yêu linh...” Hắn không khỏi sửng sốt, cắt đứt lời nói: “Ở chỗ ta làm gì có yêu linh...”
Lưu Phong Huy vội nói: “Sư tôn, ngài không phải có một kiện pháp bảo, có thể triệu hồi ra rất nhiều yêu quái hay sao?”
Hắn đáp: “Ngươi nói Vạn Yêu Đồ Sách? Yêu quái triệu hồi ra cũng có thể kết hợp với pháp bảo?”
Lưu Phong Huy gật đầu đáp: “Theo lý luận mà nói, hẳn là có thể.”
“Dù sao, chúng không có thật thể. Từ hình thái tồn tại mà xem, cũng thập phần tương tự như yêu linh...”
Hắn gật đầu, đem Vạn Yêu Đồ Sách ra, triệu hồi ba con yêu quái, mệnh lệnh chúng hiệp trợ việc thí nghiệm của Lưu Phong Huy.
Đối với nghiên cứu của Lưu Phong Huy, hắn toàn lực chi trì. Bởi vì hắn biết một ngày Lưu Phong Huy nghiên cứu thành công, như vậy toàn thể
thành viên của Phong Sơn phái đều có được một kiện pháp bảo tương đương
với uy lực của tiên khí hoặc chuẩn tiên khí.
Tuy rằng chỉ là hàng nhái, uy lực kém hơn hàng chính phẩm rất nhiều, nhưng so
với pháp bảo sử dụng hiện tại của đệ tử Phong Sơn phái lại mạnh hơn rất
nhiều. Then chốt nhất là khi đệ tử Phong Sơn phái sử dụng hàng nhái này, có thể dễ dàng phát huy ra toàn bộ uy lực của chúng, sẽ không bởi vì tu vi của họ thấp, lại xuất hiện việc không thể khống chế.
Sau khi Lưu Phong Huy rời đi, hắn lại dặn người nhà một phen, để họ
đừng đến phòng sách quấy rối mình, lúc này mới lệnh cho Tam Túc Ô dẫn
theo ba tiểu yêu dời linh tài liệu vào trong phòng sách chỗ Linh Khí
Nhãn.
Lấy Hỗn Độn Lô ra ngoài, hắn lại nhìn bốn yêu quái vẻ mặt hiếu kỳ nói: “Tam Túc Ô lưu lại, ba ngươi tạm thời ra ngoài.”
Bán Thận Long vội vã dẫn Thanh Xà và Hoàng Cẩu rời khỏi, Tam Túc Ô vẫy cánh bay tới đậu trên đầu vai hắn, có chút khẩn trương hỏi: “Chủ nhân,
ngài lưu tôi lại phải chăng muốn tôi phóng hỏa luyện đan? Lại nói hai
chúng ta thật lâu không có hợp tác phải không? Tôi đã chờ thật sốt ruột, chúng ta bắt đầu đi?”
“Không vội.” Hắn lắc đầu, hắn cho Tam Túc Ô lưu lại cũng không phải để nó phóng hỏa luyện đan đơn giản như vậy.
Hắn nghiêng đầu nhìn thẳng Tam Túc Ô, nói: “Ngươi có muốn đề thăng tu vi của mình không?”
Tam Túc Ô đầu tiên sửng sốt, sau đó liên tục gật đầu nói: “Còn cần
phải hỏi sao? Tôi nằm mơ cũng muốn đề thăng tu vi.” Từ khi hắn nhận ngũ
độc yêu có tu vi Kim Đan kỳ, Tam Túc Ô cũng đã có cảm giác nguy cơ. Sau
đó hắn lại nhận Minh Xà có tu vi Hóa Thần kỳ cùng Tiêu Đồ có tu vi Luyện Hư kỳ, cảm giác nguy cơ trong lòng nó càng phát ra thêm cường liệt.
Tuy rằng hiện tại nó cũng rất khổ công tu luyện, lại có linh cư cùng
đan dược phụ trợ, nhưng tốc độ đề thăng tu vi cũng không nhanh hơn. Vì
vậy khi nghe hắn hỏi, lập tức hiểu được hắn muốn giúp nó, làm sao lại cự tuyệt?
Tam Túc Ô suy đoán không sai, hắn đích thật muốn dùng Luyện Nhân Ngũ Thuật đề thăng chính mình đồng thời giúp đỡ Tam Túc Ô.
Kỳ thực hắn cũng muốn giúp người nhà, nhưng bọn họ vừa dựa vào Đạo Cơ
Đan trở thành người tu chân, lại bước vào tu vi Trúc Cơ kỳ. Khác với
những người khác, đạo tâm của họ tương đối yếu kém, một ngày sử dụng
Luyện Nhân Ngũ Thuật, rất có khả năng gặp chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên hắn đành tạm thời bỏ qua ý niệm này, để họ tiếp tục ở trong
linh cư rèn luyện đạo tâm. Đợi khi đạo tâm họ vững chắc, lại sử dụng
Luyện Nhân Ngũ Thuật cũng không chậm trễ.
Hắn gật
đầu, lại nhắc nhở: “Chỉ là quá trình này cũng không giản đơn, cần phải
chịu đựng thống khổ rất lớn. Một khi không chịu nổi, nhẹ thì linh lực
tổn hao, nặng thì mất tính mạng...” Không đợi hắn nói xong, Tam Túc Ô
lại giành nói: “Chủ nhân, ngài yên tâm, chỉ cần đề thăng, dù phải thống
khổ tôi cũng chịu được!”
“Tốt...” Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ hài lòng, gật đầu nói: “Việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta bắt đầu...”
“Tốt...” Trong ánh mắt Tam Túc Ô lóe ra quang mang hưng phấn, vỗ cánh
từ trên đầu vai hắn bay xuống nói: “Cần tôi hỗ trợ không?”
“Không cần.” Hắn thoáng lắc đầu, sau đó bỗng nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: “Thật có một việc, cần ngươi hỗ trợ.”
Tam Túc Ô vội vã hỏi: “Chuyện gì?”
Hắn nói: “Câm miệng ngươi lại, không nên huyên náo. Phải biết rằng
ngươi còn huyên náo hơn cả trăm con vịt, ta không muốn bị ngươi làm rối
loạn tâm thần...”
Trong ánh mắt Tam Túc Ô lộ vẻ ai
oán, bất mãn nhìn hắn, nhỏ giọng lầm bầm: “Chủ nhân, đừng châm chọc ta
như vậy được không? Thật sự là quá tổn thương tâm của điểu...” Nhưng nó
cũng phục tùng yêu cầu của hắn, ngậm miệng lại, không hề phát sinh ra
nửa điểm thanh âm.