Richard dùng phương pháp cũ, dồn khối u di căn chuyển đến khuỷu tay, rồi dùng hai sợi tơ vàng óng chế trụ ấu trùng. Theo sau nhìn Tyson báo danh vị trí ấu trùng tiềm ẩn: “Dưới da 1,5cm.”
“Hiểu
rồi.” Tyson gật đầu trả lời. Bởi vì chỉ còn lại một khối u này nữa
thôi. Cho nên tâm tình đang khẩn trương của hắn cũng hơi nới lỏng ra.
Thậm chí còn lén ngoảnh mặt nhìn về phía Trương Văn Trọng nhếch miệng
cười, dùng ngữ khí châm chọc nói: “Ha ha, tiểu tử kia, ngươi đã nhìn
thấy chưa? Thân thể của nữ vương chỉ còn lại một con tà vật cuối cùng
này thôi. Sau khi giải quyết nốt, khẳng định nữ vương sẽ khỏi bệnh.”
Dứt lời hắn quay đầu lại, nắm chặt dao mổ trong tay nhẹ nhàng hạ
xuống, rạch một vết dài lên trên cánh tay, nơi khối u di căn bị chế trụ.
Trương Văn Trọng cười nhạt, không có đem lời châm chọc của Tyson để
vào trong lòng. Thậm chí còn định hảo tâm nhắc nhở, những khối u di căn
chạy dưới lớp da nữ hoàng Elizabeth, chẳng qua chỉ là ấu trùng mà thôi.
Những con ấu trùng trưởng thành rồi, thì đang ẩn núp ở trong lục phủ ngũ tạng của nữ hoàng Elizabeth kia kìa. Mà Chung độc mẫu thể có khả năng
sinh sản, lại bám vào quả tim của bà ta. Nếu không trục ấu trùng trưởng
thành và mẫu chung ra bên ngoài cơ thể. Vậy cũng chỉ xem là chữa trị
phần ngọn mà không chữa trị tận gốc. Chẳng qua bao lâu thời gian, lại sẽ xuất hiện những khối u di căn chạy ở dưới lớp da bên ngoài cơ thể nữ
hoàng Elizabeth. Với trạng huống sức khỏe hiện tại của nữ hoàng, rất có
thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng....ngay
khi Trương Văn Trọng định mở miệng nhắc nhở hai vị giáo chủ thì, đột
nhiên lại phát hiện ra thân thể của nữ hoàng Elizabeth phát sinh biến
hóa. Vốn hắn khẽ nhíu mày một cái, theo sau nhìn Tyson khẩn trương quát
lớn: “Cẩn thận! Lui về phía sau mau lên!”
Tyson đối
với tiếng quát chói tai của Trương Văn Trọng rất là bất mãn, nếu không
phải bởi vì hai cánh tay rắn chắc dị thường, chỉ sợ đã rạch nhầm vết
thương cho nữ hoàng Elizabeth rồi.
Bất quá, hắn vẫn
cẩn thận gắp con ấu trùng Chung độc ra bên ngoài. Không thèm quay đầu
nhìn lại Trương Văn Trọng, chỉ bất mãn hừ lạnh nói: “Gã tiểu tử, ngươi
ồn ào như vậy là có mục đích gì...?”
Chưa nói dứt lời, thì ngữ khí của hắn lại biến chuyển đột ngột: “A...lạy chúa... đây là cái thứ quái quỷ gì vậy?”
Một con Miệt Phiến Chung dị biến chui ra từ trong vỏ ấu trùng, cả
người dính đầy máu tươi. Nó hung hăng rít lên một tiếng ngân nga chói
tai, mở đôi cánh đỏ thẫm trên lưng ra bay lên, phóng về phía Tyson.
Tyson dù sao cũng là võ giả Thiên Cấp. Dưới tình huống kinh hãi, phản
ứng của hắn cũng tương đối nhanh nhẹn, chiếc dao mổ đang nắm trong tay
liền đâm tới hướng con Miệt Phiến Chung dị biến. Cùng lúc đó, diễn cảm
hoảng hốt trên mặt hắn đã không còn sót lại chút gì. Cướp lấy chính là
biểu tình hưng phấn, thậm chí hắn còn âm thầm tự nhủ: “Nguyên lai trong
cơ thể nữ vương, còn có thêm một con tiểu quái vật này? Tốt lắm, không
nghĩ ra, chính ngươi lại tự chui đầu vào lưới...”
