Đêm ba mươi.
Cả nhà già trẻ đồng loạt xuất quân, dưới tiếng hoan ca tràn ngập niềm vui sướng. Bọn họ một bên thưởng thức bữa
tối, một bên ngắm nhìn tiết mục bắn pháo hoa. Cái loại cảm giác này làm
cho con người ta cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhất là Tiểu Liên Nam, bởi vì
niềm hạnh phúc trước nay chưa từng được hưởng thụ mà khuôn mặt nhỏ nhắn
trở nên đỏ bừng.
Bắt đầu từ bữa tối, máy điện thoại
di động của Trương Văn Trọng không ngừng đổ chuông. Đó đều là tin nhắn
chúc mừng năm mới của bạn bè quen biết, tỷ như Đàm Thanh, Lâm Tử
Mạn....Trương Văn Trọng cũng cẩn thận đáp lễ, hỏi thăm tình hình gần đây của bọn họ xem thế nào.
Đàm Thanh oán hận nói, lúc
này nàng đang dẫn theo người đi trực ban ở trong đội cảnh sát hình sự,
thậm chí cơm tối mới chỉ ăn qua một tô mỳ mà thôi. Đồng thời cũng dặn
Trương Văn Trọng khi nào quay về Ung Thành, nhớ phải mang cho nàng một
ít đặc sản vùng quê.
Lâm Tử Mạn thì nói...lúc này
nàng đang ở nhà người thân ăn lẩu. Biểu tỷ của nàng, Mã Hiểu Toa còn nhờ nàng cảm tạ hắn một tiếng.
Tô Hiểu Hồng thì cực kì
ngắn ngọn, nàng đã thuyết phục được ba mẹ, tính toán sang năm mới sẽ đến huyện Ẩn Ngạc chơi vài ngày. Đối với chuyện tình này, Trương Văn Trọng
chỉ lắc đầu bật cười, ném trở lại một dòng tin nhắn: “Nếu ba mẹ cô đồng
ý, thì kêu bọn họ gọi điện cho tôi.”
Sau khi nhắn tin xong, cũng là lúc thu dọn bàn tiệc phong phú đêm ba mươi. Trương Văn
Trọng chậm rãi nhét điện thoại vào trong túi quần, cùng Vương Hân Di dẫn Tiểu Liên Nam đi xuống dưới nhà bắn pháo hoa.
Tuy
rằng Tiểu Liên Nam rất hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa bé, khi cô bé trông thấy từng chùm pháo hoa xinh đẹp bắn lên giữa đêm
đen, thì lại không ngừng vỗ tay hoan hô. Từ ngày cha mẹ qua đời, trở
thành cô nhi cho tới hôm nay, đây là đêm giao thừa vui vẻ nhất trong
quãng đời của cô bé.
Ở dưới lầu chơi một lúc sau,
Trương Văn Trọng mới cùng Vương Hân Di dẫn Tiểu Liên Nam về nhà. Mà ngay tại thời điểm này, tiếng chuông điện thoại di động của Trương Văn Trọng lại réo vang. Lần này không phải tin nhắn, mà là Vưu Giai gọi điện tới.
“Chị dẫn Tiểu Liên Nam lên nhà trước đi. Em nhận điện thoại một chút.” Trương Văn Trọng nhìn Vương Hân Di nói xong. Cũng chậm rãi thả rông
cước bộ, đi ra một góc yên tĩnh đón liên lạc.
“Trọng
ca, chúc mừng năm mới.” Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm ngọt
ngào của Vưu Giai, ngoại trừ đó ra, còn có thể nghe được một số thanh âm trò chuyện rôm rả khác, hẳn là trong nhà của nàng đang rất náo nhiệt.
“Năm mới vui vẻ, nhà em tựa hồ cũng đang rất vui vẻ đó thôi.” Trương Văn Trọng cười nói.
“Ân....Cả nhà chúng em đều tụ họp về đây mà....” Vưu Giai chưa kịp
giải thích, thì bên trong điện thoại đã truyền ra thanh âm hỏi thăm ân
cần của Vưu Tình. Hiển nhiên điện thoại đã bị nàng cướp mất, ngay sau
đó, thanh âm chúc mừng của Vưu Văn cùng Vưu Lương cũng lần lượt vang
lên. Đến cuối cùng, thậm chí tựu ngay cả Vưu lão gia cũng thăm hỏi
Trương Văn Trọng mấy câu.
