Khi Trình Văn Lộ về tới bên người Lệ Yểm, âm khí bên trong nhà bảo tàng đã hạ tới mức thấp nhất.
Lúc trước nam tử trung niên họ Nghiêm bởi vì lo lắng cho nữ nhi mà bại lộ ma lực, lúc này đang cúi đầu quỳ gối ngay trước người Lệ Yểm run rẩy không ngớt.
“Đều là bởi vì tên ngu ngốc ngươi, làm
hại chúng ta bại lộ hành tung…” Lệ Yểm lòng tràn đầy lửa giận, nhấc chân đá lên mặt tên nam tử họ Nghiêm.
Lực lượng cường đại, nhượng gương mặt nam tử họ Nghiêm lập tức biến hình, cả người bị đá bay ngược ra ngoài.
Đây do Lệ Yểm hạ thủ lưu tình, bằng không tên nam tử họ Nghiêm phải máu tươi phun tại chỗ.
Lệ Yểm phẫn nộ, lại đuổi theo đá tên họ Nghiêm mấy đá mới ngừng lại,
nghiến răng nghiến lợi quát: “Lúc trước ta còn cho rằng đã thành công
lừa gạt những nhân loại người tu chân đáng chết kia. Nhưng không có nghĩ đến bị gạt chính là chúng ta! Những nhân loại người tu chân giảo hoạt
đáng chết này, đúng là đã tương kế tựu kế làm chúng ta nghĩ lầm đã lừa
gạt được bọn họ nên đã thả lỏng cảnh giác. Trên thực tế bọn họ đã sớm
xác định chúng ta đang ẩn nấp bên trong nhà bảo tàng này. Trong ba ngày
chúng ta thả lỏng cảnh giác, đã luyện chế ra đồ vật có thể ngăn chặn âm
khí của Cửu Âm Địa Mạch…ghê tởm a! Đáng trách a! Chỉ kém một chút, ta có thể làm cho khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới mở lớn thêm
chút nữa…”
Nhìn họ Nghiêm mặt mày đầy máu, dáng dấp
chật vật bất kham, Trình Văn Lộ chẳng những không đồng tình, trái lại
còn hả hê thầm mắng một câu: “Ngu xuẩn!” Chợt ném bốn người xuống đất,
quỳ một gối trước người Lệ Yểm nói: “Chủ nhân, ta đã bắt bốn người Lâm
Tử Mạn tới…”
Trình Văn Lộ còn chưa nói xong, Lệ Yểm
vung tay tát mạnh lên mặt cô ta, nổi giận: “Ta cho ngươi đi bắt bốn
người thường không ngờ cũng tìm nhiều thời gian như vậy. Phế vật! Quả
nhiên là phế vật! Nếu như ngươi có thể sớm bắt bọn hắn tới, chúng ta làm sao khả năng rơi xuống cục diện bị động này…”
Trình
Văn Lộ vốn đang mang tâm tư tranh công, bị một bạt tai làm mắt hoa đầu
váng. Mặc dù trong lòng cô ta còn đang nghiến răng nghiến lợi oán thầm:
“Chúng ta bị lưu lạc đến cục diện bị động như bây giờ lẽ nào không có
quan hệ tới ngươi sao? Nếu như lúc đầu ngươi chịu nghe lời chúng ta, mau nhanh chuyển dời sang nơi khác, làm sao lại có việc này xuất hiện?”
Nhưng cô ta không dám đem tâm tư này biểu lộ ra, chỉ đành dằn xuống sự
phẫn nộ cùng đau đớn trên mặt, càng không ngừng hướng Lệ Yểm dập đầu cầu xin tha thứ.
Lệ Yểm đang phẫn nộ, thực sự rất muốn
giết chết tên họ Nghiêm cùng Trình Văn Lộ, thế nhưng nghĩ lại lúc này kẻ địch thế mạnh, còn phải dựa vào chín người xuất lực mới có thể trợ hắn
vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Nếu như lúc này giết chết hai người,
tuy rằng có thể tạm thời phát tiết lửa giận trong lòng một chút, nhưng
đối với đại cục trước mặt cũng chỉ có chỗ hỏng mà không có lợi.
Cho nên Lệ Yểm cũng chỉ cố nén sát khí nhìn hai người nói: “Được rồi,
đừng quỳ nữa, cút lên cho ta! Ta cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, chỉ cần các ngươi lập được công lao trong cuộc chiến, ta không
những tha cho các ngươi không chết, còn truyền bí thuật cho thực lực các ngươi đề thăng trong khoảng thời gian ngắn!” Nói đến đây, hắn dùng đôi
mắt như máu nhìn bảy người còn lại, lớn tiếng khích lệ: “Các ngươi cũng
vậy, chỉ cần lập được công lao trong chiến đấu, ta sẽ dùng bí thuật, cho thực lực các ngươi trong khoảng thời gian ngắn đề thăng lên gấp ba!”
