Trương Văn Trọng xoay người hỏi Tam Túc Ô: “Khí tức của tên tội phạm lưu lại trên năm nạn nhân, ngươi đều nhớ kỹ rồi chứ?”
“Yên tâm đi, chủ nhân, tôi đã nhớ kỹ rồi!” Tam Túc Ô rất tự tin hồi
đáp. Tên tội phạm cưỡng hiếp liên hoàn tuy rằng dùng rất nhiều loại thủ
đoạn lau đi chứng cứ phạm tội của hắn, nhưng khí tức hắn lưu lại trên
người nạn nhân cũng vẫn còn tồn tại như cũ, chỉ là đối với người bình
thường mà nói, loại khí tức này rất nhạt không thể phát hiện ra.
Thế nhưng đối với linh cầm như Tam Túc Ô mà nói, cũng lập tức nhận ra được khí tức của tên tội phạm này.
“Tốt.” Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, dặn dò: “Lập tức tìm kiếm hành tung của hắn cho ta.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.” Tam Túc Ô lên tiếng, vỗ cánh bay lên khỏi vai
hắn, mà ngay lúc này hắn cũng không quên căn dặn một câu: “Cẩn thận một
chút, đối phương là người tu chân, ngàn vạn lần đừng cho hắn phát hiện
được ngươi.”
“Yên tâm đi, chủ nhân, tôi biết nên làm
như thế nào.” Tam Túc Ô hồi đáp, sau đó vỗ mạnh cánh, trong nháy mắt bay lên tận trời, hóa thành một điểm đen nhỏ, sau hai ba giây đồng hồ đã
biến mất không còn nhìn thấy.
Trong khi Tam Túc Ô căn cứ theo khí tức tên tội phạm lưu lại, bắt đầu sưu tầm tung tích của hắn bên trong Ung Thành, Trương Văn Trọng cũng quay trở về phòng y tế. Bệnh tình của Vương Na tuy đang phát triển tốt hơn, nhưng dù sao nàng cũng
bị một người tu chân hút hết âm tinh, bệnh tình có thể xuất hiện chuyển
biến xấu hay không, dù là Trương Văn Trọng cũng không thể khẳng định.
Cho nên trước khi bệnh tình của Vương Na triệt để ổn định, hắn cũng phải ở lại trong phòng y tế để có thể gần gũi quan sát. Đồng thời hắn cũng
đã gọi điện thoại cho Nhạc Tử Mẫn, nói cho hắn biết bệnh tình của bốn
người bị hại, nếu xuất hiện chuyện gì bọn họ không ứng phó được, thì
phải nhanh chóng gọi điện thoại cho hắn.
Thời gian
lặng lẽ trôi qua không chút tiếng động, sắc trời cũng dần dần tối sầm
xuống tới. Đợi khi toàn bộ bầu trời bị màn đêm bao phủ, Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên vách tường, đã đến tám giờ tối. Tính
toán lại, Tam Túc Ô đã tìm tòi suốt sáu tiếng đồng hồ vẫn còn chưa trở
về.
“Lẽ nào nó gặp phải phiền phức gì sao?” Trương
Văn Trọng nhíu mày, lại thi triển đạo pháp liên lạc cùng Tam Túc Ô, hỏi
một chút tình huống. Nhưng khi hắn vừa ấn pháp quyết chuẩn bị niệm tụng
chú ngữ, Tam Túc Ô từ ngoài cửa sổ bay vào, đậu lên đầu vai hắn.
Trương Văn Trọng đã tán đi chân nguyên và linh khí vừa điều động,
nghiêng đầu nhìn Tam Túc Ô, dò hỏi: “Sao lại tiêu hao nhiều thời gian
như thế?” Hắn cũng không hỏi Tam Túc Ô có điều tra ra được hành tung của tên tội phạm cưỡng hiếp hay không, bởi vì hắn biết, nếu còn chưa sưu
tầm được, Tam Túc Ô sẽ không chủ động quay trở lại bên người hắn.
Tam Túc Ô hồi đáp: “Tên hỗn đản rất thông minh. Hắn đều để lại khí tức ở mấy địa phương trong Ung Thành để lừa đảo, tôi điều tra liên tục, nên thời gian phải tiêu hao nhiều hơn.”
“Thì ra là thế.” Trương Văn Trọng gật đầu, dò hỏi: “Như vậy nơi ẩn thân đích thực của
hắn, đến tột cùng là ở chỗ nào?” Câu trả lời của Tam Túc Ô hoàn toàn
vượt ngoài sự dự liệu của Trương Văn Trọng: “Hắn đang ẩn núp trong đại
học Ung Thành!”