Điện thoại dạo quanh trong
tay người nhà một vòng, rốt cuộc mới chịu trở về tay của Vưu Giai. Giữ
điện thoại thật chặt, nàng đi tới một góc tối vắng vẻ, nói: “ Trọng ca,
đầu tháng ba sẽ có một phiên đấu giá hội, tổ chức ở Vân Thai Thị, phiên
đấu giá này chỉ dành riêng cho những người trong tu chân giới! Anh nghĩ
xem, chúng mình có đi tham dự hay không?”
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn mỉm cười nói: “Đương nhiên là đi rồi!”
Vưu Giai vui sướng nói: “Chúng ta quyết định thế anh nhé!”
Hai người thân mật nói chuyện trong chốc lát, thì Vưu Giai bị Vưu Tình lôi kéo ra ngoài ngắm pháo hoa. Lúc này, tuy nàng không cam lòng nhưng
vẫn phải cúp điện thoại.
Trương Văn Trọng chuẩn bị
quay lên nhà. Bất quá điện thoại của hắn lại đổ chuông, trên màn hình
hiển thị là một chuỗi con số xa lạ.
“Alo.” Trương Văn Trọng hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đón máy.
Điện thoại vừa chuyển, ở bên kia đầu dây liền truyền ra một cái thanh
âm sang sảng: “Là Tiểu Trương phải không? Đã lâu không gặp nhau rồi, còn nhớ thanh âm của lão già này không vậy? Ha ha, năm mới vui vẻ!”
Trương Văn Trọng lập tức nhận ra đây là thanh âm của Nhạc Tử Mẫn, nhất thời mỉm cười nói: “Đương nhiên vẫn còn nhớ rõ! Nhạc lão, chúc ông năm
mới vui vẻ....Và nếu tôi đoán không sai, ông gọi điện tới hẳn là vì
chuyện tình của Tiểu Muội đi?”
“Đúng vậy.” Nhạc Tử
Mẫn cười cười: “Con tiểu nha đầu này, tự dưng lại muốn đến chỗ cậu chơi
tết. Ta cân nhắc thì thấy nó cũng trưởng thành rồi, hẳn là có thể đi ra
ngoài vui chơi mấy ngày tết. Huống chi, đã có cậu trông chừng nó, ta
cùng cha mẹ nó cũng rất yên tâm.”
Thanh âm của lão
vừa dứt, thì Tô Hiểu Hồng đã chen ngang vào trong cuộc đàm thoại: “Thế
nào, sư phụ, em không có lừa gạt thầy đó chứ? Người nhà của em cũng đồng ý rồi nha! Hai ngày nữa em sẽ tới huyện Ẩn Ngạc tìm thầy....Chu
choa...đến lúc ấy thầy nhất định phải dẫn em đi ăn mấy món đặc sản miền
quê thầy đó!”
Trương Văn Trọng lắc đầu bật cười, đành phải ưng thuận: “Nếu cô muốn tới đây chơi tết, vậy cũng được thôi. À mà sang đầu tháng Vưu Giai sẽ đi huyện Ẩn Ngạc. Hay là hai người cùng nhau tới đây nhé, cô đã có số điện thoại của Giai Giai chưa?”
Tô Hiểu Hồng sợ Trương Văn Trọng thay đổi chủ ý, nên vội vàng nói:
“Có...có...chúng ta ấn định như thế rồi nhé. Đầu tháng em sẽ theo chân
Vưu tỷ tới Ẩn Ngạc chơi đó.”
“Được rồi...!” Trương
Văn Trọng lắc đầu cười khổ. Cũng hỏi thêm nàng xem trình độ y thuật tiến triển tới đâu rồi. Sau đó hắn mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Tô Hiểu Hồng đem di động trả lại cho Nhạc Tử Mẫn.
Nàng hưng phấn khoa tay múa chân, nhảy lên hét lớn: “Ai da...cuối cùng
ta đã có thể về quê sư phụ chơi rồi!”
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Nhạc Tử Mẫn lắc đầu thở dài: “Con bé này, đúng là ấm đầu mất rồi...”
Sau khi đón hai cuộc điện thoại xong, máy di động của Trương Văn Trọng mới chịu yên tĩnh trở lại. Hắn nhét máy vào trong túi quần, rồi xoay
người bước vào nhà.
Tối hôm qua, cả nhà đều vượt quá
mười hai giờ đêm mới chịu đi ngủ. Thế nhưng vừa tới rạng sáng, tất cả
lại bò dậy. Bởi vì dựa theo phong tục địa phương, ngày mùng một tháng
giêng nhà nhà sẽ đi thắp hương lễ phật, dĩ cầu một năm may mắn thông
thuận.