“Đa tạ chủ nhân!” Câu nói của Lệ Yểm làm trên mặt cửu ma nhất thời hiện lên vẻ hưng phấn vui mừng.
Sở dĩ cửu ma nghe theo lời dụ dỗ của Lệ Yểm nhập ma đạo tự nhiên đều
có những nguyên nhân khác nhau. Thế nhưng sau khi rơi vào ma đạo bọn hắn cũng cảm nhận được lực lượng cường đại vượt quá người thường.
Chính là loại lực lượng này, làm cho bọn hắn càng lún sâu trên con đường nhập ma, khó thể giãy thoát…
“Chủ nhân, chúng ta đột phá vòng vây ra?” Tào Minh xung phong nhận
việc nói: “Để ta đi ra ngoài trinh sát một chút, phòng tuyến nào tương
đối yếu ớt!”
Lệ Yểm lắc đầu nói: “Đột phá vòng vây? Không, không, không, chúng ta cũng không đột phá vòng vây.”
“Không đột phá vòng vây?” Không chỉ có Tào Minh, bát ma cũng cùng sửng sốt.
Lệ Yểm khặc khặc cười lên quái dị, định liệu trước nói: “Không sai,
chúng ta không đột phá vòng vây. Chúng ta ở trong nhà bảo tàng này bố
trí bẫy rập, chờ những nhân loại người tu chân bước vào.” Thanh âm của
hắn đột nhiên chuyển lạnh, sát khí nói: “Ta muốn cho bọn hắn tới một
người chết một người, đến một đôi chết một đôi. Một đám chết một đám!
Đến cuối cùng, ta đạp lên thi thể bọn hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi
nhà bảo tàng này.”
Thấy Lệ Yểm lòng tin mười phần, sự khẩn trương và thấp thỏm của cửu ma cũng tiêu giảm vài phần. Nhưng bọn
hắn trăm triệu thật không ngờ, trong cảm nhận của Lệ Yểm, bọn hắn chỉ là quân cờ dùng để hi sinh. Cuối cùng đi ra khỏi nhà bảo tàng này cũng
không có phần của bọn hắn.
Lệ Yểm đi nhanh tới trước
người Lâm Tử Mạn, từ sợi khói đen từ trên người hắn bốc ra, hóa thành
cánh tay tráng kiện hữu lực, đem Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa nhấc lên, lại sử dụng đôi mắt huyết sắc quan sát cả hai một lần.
“Ngươi là bạn gái của Trương Văn Trọng?” Lệ Yểm há mồm chất vấn, một mùi tanh hôi từ trong miệng hắn phát ra, làm Lâm Tử Mạn muốn nôn mửa.
Lâm Tử Mạn cố nén nội tâm sợ hãi, dùng thanh âm run rẩy hỏi:
“Ngươi…ngươi là người nào? Ngươi muốn làm gì ta? Ngươi muốn làm gì
Trương ca?”
“Ta là người như thế nào? Khặc khặc…”
Phảng phất như nghe được một câu chuyện cười thú vị, nhưng tiếng cười
của hắn khi hai nàng nghe được, thật quỷ dị khó nghe cùng dọa người:
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta ở đâu giống người? Ta chính là Lệ Yểm trong thượng cổ yêu ma, là sự tồn tại ngang hàng với tiên phật! Ngươi
đừng đánh đồng ta với nhân loại đê tiện nhỏ bé!”
“Thượng cổ yêu ma? Lệ Yểm?” Mã Hiểu Toa vừa nghe được lời này, lại nhìn
dáng dấp đáng sợ quỷ dị của Lệ Yểm, nhất thời hét lên một tiếng chết
ngất. Lâm Tử Mạn tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Bởi vì
nàng sợ, nếu mình chết ngất vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh lại.
Lệ Yểm như có hứng thú nhìn Lâm Tử Mạn, khặc khặc cười nói: “Không
nghĩ tới, lá gan của ngươi cũng lớn lắm. Khi nghe được tên của Lệ Yểm
ta, gặp được mặt thật của ta, không ngờ cũng không bị dọa ngất. Phần tâm chí này, còn lợi hại hơn chín tên ngu ngốc kia. Có thể lúc trước ta nên tuyển chọn ngươi, trở thành một trong cửu ma.”
