Tông gia và Tổ gia muốn phát triển thế lực tại Ung Thành, đối với Trương Văn Trọng mà nói, cũng không phải là tin tức tốt. Tuy rằng với tu vi
hiện tại của hắn, một mình đấu với cao thủ thiên cấp sơ kỳ có thể không
thành vấn đề, nhưng nếu như có thêm pháp khí thì cho dù có chống lại hai thiên cấp trung kỳ cao thủ cũng có lực đánh một trận, nếu không được,
thoát thân cũng không thành vấn đề. Nhưng hắn để ý, nếu như phải đối mặt cũng không phải hai thiên cấp cao thủ, mà là hai võ học thế gia thế lực khổng lồ, dù trong Tông gia và Tổ gia cũng không có mấy thiên cấp cao
thủ, nhưng chỉ cần dựa vào một nhóm địa cấp trung hậu kỳ cao thủ quấy
rầy, cũng đủ làm Trương Văn Trọng cảm thấy thể xác và tinh thần uể oải.
Một ngày hắn lộ ra kẽ hở, Tông gia và Tổ gia sẽ không chút do dự dành
cho hắn một kích sấm sét, dùng đầu hắn đi tế điện cho Tông Lỗi đã chết.
Cho nên Trương Văn Trọng phải nghĩ biện pháp ngăn chặn thế lực của
Tông gia và Tổ gia khuếch tán tại Ung Thành, tốt nhất có thể đem bọn hắn một lưới bắt hết, từ đó vĩnh tuyệt hậu hoạn. Thế nhưng nếu chỉ dựa vào
một mình Trương Văn Trọng, chỉ nhờ vào tu vi Luyện Thể kỳ hiện tại của
hắn, muốn đối phó võ thuật thế gia như Tông gia và Tổ gia, quả thực là
một chuyện không có khả năng hoàn thành.
Nhưng Trương Văn Trọng cũng không dự định tự mình hạ thủ đối với Tông gia và Tổ gia, hắn tự có biện pháp đến đối phó hai gia tộc có thế lực khổng lồ. Từ lúc dùng Chúc Do Thuật thôi miên ba anh em Tông gia, hắn cũng đã lấy điện
thoại di động ra, mở công năng ghi âm, đem những câu hỏi cùng câu trả
lời của hắn và ba anh em Tông gia hoàn toàn ghi âm lại không sót một
chữ.
Lúc này Trương Văn Trọng kết thúc cuộc ghi âm,
từ trong danh bạ trong điện thoại tìm số điện thoại di động của Bạch
Quang Minh, đồng thời bấm số.
Bạch Quang Minh đang ở
kinh thành, nhận được cuộc điện thoại của Trương Văn Trọng cảm thấy rất
ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn chuyển máy, cười dò hỏi: “Trương tiên sinh, có gì mà anh gọi điện thoại cho tôi thế, đây thật là khó có được nha.
Không biết có chuyện gì cần tôi hỗ trợ?”
Trương Văn Trọng nói: “Tôi có một đoạn băng ghi âm, tôi nghĩ, ông hẳn sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Ghi âm? Ghi âm gì?” Bạch Quang Minh không khỏi sửng sốt, hắn thế nào
cũng không nghĩ đến Trương Văn Trọng đột nhiên gọi điện thoại tới chỉ là vì cho hắn nghe một đoạn ghi âm. Nhưng khi hắn định hỏi lại lần nữa,
ghi âm đã bắt đầu truyền phát, hắn chỉ có thể tạm thời ngậm miệng yên
lặng lắng nghe đoạn ghi âm đến tột cùng là thứ trọng yếu gì. Mà khi hắn
nghe được ba anh em Tông gia tự báo tên họ, biểu tình trên mặt từ lúc
ban đầu chần chờ cùng không giải thích được, biến thành nghiêm túc và
ngưng trọng. Nhất là khi hắn nghe bí văn về Tông gia và Tổ gia, vùng
lông mày càng cau chặt lại.