“Cái gì?” Vùng lông mày của Trương
Văn Trọng nhướng lên, đứng bật dậy, xoay người đi tới bên cửa sổ, xuyên
thấu qua cửa sổ nhìn cảnh đêm bên trong đại học Ung Thành, một lúc sau
mới trầm giọng dò hỏi: “Ngươi khẳng định sao?”
“Tôi khẳng định!” Tam Túc Ô trả lời rất thẳng thắn, không có một chút do dự.
Trương Văn Trọng biết Tam Túc Ô tuyệt đối không có khả năng nói dối
với hắn, cho nên hắn lại nhanh miệng hỏi: “Diện tích đại học Ung Thành
lớn như vậy, vị trí ẩn thân cụ thể của hắn lại ở nơi nào?”
“Tôi không biết.” Tam Túc Ô hồi đáp: “Bởi vì đối phương là người tu
chân, tôi lo lắng sẽ bị đối phương phát hiện, cho nên không dám tra xét
kỹ bên trong đại học Ung Thành.”
Cách làm này của Tam Túc Ô cũng không sai. Cho nên Trương Văn Trọng cũng không trách cứ nó,
nhìn ra cảnh đêm sáng đèn bên ngoài cửa sổ, Trương Văn Trọng khẽ cau
mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Diện tích đại học Ung Thành lớn như vậy, tên
hỗn đản đến tột cùng đang ẩn núp chỗ nào? Loại cảm giác địch trong tối
ta ngoài sáng, thật sự rất không thoải mái, phải nghĩ biện pháp dẫn dụ
hắn ra mới được.”
Ngay khi Trương Văn Trọng đang suy
nghĩ nên dùng biện pháp nào mới có thể dẫn dụ được tên tội phạm cưỡng
hiếp ra, Tô Hiểu Hồng cầm theo một khay đựng cơm đi tới. Đầu tiên nàng
đặt lên bàn, sau đó bưng khay cơm đi ra, lại nói với Trương Văn Trọng
đang đứng bên cửa sổ: “Trương lão sư, đây là cơm chiên Dương Châu thầy
muốn ăn, nhanh sẵn nóng ăn đi, nếu như để nguội thì ăn không ngon nữa.”
“Được, tôi qua ngay. Tiểu muội, thực sự làm phiền cô.” Trương Văn
Trọng thuận miệng nói, vừa chuẩn bị xoay người đi tới bàn, nhưng khi ánh mắt hắn dừng trên người Tô Hiểu Hồng đang vội vàng pha trà cho hắn, đột nhiên sáng ngời.
“Thất khiếu linh lung tâm? Đúng
vậy! Sao ta lại quên thất khiếu linh lung tâm! Một xử nữ có được thất
khiếu linh lung tâm, lại là một xử nữ thể chất thuần âm, chính là mục
tiêu mà những người tu luyện tà thuật yêu thích nhất. Có lẽ ta nên để
tiểu muội làm con mồi dẫn dụ tên tội phạm cưỡng hiếp kia ra.”
Lúc này Tô Hiểu Hồng đã pha xong chén trà nóng cho hắn, thấy hắn còn
đang đứng bên cạnh cửa sổ đang cau mày suy tư, vội vàng gọi: “Trương lão sư, sao thầy còn đứng ở cửa sổ làm gì? Nhanh qua ăn cơm đi, đã hơn tám
giờ tối, lẽ nào thầy còn chưa đói sao?”
Trương Văn Trọng mở miệng nói: “Tiểu muội, có chuyện này tôi muốn cùng cô thương lượng một chút.”
…..
Mười một giờ đêm khuya, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống vài
độ, trong màn đêm bắt đầu thưa thớt rơi xuống ít hạt mưa, không được vài phút, mưa càng lúc càng lớn, có một khả năng mưa sắp rơi tầm tã. Thường thường lại có một đạo thiểm điện sáng rực trên màn đêm đen kịt, đồng
thời nương theo thanh âm ầm ầm, là tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Tô Hiểu Hồng tay cầm một cây dù ô vuông, một mình đi trên con đường
hai bên trồng thật nhiều cây cối. Con đường này là con đường bắt buộc
nàng phải đi qua từ phòng y tế trở về ký túc xá. Tuy rằng nàng đã từng
có vô số lần đi qua con đường này, thế nhưng trong đêm nay, ở ngay tràng cảnh hiện tại, lòng của nàng không tự chủ được nổi lên tình tự khẩn
trương.
Hầu như vô ý thức, nàng đã thò tay trái vào
trong túi áo, nắm chặt một mảnh giấy gấp thành hình tam giác. Mảnh giấy
gấp tam giác này, là do nàng đáp ứng làm mồi dẫn dụ tên tội phạm cưỡng
hiếp liên hoàn, Trương Văn Trọng đã giao cho nàng. Có người nói đây là
bùa hộ mệnh, có thể bảo hộ an nguy cho nàng.