Nhưng mà sự tình diễn ra tiếp theo, lại không nằm trong dự đoán trước đó của Tyson.
Con Miệt Phiến Chung dị biến vỗ cánh phi hành. Đột nhiên giương đôi
liêm đao tương tự hai chiếc càng của bọ ngựa, nghênh đón lưỡi dao phẫu
thuật chém đến. Chỉ nghe “keng keng” một tiếng thanh thúy vang lên. Con
dao phẫu thuật trong tay Tyson liền không hề báo trước mà gãy đoạn làm
hai.
Nếu không tận mắt chứng kiến, chẳng người nào sẽ tin tưởng, đôi càng như liêm đao của con Miệt Phiến Chung nhỏ bé này,
không ngờ so với kim loại còn sắc bén hơn!
Tyson hoảng hốt, vội vàng lùi về phía sau.
Lúc này, Richard đứng ở phía đối diện bàn mổ cũng nhanh chóng phản
ứng. Đầu tiên vung tay, bắn một sợi tơ vàng óng lên người con Miệt Phiến Chung dị biến. Nguyên bản sợi tơ mềm mại sau khi được hắn rót linh khí
vào bên trong, liền trở nên cứng rắn. Đầu sợi tơ sắc nhọn không khác gì
phi châm.
Thế nhưng cảnh tượng Miệt Phiến Chung bị sợi tơ đâm thủng, không có xuất hiện.
Khi sợi tơ vừa mới chạm đến người Miệt Phiến Chung dị biến, thì linh
khí ẩn chứa trong sợi tơ liền bị Miệt Phiến Chung cắn nuốt. Sợi tơ cứng
rắn lập tức biến trở về hình thái mềm mại như ban đầu, nhẹ nhàng rơi
xuống mặt đất. Miệt Phiến Chung hấp thu linh khí xong, tốc độ phi hành
cũng nhanh lên gấp đôi. Khiến cho Tyson không kịp né tránh, mắt thấy đã
sắp bị Miệt Phiến Chung bắn thẳng vào trong sọ não rồi.
Tuy Richard muốn cứu viện đồng bạn, nhưng tốc độ của Miệt Phiến Chung quá nhanh, hắn không đuổi theo kịp.
“Xong đời rồi! Không nghĩ ra, bản thân ta một đời vang danh anh hùng,
cư nhiên lại bị tà vật này nhập vào người.” Tyson ở trong lòng tuyệt
vọng thở dài. Giờ phút này hắn đã buông xuôi ý niệm tránh né, nhắm chặt
hai mắt đợi tử vong bao phủ. Kiến thức qua thanh dao phẫu thuật bị đôi
càng của con Miệt Phiến Chung dị biến đoạn gãy, hắn không chút hoài
nghi, con Miệt Phiến Chung này sẽ dùng đôi càng sắc bén mở phanh hộp sọ
của mình ra, mà chui vào.
Một giây...hai giây...ba giây....!
Tyson nhắm mắt lại, ước chừng khoảng năm sáu giây trôi qua, mà hắn vẫn không hề cảm thấy đau đớn gì khác thường. Điều này không khỏi làm cho
hắn ngạc nhiên. Bởi vì căn cứ theo tốc độ của con Miệt Phiến Chung, hẳn
là chỉ khoảng trên dưới một giây đồng hồ, cũng sẽ bắn trúng hắn thôi.
Bất thình lình, trong đầu Tyson hiện ra một cái ý niệm: “Chẳng lẽ
Richard giúp mình đối phó lại tà vật kia sao? ....” Hắn vội vàng mở mắt, nhưng chỉ thấy tà vật kia đang treo lơ lửng giữa chóp mũi.
“A...thượng đế...” Tyson bị tình cảnh trước mắt làm cho giật mình, hắn theo bản năng nhoài người về phía sau. Cũng từ góc độ này mà hắn nhìn
được rõ ràng, trên lưng của tà vật Miệt Phiến Chung đang cắm một cây
ngân châm. Cây ngân châm này chính là do Trương Văn Trọng búng ra.
“Thượng đế ah! Là gã tiểu tử Đông y này đã cứu ta sao?” Tyson kinh
ngạc há hốc miệng, tuy rằng hắn không muốn tin tưởng, nhưng sự thật xảy
ra trước mắt lại khiến cho hắn không thể không tin.
Richard ở phía sau bước tới trước mặt Trương Văn Trọng, khom người chân
thành nói: “Trương tiên sinh, cảm tạ anh đã không quản tới hiềm khích
trước kia, mà xuất thủ cứu mạng Tyson giáo chủ.”