Không bao lâu, đoạn ghi âm đã kết thúc.
“Thế nào?” Trương Văn Trọng cầm lấy điện thoại di động hỏi.
“Trương tiên sinh, tôi mong muốn anh có thể thực tình trả lời tôi,
chuyện trong đoạn ghi âm có thật sự hay không?” Bạch Quang Minh cũng
không vội vã trả lời, giọng nói nghiêm túc hỏi ngược lại.
Phản ứng của Bạch Quang Minh nằm trong sự dự liệu của Trương Văn
Trọng, hắn đạm nhiên hồi đáp: “Tông Phong, Tông Hình và Tông Thiến ba
anh em Tông gia, lúc này đã bị tôi chế phục, ông có thể phái người qua
đây tự mình thẩm vấn bọn họ.”
“Địa chỉ của anh ở đâu?” Bạch Quang Minh vội vàng hỏi.
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Biệt thự số 3 Hồng Thành Cao Đương tại Ung Thành.”
Sau khi nhớ kỹ địa chỉ Trương Văn Trọng nói, Bạch Quang Minh lập tức
nói: “Tốt, tôi đem việc này chuyển cáo cho bộ môn tương quan của an toàn bộ quốc gia, tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ cùng anh liên lạc. Trương
tiên sinh, tôi muốn nói chính là nếu như chuyện lần này là thật, như vậy anh đã giúp quốc gia một công lớn, quốc gia nhất định sẽ không quên
công lao của anh!”
“Công lao hay không cũng không có
gì, nhưng ông cho người của an toàn bộ quốc gia nhanh chạy qua đây một
chút, tôi còn chưa được ăn cơm chiều đâu.”
Những lời
này của Trương Văn Trọng làm Bạch Quang Minh triệt để không còn gì để
nói. Nguyên bầu không khí nghiêm túc cùng ngưng trọng đã trong nháy mắt
bị phá hư sạch sẽ. Bạch Quang Minh vốn không biết nên nói gì mới tốt,
cuối cùng đành nói ra một câu: “Tốt, Trương tiên sinh, tôi sẽ hối thúc
bọn họ chạy qua chỗ anh ngay. Mặt khác, có muốn tôi dặn bọn họ mua dùm
thức ăn đem qua cho anh luôn không?”
Trương Văn Trọng từ chối ý tốt của hắn: “Không cần đâu, bọn họ mua thức ăn không chắc
tôi sẽ thích ăn. Để chờ bọn họ chạy qua, tôi tự mình đi ăn thôi.”
“Tốt lắm, tôi đi thông tri bọn họ.” Nói xong, Bạch Quang Minh liền cắt đứt điện thoại.
Trương Văn Trọng bỏ điện thoại vào trong túi, cũng không quản ba anh
em Tông gia đang nằm trên mặt đất còn trong trạng thái bị thôi miên, cầm lấy điều khiển ti vi mở lên. Trong lúc này, hắn còn tìm được món cánh
gà trong tủ lạnh, nhưng chỉ cắn một miếng đành ném đi.
Mười lăm phút sau, điện thoại di động của Trương Văn Trọng vang lên,
cầm điện thoại nhìn biểu hiện trên màn hình, là một dãy số điện thoại di động xa lạ của Ung Thành.
Vừa bấm nút chuyển máy,
một thanh âm của người đàn ông trung niên sang sảng từ bên trong điện
thoại truyền ra: “Uy, xin hỏi anh là Trương thượng giáo phải không? Tôi
là người phụ trách của an toàn bộ quốc gia tại Ung Thành, tôi họ Diêu
tên là Diêu Khoái. Là thiếu tướng Bạch Quang Minh của cục cảnh vệ bộ
tổng tham mưu muốn chúng tôi tới tìm anh. Hiện tại tôi và người của tôi
đang ở ngoài cửa biệt thự.”