Đi trên
con đường cây cối rậm rạp đen kịt, Tô Hiểu Hồng bắt đầu nhịn không được
mà miên man suy nghĩ. Để không cho bản thân nhớ tới những cảnh phim kinh dị bên trong điện ảnh, nàng chỉ đành bắt đầu hồi tưởng lại mấy giờ
trước Trương Văn Trọng đã nói những lời này với nàng: “Tiểu muội, tôi
thu được tin tức, tên tội phạm cưỡng hiếp liên hoàn lúc này đang ẩn núp
bên trong trường đại học Ung Thành chúng ta. Nếu như cô nguyện ý, tôi
mong muốn cô chịu nhận làm mồi dẫn, dụ tên tội phạm đi ra!”
Tô Hiểu Hồng còn nhớ rất rõ lúc đó mình đã trả lời rất đơn giản, chỉ
vài chữ: “Không thành vấn đề.” Nàng chịu đáp ứng làm mồi dẫn tên tội
phạm, cũng không phải nhất thời bồng bột, mà là suy nghĩ rất rõ ràng.
Đầu tiên, Tô Hiểu Hồng đối với hành vi của tên tội phạm hại người căm
thù đến tận xương tủy, thứ hai, nếu tên hỗn đản hiện tại đang ẩn thân
bên trong trường đại học, như vậy nói không chính xác vào lúc nào, chính nàng hoặc bạn bè của nàng cũng sẽ gặp tai họa vì hắn. Muốn tránh cho
chuyện như vậy phát sinh, nhất định phải ra tay chế phục hắn trước, đem
tên hỗn đản bắt lại đưa ra công lý. Lại thêm, nàng tín nhiệm Trương Văn
Trọng, đã đến mức vô cùng mù quáng. Ở trong lòng của nàng, thế giới này
không có chuyện gì mà Trương Văn Trọng làm không được. Cho nên nàng tin
tưởng, cho dù làm mồi dẫn có hệ số nguy hiểm cực cao, chỉ cần có Trương
Văn Trọng từ một nơi bí mật đi theo bảo hộ, như vậy nàng tuyệt đối vẫn
an toàn.
Cho nên sau khi nghe xong lời đề nghị của Trương Văn Trọng cùng sự nhờ vả, nàng không chút do dự đáp ứng.
Ầm ầm long…
Lại một tiếng sấm kinh thiên động địa ầm ầm vang lên.
Tô Hiểu Hồng bị tiếng sấm làm hoảng sợ, tâm tình cũng từ trong hồi ức bị kéo về hiện thực.
Mắt thấy sắp đi hết con đường hàng cây rậm rạp, tâm tình của Tô Hiểu
Hồng cũng biến đổi trở nên lo lắng. Bởi vì nàng biết, Trương Văn Trọng
bố trí bẫy rập nằm trên con đường này. Nếu như đi ra khỏi con đường, chỉ sợ sẽ không thể dẫn động bẫy rập bày bên trong được nữa. Kể từ đó, muốn đem hắn đưa ra công lý, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng. Ánh mắt Tô Hiểu
Hồng không dằn được nhìn quanh bốn phía, đồng thời nghiến răng nghiến
lợi thầm mắng trong lòng: “Tên hỗn đản chết tiệt, vì sao còn không xuất
hiện? Rốt cục hắn đã biết đây là một cái bẫy, cho nên mới không xuất
hiện sao? Hay do mị lực của mình không đủ lớn, nên không dụ dỗ được hắn
ra?”
Ngay khi Tô Hiểu Hồng nhịn không được miên man
suy nghĩ, một tiếng ca rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, truyền vào bên
trong tai nàng, tiếng ca khác biệt cực lớn với âm nhạc đang lưu hành
hiện tại, nàng tỉ mỉ nghe xong một phen, tiếng ca thật giống như tiếng
Phạn nàng từng nghe qua trong online cách đó không lâu.
Trong lòng Tô Hiểu Hồng, không khỏi nổi lên một tia nghi hoặc: “Là ai
đang phóng phật ca tiếng Phạn? Nhưng còn mở thanh âm lớn đến như vậy.
Còn truyền tới tận nơi đây?” Nhưng nàng rất nhanh liền biết, tiếng ca
cũng không phải truyền ra từ bên trong máy vi tính, mà là do một người
hát ra.
Người này đang đứng cách nàng khoảng mười
bước, hắn không cầm dù, cứ để cho mưa xối ướt, gương mặt mỉm cười hát ra phật ca tiếng Phạn mà Tô Hiểu Hồng nghe qua hoàn toàn không hiểu.