Lâm Tử Mạn nghiến răng nói: “Ngươi mơ tưởng! Ta tuyệt đối sẽ không trở thành yêu ma gì hết…”
“Thành yêu thành ma, không tới phiên ngươi làm chủ.” Lệ Yểm cười điên
cuồng, nói: “Bất quá hiện tại, ta không có hứng thú cho ngươi thành yêu
thành ma, thầm nghĩ cho ngươi thành miếng mồi, một miếng mồi có thể giết chết Trương Văn Trọng.”
Gương mặt Lâm Tử Mạn tái nhợt, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi…ngươi muốn làm gì…”
Lệ Yểm thu hồi khói đen quấn quanh Lâm Tử Mạn, cho nàng rơi xuống mặt
đất, lúc này mới khặc khặc cười lạnh nói: “Ta nghĩ muốn gì thì ngươi sẽ
biết, không cần phải sốt ruột như vậy…” Hắn cũng không để ý tới vẻ run
rẩy tái nhợt của Lâm Tử Mạn, xoay người phân phó cửu ma: “Kéo ba người
kia xuống giết chết! Ta muốn thi triển bí pháp, dùng máu tươi cùng linh
hồn bọn họ thúc đẩy âm khí còn lại của nhà bảo tàng này. Để nhà bảo tàng này biến thành U Minh Quỷ Vực có đến mà không có về…”
“Tuân mệnh!” Cửu ma bước ra ba người, kéo Mã Hiểu Toa đang hôn mê cùng hai tên cướp đang van xin nhưng không ai để ý lên, muốn đem xuống dưới
giết chết.
Trên người Lâm Tử Mạn cũng không biết từ
đâu tuôn ra dũng khí, làm nàng có thể bò lên khỏi mặt đất, ngăn cản Tào
Minh đang lôi Mã Hiểu Toa, vừa quơ tay đánh Tào Minh, vừa khóc hô:
“Không được hại chị họ, không được hại chị họ…” Nắm tay của Lâm Tử Mạn
đối với Tào Minh chẳng khác gì gãi ngứa, hắn hừ lạnh một tiếng, một lực
lượng vô hình từ trên người hắn phun ra, trực tiếp đánh bay Lâm Tử Mạn
ra ngoài.
Ngay khi Tào Minh chuẩn bị tiếp tục lôi Mã Hiểu Toa xuống dưới, Lệ Yểm lại đột nhiên mở miệng nói: “Tào Minh, chờ một chút…”
“Dạ…” Tào Minh cung kính đáp, đứng tại chỗ không dám động.
Lệ Yểm đi tới trước người Lâm Tử Mạn, dùng khói đen nâng cằm nàng lên, hỏi: “Nữ nhân này là chị họ của ngươi? Trương Văn Trọng nhận thức cô ta sao?” Lâm Tử Mạn căm tức bậm môi không chịu trả lời.
“Không chịu trả lời câu hỏi của ta? Được…” Lệ Yểm khặc khặc cười nhạt
hai tiếng, quay đầu lại nhìn Tào Minh nói: “Kéo nữ nhân này xuống dưới,
mổ bụng moi tim…”
Thấy Tào Minh thật sự muốn lôi Mã
Hiểu Toa xuống giết theo lời Lệ Yểm, Lâm Tử Mạn nhất thời nóng nảy, cũng không quan tâm điều gì khác vội nói: “Nàng là chị họ của ta, Trương ca
cũng nhận thức nàng…”
Sau khi xác định Lâm Tử Mạn
không nói dối, Lệ Yểm cho Tào Minh đem Mã Hiểu Toa quay lại, nhìn hai nữ nhân, khặc khặc cười quái dị: “Có hai miếng mồi, ta nhất định có thể
diệt trừ nhân loại tên Trương Văn Trọng kia! Chỉ cần có thể diệt trừ
hắn, chẳng khác nào ta lập được công lao lớn! Đến lúc đó dù mở khe hở
không gian trong Ung Thành thất bại, ta cũng sẽ không bị trách phạt. Nói không chừng còn thu được tưởng thưởng.”
Khói đen trên người Lệ Yểm bỗng nhiên khởi lên, hai yêu linh lóe ra lam quang quỷ dị liền xuất hiện ngay trước người hắn.
Không đợi Lâm Tử Mạn kịp phản ứng, hai yêu linh liền bắn vào người
nàng và Mã Hiểu Toa. Một mảnh lam quang đẹp mắt lóe lên, nàng cùng Mã
Hiểu Toa liền mất đi ý thức…