Bởi vì Trương Văn Trọng
còn có một chức vị phó tổ trưởng đặc cần tổ thuộc cục cảnh vệ bộ tổng
tham mưu, lại có quân hàm thượng giáo, cho nên người tự xưng Diêu Khoái
mới xưng hô hắn là Trương thượng giáo.
Trương Văn Trọng nói: “Vào đi, sao phải nói cho tôi biết?”
“Cửa biệt thự cũng không làm khó được chúng tôi.” Diêu Khoái cười ha
hả nói: “Nếu như không phải lo lắng còn chưa liên hệ với anh mà đã vào
biệt thự, sẽ khiến cho anh hiểu lầm sau đó lại tạo thành phiền phức
không cần thiết, chúng tôi đã sớm vào biệt thự nãy giờ.” Đang lúc nói
những lời này, Diêu Khoái và năm thuộc hạ của hắn đã mở cửa biệt thự,
tiến nhập vào trong phòng khách.
Khóa cửa tuy thuộc phẩm chất tốt, thế nhưng trước mặt những người như Diêu Khoái, đã được mở ra dễ dàng.
“Trương thượng giáo, chào anh.” Diêu Khoái vẻ mặt hàm hậu tươi cười đi tới trước người Trương Văn Trọng, cười tủm tỉm chào hỏi.
Nhìn Diêu Khoái, Trương Văn Trọng chợt nhớ tới Bạch Quang Minh. Tuy
rằng hai người này vô luận từ gương mặt hay vóc người mà nói, đều khác
xa, nhưng trên thực tế bọn họ cùng một loại người, đều là người nham
hiểm biết ẩn giấu tâm tình chân thực, tâm tư nhẵn nhụi, quan sát tỉ mỉ
khôn khéo đầy khả năng.
Vô luận là gương mặt hay vóc
người, Diêu Khoái đều rất bình thường. Nếu như ném hắn vào trong đám
người, tuyệt đối sẽ rất khó tìm ra được. Đồng thời trên mặt hắn còn luôn bảo trì dáng tươi cười nghiệp vụ. Một người nhìn qua bình thường tới
mức không thể bình thường hơn được nữa, làm cho người ta rất khó nghĩ
tới hắn là người của an toàn bộ quốc gia. Thậm chí hắn có lấy ra giấy
chứng minh, đều bị người ta hoài nghi là đồ giả. Nhưng trên thực tế loại người nhìn bình thường như vậy, mới là người đáng sợ nhất. Chí ít
Trương Văn Trọng vừa liếc mắt đã nhìn ra, dáng tươi cười đầy vẻ khiêm
tốn này, người đàn ông trung niên nhìn qua như có chút nhu nhược, trên
thực tế lại là một cao thủ địa cấp hậu kỳ. Luận thực lực, chỉ sợ cũng
không kém gì Bạch Quang Minh. Đồng thời hai tay hắn còn đầy vết chai,
hiển nhiên do quanh năm luyện súng gây ra. Ánh mắt hắn nhìn như khiêm
tốn tự do, kỳ thực lại sắc bén nhạy cảm. Người như vậy hẳn là võ nghệ
cao siêu, đồng thời còn là cao thủ tinh thiện súng ống!
Cái gì gọi là giả trư ăn thịt cọp? Người tên Diêu Khoái này điển hình
chính là giả trư ăn thịt cọp! Nếu như khinh thị hắn, bỏ qua hắn, chỉ sợ
sẽ bị nếm khổ đầu một ngày nào đó.
“Chào anh, Diêu
cảnh quan.” Trương Văn Trọng đứng dậy, đưa tay bắt tay Diêu Khoái. Sau
đó chỉ vào ba anh em Tông gia nằm trên mặt đất, nói: “Tông Phong, Tông
Hình, Tông Thiến ba anh em đều ở đây.”