Lúc
này Richard cũng trợn trừng hai mắt nhìn xuống cây ngân châm cắm ở trên
lưng con Miệt Phiến Chung. Ngay tại thời khắc mười phần nguy hiểm, Tyson đã buông xuôi ý niệm tránh né trong đầu. Mắt thấy Miệt Phiến Chung sắp
mở toang hộp sọ của Tyson, thì Trương Văn Trọng cũng búng ra một cây
ngân châm. Dễ dàng giúp cho Tyson thoát khỏi cảnh hiểm nghèo.
“Rốt cuộc tu vi của hắn có phải là Địa Cấp cao thủ không? Giết chết tà vật dựa vào may mắn hay là thực lực chân chính của hắn đây?” Ngay tại
lúc cảm tạ Trương Văn Trọng, Richard cũng âm thầm đoán mò ở trong lòng.
Bất quá vô luận hắn quan sát Trương Văn Trọng tỉ mỉ cỡ nào, cũng đều
không nhìn thấu được tu vi chân thực của Trương Văn Trọng.
Tyson cũng bò dậy từ trên mặt đất, bởi vì lúc trước thường hay châm
chọc Trương Văn Trọng. Cho nên hiện giờ hắn đặc biệt ngượng ngùng. Bất
quá hắn vẫn nhìn nhìn Trương Văn Trọng gật đầu cảm tạ.
“Các ông không cần cảm ơn. Tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu
được?” Trương Văn Trọng cười nhạt. Đưa tay cầm cây ngân ngâm còn dính
Miệt Phiến Chung dị biến lên, ném cả vào trong khay inox. Chứng kiến con Miệt Phiến Chung tứ chi ngoe nguẩy, cô nàng nữ y tá mắt xanh tóc vàng,
dung mạo tú lệ kia, bị hù cho sắc mặt tái nhợt thành một đoàn.
“Đừng sợ.” Trương Văn Trọng nhìn nàng mỉm cười nói: “Nó đã chết rồi,
hiện giờ tứ chi ngoe nguẩy chỉ là một tia phản xạ còn tồn tại ở trong
thần thức thôi. Nhờ cô mang nó đi ra ngoài, dùng lửa thiêu hủy nhé!”
“Dạ.” Nữ y tá mắt xanh tóc vàng nghe được thì không khỏi thở phào. Tuy rằng nàng còn chưa an tâm lắm, nhưng cũng không hoảng loạn như lúc
trước nữa. Nàng liền cẩn thận bưng khay inox có đựng Miệt Phiến Chung đi ra bên ngoài thiêu hủy.
Richard đưa mắt nhìn theo
bóng lưng của nữ y tá. Thứ làm hắn chú ý đương nhiên không phải là cặp
mông phong mãn của nữ y tá kia. Mà là con Miệt Phiến Chung nằm ở trong
khay inox. Lúc này hắn thu hồi anh mắt, khẽ cau mày, nhìn lại Trương Văn Trọng thỉnh giáo nói: “Mạo muội hỏi Trương tiên sinh một chút, anh có
biết, tà vật đánh lén giáo chủ Tyson. Rốt cuộc là cái thứ quái vật gì
không?”
“Đó là Miệt Phiến Chung dị biến trưởng
thành.” Trương Văn Trọng giải thích: “Những khối u mà các ông vừa xử lí. Đều chỉ là ấu trùng Miệt Phiến Chung dị biến thôi.”
“Miệt Phiến Chung dị biến trưởng thành?” Richard và Tyson nhìn nhau, đều kinh ngạc há hốc miệng.
Theo sau Richard khiếp sợ lẩm bẩm: “Thượng đế nhân từ, vì sao lúc trước tôi không cảm nhận được sự hiện hữu của bọn nó ah?”
Trương Văn Trọng nói: “Bọn nó đang sống kí sinh ở trong lục phủ ngũ
tạng của nữ hoàng Elizabeth. Ông không nhận thấy được cũng là bình
thường. Ngoại trừ sáu con Miệt Phiến Chung dị biến trưởng thành, còn có
một con mẫu chung dị biến, lúc này vẫn đang bám chặt vào trái tim của bà ấy.”
“Cái gì? Còn nhiều như vậy sao?” Richard cùng
Tyson đều choáng váng tâm thần. Trong lúc khiếp sợ bọn hắn không kiềm
chế nổi tò mò, dò hỏi: “Trương tiên sinh, làm sao anh biết được chuyện
này?”