Cả nhà Trương Văn Trọng đi thắp hương bái phật tại một ngôi chùa nhỏ nằm trong huyện Ẩn Ngạc. Thời gian chẳng sai biệt lắm, liền tới giữa trưa, vốn muốn tìm một nhà hàng để dùng bữa, nhưng
lại phát hiện mấy nhà hàng sớm cũng đã đóng cửa, ngừng việc kinh doanh
về nhà ăn tết.
Bất đắc dĩ đành phải quay về nhà tự
nấu cơm ăn. Mà khi bọn hắn về tới nhà, thì kinh ngạc phát hiện ra, bên
ngoài cửa đang đứng rất nhiều khách nhân. Những vị khách này chẳng phải
ai xa lạ, chính là mấy vị chủ tịch..trưởng ban...phó ban..ở trên thị
trấn. Trong mấy ngày qua, bọn hắn đã tự thông qua con đường riêng của
mình, mà thăm dò tin tức về mối quan hệ giữa Trương Văn Trọng và Trương
Trạch Thụy. Cho nên, thừa dịp năm hết tết đến, bọn hắn liền tới nhà bái
phỏng, cùng Trương Văn Trọng và Trương Trạch Thuy tạo dựng mối quan hệ
tốt đẹp.
Trương Văn Trọng cùng Trương Trạch Thụy mời
tất cả khách nhân vào trong nhà uống nước. Còn Vương Hân Di và Tiểu Liên Nam thì xuống phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Nói
chuyện phiếm một hồi không sai biệt lắm, thì mấy vị khách nhân cũng xin
cáo từ rời đi. Dù sao, bọn hắn thừa hiểu, muốn đạt được mối quan hệ tốt
đẹp, còn phải chờ thêm thời gian tĩnh lũy nữa. Trong chuyện này muốn gấp cũng không thể gấp được.
Dùng cơm trưa xong, lại
nghỉ ngơi thêm chốc lát. Trương Văn Trọng mới cùng người nhà đi chúc tết thân nhân bằng hữu. Đối với chuyện này, cô bé Tiểu Liên Nam là người
nóng lòng nhất, bởi vì cô bé sẽ nhận được một khoản tiền mừng “kếch sù”. Vốn Tiểu Liên Nam muốn giao khoản tiền mừng tuổi của mình cho Trương
Văn Trọng, nhưng lại bị hắn mỉm cười từ chối: “Đây là trưởng bối mừng
tuổi con! Con giữ lại để bản thân mình chi dùng đi. Muốn mua thứ gì, hay ăn thứ gì, con có thể tự sử dụng. À đúng rồi, đây là tiền mừng tuổi của ba.”
Nói xong, hắn móc ra hai trăm nguyên đưa cho Tiểu Liên Nam.
“Cám ơn ba ba.” Tiểu Liên Nam lễ phép nhận tiền mừng tuổi. Vốn cô bé hơi ngạc nhiên, theo sau cũng nở nụ cười vui vẻ.
Ngày mùng một tháng giêng, cả nhà Trương Văn Trọng có vẻ khá bận rộn.
Mà tới chiều ngày mùng hai, điện thoại của Trương Văn Trọng lại réo
chuông.
Lần này người gọi đến là Trần Đạo Mạnh, người phụ trách khai thác mỏ quặng ở Cửu Phong trấn, do Trương Văn Trọng an bài.
Điện thoại vừa chuyển liên lạc, thì thanh âm run run lo lắng của Trần
Đạo Mạnh cũng đã truyền ra: “Tông chủ...không...không hay rồi...”
Trương Văn Trọng nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ ở mỏ quặng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Đạo Mạnh đã cố gắng kiếm chế tâm tình, nhưng hắn bất lực, cuối
cùng đành phải dùng thanh âm run rẩy cấp báo: “Trải qua thời gian chúng
tôi không ngừng đào bới. Thì buổi trưa hôm nay cũng chạm tới mạch nguồn. Nhưng ở trong mạch nguồn, cư nhiên lại có một con yêu quái đang trấn
giữ. Nếu không phải, tông chủ cấp cho chúng tôi mấy tấm hộ thân phù. Chỉ sợ cái mạng nhỏ này đã không thể giữ nổi nữa rồi. Bất quá, vẫn có một
số nhân công bị thương, hiện giờ chúng tôi đang dùng phù trận để duy
trì, mong ngài tới đây chủ trì công việc tiếp theo.”