Trước mặt
Trương Văn Trọng, Diêu Khoái cảm giác không được tự nhiên. Ngụy trang
của hắn phảng phất dễ dàng bị ánh mắt nhạy cảm của Trương Văn Trọng
xuyên thấu. Cuối cùng Diêu Khoái thẳng thắn thu hồi vẻ ngụy trang của
mình.
Ngay khi hắn thu hồi dáng tươi cười ngụy trang, đứng thẳng người, Diêu Khoái liền giống như thay đổi thành người khác,
làm cho người ta có loại cảm giác cực kỳ khôn khéo. Hiện tại vô luận là
ai nhìn hắn, đều cảm thấy đề phòng, âm thầm cảnh giác. Bởi vậy có thể
thấy được sự ngụy trang của hắn cao minh, đủ xưng hào Ảnh Đế.
“Bọn họ đúng là Tông Phong, Tông Hình, Tông Thiến, tôi đã từng dẫn
người giao thủ cùng bọn hắn, đáng tiếc bọn hắn đột phá vòng vây đào
tẩu.” Ánh mắt Diêu Khoái đảo qua ba người nằm dưới đất.
Trương Văn Trọng lấy điện thoại xem thời gian, nói: “Bọn hắn còn bốn
mươi lăm phút nữa sẽ tỉnh thôi miên. Đoạn ghi âm tôi đưa cho Bạch Quang
Minh, nói vậy các anh cũng đều nghe qua. Hiện tại nếu như các anh có gì
cần hỏi bọn hắn, thì cứ hỏi nhanh lên. Trong lúc bị thôi miên, vô luận
các anh hỏi gì họ cũng đều nói hết. Nhưng qua thời gian, thì không còn
cơ hội tốt như vậy nữa.”
“Cảm ơn anh, Trương thượng giáo.” Diêu Khoái vẻ mặt thành khẩn cảm kích nói.
Bộ an toàn quốc gia cũng từng bắt được một ít con cháu đệ tử Tông gia, thế nhưng những người này đều rất cứng miệng. Vô luận dùng phương pháp
gì, chưa từng buộc được họ khai ra, không bao giờ hỏi được những chuyện
có liên quan tới Tông gia. Hiện tại Trương Văn Trọng dùng Chúc Do Thuật
thôi miên ba con cháu dòng chính của Tông gia, làm Diêu Khoái bọn họ có
thể dễ dàng hỏi ra tình báo cần thiết, điều này không thể nghi ngờ chính giúp họ một việc lớn, thảo nào Diêu Khoái thốt lên lời cảm kích từ
trong nội tâm.
Trương Văn Trọng thản nhiên khoát tay
chặn lại, nói: “Không cần cảm ơn. Giao ba người này cho các vị, tôi xin
cáo từ trước. À, được rồi, đợi khi hết giờ thôi miên, bọn hắn sẽ hoàn
toàn quên sạch những gì đã xảy ra. Nếu các vị không muốn đập cỏ động
rắn, có thể để bọn hắn tiếp tục ở lại nơi này.”
“Trương thượng giáo, thỉnh cho phép tôi lần nữa biểu đạt lòng biết ơn.”
Thấy Trương Văn Trọng phải đi, Diêu Khoái vội vàng nói: “Chuyện lần này
bộ an toàn quốc gia thiếu anh một nhân tình. Sau này nếu như anh có gì
cần chúng tôi hỗ trợ, chỉ cần phân phó, chỉ cần không trái nguyên tắc,
chúng tôi đều kiệt lực làm.”
Lần này Trương Văn Trọng không cự tuyệt, mà gật đầu nói: “Tốt, tôi nhớ kỹ lời này của anh, tạm biệt.”
Có an toàn bộ quốc gia tham gia, ngày diệt vong của Tông gia và Tổ gia cũng đã được tuyên cáo. Dù sao thế lực của hai gia tộc cho dù có lớn
bao nhiêu, cũng không thể vượt qua được quốc gia. Trừ phi, bọn hắn đã
sớm không còn là người trong thế tục.